{{ msgSearch }}

4

Nhật Nguyệt Sáng Soi

Đang Cập Nhật 899 Chữ 07/01/2025 20:58:29

Nàng ta yếu đuối, co ro đứng đó, khiến ai nhìn vào cũng động lòng trắc ẩn.  

 

Thái tử kích động, lập tức đứng dậy.  

 

Hắn nhanh chóng che chắn cho Sở Sở sau lưng, trừng mắt nhìn ta, lớn tiếng:  

 

“Cố Chiêu, chuyện từ hôn không liên quan đến Sở Sở, ngươi đừng giận cá c.h.é.m thớt lên nàng ấy.”  

 

“Thái tử!”  

 

Thành Đế trầm giọng, sắc mặt đen như đáy nồi.  

 

“Là trẫm lệnh người mời Chiêu Chiêu bọn họ đến đây, thế nào, ngươi muốn trách trẫm giận cá c.h.é.m thớt lên một dân nữ sao?”  

 

Kể từ khi Lý Ký được lập làm Thái tử, Thành Đế hiếm khi tỏ rõ thái độ mất kiên nhẫn như vậy.  

 

Thái tử tái mặt, còn chưa kịp phản ứng, thì Sở Sở đã ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống:  

 

“Hoàng thượng thứ tội, là dân nữ đáng chết, dân nữ có tội. Điện hạ nhân từ, chỉ vì nóng lòng mà lỡ lời…”  

 

“Sở Sở!”  

 

Thái tử nhìn nữ tử đang không ngừng dập đầu trước mặt mình, cảm động đến mức mắt đỏ hoe.  

 

Hắn đỡ Sở Sở dậy, ôm chặt vào lòng, trông không khác gì đôi uyên ương bất hạnh.  

 

“Phụ hoàng, Sở Sở cứu mạng nhi thần, nàng là mệnh định chi nhân của nhi thần. Xin phụ hoàng thương xót!”  

 

Các đại thần trên điện lén nhìn nhau, thì thầm bàn tán.  

 

Quốc cữu mặt mày khó coi, hắn là người không sợ trời không sợ đất, ánh mắt nhìn Sở Sở như nhìn một cái xác biết đi:  

 

“Thật nực cười, một nữ nhân thanh lâu, cần gì thương xót? Mang lên giường mà thương xót sao?”  

 

Có người bật cười khẽ.  

 

Sở Sở vì xấu hổ mà khẽ nức nở, làm Thái tử xót xa, liền trút giận lên quốc cữu:  

 

“Cữu cữu cẩn trọng lời nói! Sở Sở tuy xuất thân từ nơi bùn nhơ nhưng không hề ô uế, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta!”  

 

Mọi người dường như lần đầu nhận ra, vị Thái tử thường ngày khiêm tốn, nhã nhặn giờ lại trở nên ngang ngược đến thế.  

 

Ta bèn mở miệng đúng lúc:  

 

“Tình cảm giữa Thái tử và Sở Sở cô nương, quả thật cảm động đất trời.”  

 

Đại điện lập tức trở nên yên ắng.  

 

Sở Sở ngẩng đầu khỏi vòng tay Thái tử, đôi mắt đẹp long lanh lệ thủy nhìn ta.  

 

Ta nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, rồi chậm rãi quỳ xuống trước Thành Đế:  

 

“Thần nữ xin được thỉnh phụ thân nhận Sở Sở cô nương làm nghĩa nữ, đem hôn ước với Thái tử nhường lại cho nàng. Như vậy, mặt mũi của hoàng gia và phủ Định Quốc Công đều được giữ vẹn toàn.”  

 

Thái tử mừng rỡ không thôi, ôm chặt lấy Sở Sở, không ngừng nói:  

 

“Nàng xem, ta đã nói rồi mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta nhất định có thể cưới nàng làm chính thê!”  

 

“Như vậy sao được!”  

 

Thành Đế còn chưa lên tiếng, quốc cữu đã phản đối.  

 

Sắc mặt hắn khó coi, hận không thể bóp c.h.ế.t Thái tử ngu ngốc.  

 

“Chiêu Chiêu, đừng nói lời giận dỗi. Thái tử hồ đồ, để ta đánh gãy chân chó của hắn rồi thay hắn nhận tội với con!”  

 

Thái tử bất mãn, bĩu môi:  

 

“Cữu cữu, Chiêu Chiêu đã nói rồi, ta cưới vẫn là tiểu thư phủ Định Quốc Công mà!”  

 

Ngươi xem, ngay cả quốc cữu là kẻ ngang ngạnh cũng hiểu rõ, việc này vốn không hề đơn giản.  

 

Đề nghị của ta, là đặt Thái tử vào tình thế như cá nằm trên thớt.  

 

Đến lúc đó, tin tức Thái tử bị mê hoặc bởi một nữ tử thanh lâu, ép phủ Định Quốc Công phải nhận một kỹ nữ làm nghĩa nữ, thay thế chính nữ trong hôn sự, sẽ lan truyền khắp nơi.  

 

Danh tiếng của Thái tử trong triều đình lẫn dân gian, e rằng sẽ bị lung lay.  

 

Hơn nữa, cưới một nghĩa nữ bị ép nhận, phủ Định Quốc Công làm sao có thể toàn tâm toàn ý ủng hộ Thái tử?  

 

Nhưng Thái tử rõ ràng không lĩnh hội được ý tứ của quốc cữu.  

 

Hắn bất chấp sắc mặt khó coi của Thành Đế và phụ thân, còn mạnh miệng:  

 

“Chiêu Chiêu đã hết lòng vì ta, ta cũng không muốn khiến Chiêu Chiêu đau lòng. Để nàng và Sở Sở cùng ngày vào Đông Cung, chẳng phải vẹn toàn đôi đường sao?”  

 

Ta khẽ cắn đầu lưỡi, thật không ngờ Thái tử lại "phối hợp" đến vậy.  

 

Hắn còn dám mơ hưởng phúc tề nhân, muốn học đòi Hạ Vũ hai mỹ nhân Nga Hoàng, Nữ Anh sao?  

 

Đồ cẩu ti tiện!

 

Hoàng đế lập tức vớ lấy một vật bên cạnh, ném thẳng về phía thái tử: 

 

“Thằng vô lại!”

 

Châu châu lớn bằng nắm tay, được ném với lực và chuẩn xác, trúng ngay trán của Sở Sở khiến nàng bật thét lên vì đau. Máu rỉ ra, nàng sợ hãi quỳ rạp, thân thể run rẩy như lá:  

 

“Dân nữ muôn lần không dám cùng tiểu thư xuất giá cùng ngày, chỉ nguyện làm thiếp, hầu hạ điện hạ và tỷ tỷ chu đáo...”

 

Thái tử cuống cuồng nói: “Nàng nói bậy gì thế? Thê tử của ta chỉ có thể là nàng!”

 

Lời này nói ra, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ta. Ý hắn là muốn ép ta, một đích nữ của Định Quốc Công phủ, hạ mình làm thiếp cho một kỹ nữ sao?  

 

Đây còn hơn cả sự sỉ nhục!  

 

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:29

Lượt xem: 1

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện