Khi chúng ta về đến nhà, cả gia đình đã tụ họp ở chính sảnh, ngay cả thứ muội lâu nay không hòa hợp với ta cũng bồn chồn đứng ở cửa.
Thấy phụ thân dìu ta bước vào với dáng vẻ khập khiễng, nàng bĩu môi:
“Không phải rất được lòng Hoàng hậu sao? Vậy mà cũng bị phạt?”
Giọng điệu có chút khó chịu, nhưng ẩn sâu là sự quan tâm kín đáo.
Mũi ta lại cay xè.
Kiếp trước, nàng đã xuất giá, vốn có thể thoát khỏi tai kiếp.
Nhưng khi nghe tin phụ thân và ta gặp nạn, nàng đã cầu xin nhà chồng giúp đỡ, nhưng bị từ chối. Một nữ nhân yếu đuối như nàng đã bằng mọi cách vào cung cứu ta, nhưng rồi lại bị…
Ta không dám nghĩ tiếp, chỉ nhào đến ôm lấy nàng.
Thứ muội sững sờ vội vàng ôm ta, ngăn ta ngã xuống.
Nàng ôm ta, đang khóc nức nở, ánh mắt hoang mang nhìn phụ thân:
“Phụ thân… không phải lỗi của con đâu!”
Sự khác thường của ta khiến phụ thân sinh nghi.
Sau bữa tối, ông đưa ta vào thư phòng.
Ta chần chừ giây lát, rồi quỳ xuống trước mặt phụ thân, ngước lên bình tĩnh nhìn ông:
“Con gái nói gì tiếp theo, mong phụ thân hãy tin tưởng.”
“Con… đã mơ một giấc mộng.”
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, mượn lý do là một giấc mơ, kể lại toàn bộ thảm kịch tàn khốc, phi lý đã xảy ra ở kiếp trước.
“Phụ thân, Thái tử là kẻ vô đạo, nhu nhược, nhỏ nhen, không đáng làm vua.”
Phụ thân im lặng, không nói gì, cũng không biết ông có tin hay không.
Dẫu sao, chỉ là một giấc mơ, làm sao thuyết phục được người như phụ thân, người đã khắc sâu lòng trung quân ái quốc vào tận xương tủy.
Nhưng tất cả những thảm kịch này, kiếp trước đã từng xảy ra.
Ta mím môi, kéo tay áo phụ thân, nói:
“Hoàng hậu vì lợi ích từ thế lực của phụ thân, sẽ không buông tha chuyện hôn sự của con. Sau này, nếu con có làm chuyện gì trái nghịch, mong phụ thân đừng trách giận. Con chỉ cầu mong phủ Định Quốc Công được bình an vô sự.”
Phụ thân vẫn không nói lời nào.
Ta tuy có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu rằng những gì ta kể thật quá hoang đường.
Nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, ta đứng dậy hành lễ xin lui.
Khi xoay người, giọng phụ thân khàn khàn, già đi mấy tuổi vang lên sau lưng:
“Con muốn phụ thân phải làm gì?”
****
Trên đại điện.
Sắc mặt Thái tử tái nhợt. Đến khi triều thần chuẩn bị bãi triều, hắn đột ngột quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn bẩm báo.”
“Nhi thần yêu mến ân nhân cứu mạng, Sở Sở, muốn từ hôn với phủ Định Quốc Công để cưới nàng làm chính thất.”
Lời này vừa dứt, cả triều đình rúng động.
Ngày hôm đó, hắn bị Hoàng hậu trách phạt, đánh ba mươi roi đến mức sống dở c.h.ế.t dở. Cuối cùng, hắn đổi lời, cam đoan không bỏ trốn, cũng không từ hôn nữa, Hoàng hậu mới tha cho hắn.
Nghe nói Hoàng hậu ôm hắn khóc suốt nửa đêm, tưởng rằng Thái tử cuối cùng đã hồi tâm chuyển ý.
Nhưng ai ngờ, đó chỉ là kế hoãn binh của hắn.
Hắn lo rằng nếu nói riêng với Hoàng thượng và Hoàng hậu, họ sẽ coi đó là chuyện trẻ con, không để tâm. Vì vậy, hắn lựa chọn đưa ra yêu cầu từ hôn trước mặt văn võ bá quan để thể hiện quyết tâm. Hắn giẫm đạp lên ta, phủ Định Quốc Công, và thể diện hoàng thất, khiến sự việc không còn đường lùi.
Đúng vậy, ta chính là muốn hắn làm như thế!
Hành động này của Thái tử khiến Thành Đế hoàn toàn bất ngờ.
Cũng giống như Hoàng hậu, ông muốn âm thầm giải quyết Sở Sở, sau đó giữ chân ta và phụ thân, tiếp tục để ta thành hôn với Thái tử.
Nhưng ta làm sao có thể để bi kịch kiếp trước lặp lại.
Phụ thân, ngay khi Thái tử vừa dứt lời, liền biến sắc, lập tức quỳ xuống, vạt áo tung bay:
“Xin hỏi, con gái Chiêu Chiêu của hạ thần đã làm gì sai để Thái tử điện hạ phải từ hôn ngay trên triều đình!”
Không trách phụ thân nổi giận.
Việc từ hôn, dù lỗi không phải ở nữ nhi, nhưng miệng lưỡi thế gian cũng đủ để nuốt chửng nàng.
Câu hỏi đầy phẫn nộ của phụ thân khiến sắc mặt Thái tử tái mét.
Nhưng hắn chỉ do dự một thoáng, rồi nhanh chóng thẳng lưng, đáp lời:
“Phụ hoàng, nhi thần trước đây không hiểu tình yêu là gì, chỉ coi Chiêu Chiêu như muội muội. Nhưng giờ gặp được Sở Sở, nhi thần mới hiểu thế nào là ngày nhớ đêm mong.”
Ta vừa được dẫn vào đại điện, vừa khéo nghe được câu này, không khỏi nhếch môi cười khinh bỉ.
Chỉ coi ta là muội muội?
Vậy trước đây kẻ liên tục bày tỏ tình cảm với ta, thề thốt rằng không cưới ai ngoài ta, là ai?
Giờ hắn được lập làm Thái tử, cho rằng địa vị đã vững chắc, liền có thể dễ dàng đá ta sang một bên sao?
Ta thu lại ánh mắt chế nhạo, quay đầu nhìn sang một bên, nơi nữ tử tên Sở Sở cũng được dẫn đến đại điện.
Đúng là xuất thân từ chốn thanh lâu, quả nhiên có phong thái quyến rũ mà các quý nữ đoan trang không thể có.