Hoàng hậu mang vẻ mặt phẫn nộ, đôi mày nhíu chặt nhìn về phía ta.
Bên cạnh bà, nhũ mẫu cung kính dâng lên dải lụa trắng ba thước, đồng thời ra hiệu cho ta nhanh chóng trả lời.
Chính lúc này, ta mới nhận ra rằng mình đã trọng sinh.
Trọng sinh trở lại ngày Hoàng hậu phát hiện Thái tử và Sở Sở định bỏ trốn.
Ta chưa kịp nhận lệnh Hoàng hậu, dùng dải lụa trắng này để xử tử Sở Sở.
Cũng chưa đến ngày ta gả cho Thái tử, để phủ Định Quốc Công dốc toàn lực phò tá Lý Ký lên ngôi.
Phụ thân vẫn còn sống, phủ Định Quốc Công vẫn an toàn, và ta…
Vẫn còn sống trên thế gian này, vẫn còn cơ hội tự tay báo thù Lý Ký!
Hoàng hậu nhìn ta bằng ánh mắt tức giận mà tiếc nuối, nói như trách mắng:
“Chiêu Chiêu, bổn cung làm tất cả cũng chỉ vì nghĩ cho ngươi. Cô gái Sở Sở kia nhất định không thể để lại!”
Ta siết chặt nắm tay, ngay lập tức quỳ gối xuống trước mặt Hoàng hậu.
“Nương nương, thần nữ nghe nói Thái tử làm như vậy là vì trong lúc gặp nạn đã được Sở Sở cứu giúp. Ngài ấy là kẻ có ân tất báo. Thần nữ cầu xin nương nương hãy tha mạng cho cô ấy. Thần nữ nguyện khuyên phụ thân nhận Sở Sở làm nghĩa nữ, rồi thỉnh nương nương cho phép Thái tử được cưới cô ấy làm chính thê.”
“Ngươi hồ đồ!”
Sắc mặt Hoàng hậu sa sầm, ánh mắt bà liếc nhanh về phía rèm che, nơi dường như có tiếng động khẽ. Bà nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Việc từ hôn sẽ gây chấn động triều đình. Một nữ nhân xuất thân kỹ viện lấn át ngươi, mặt mũi của ngươi, của phủ Định Quốc Công, sẽ để vào đâu?”
Ta gắng đẩy giọng nói, cố kìm nỗi run rẩy, quỳ mọp xuống đất thật sâu.
“Thái tử là bậc quân vương, thần nữ và phủ Định Quốc Công chỉ là bề tôi. Mặt mũi của thần nữ làm sao so được với mong muốn của Thái tử?”
Vẫn chưa đủ.
“Về tư… thần nữ thực lòng ngưỡng mộ Thái tử. Chỉ… chỉ cầu mong người có thể cùng cô gái mình yêu thành thân, viên mãn tâm nguyện.”
“Cố Chiêu, ngươi!”
Giọng Hoàng hậu đầy phẫn nộ, cơn giận này còn lớn hơn cả khi bà phát hiện Thái tử định bỏ trốn cùng Sở Sở.
Ta biết, bà tức giận vì tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hoàng hậu muốn mượn tay ta trừ khử mối họa cản trở Thái tử đăng cơ, nhưng đồng thời vẫn muốn giữ hình ảnh mẫu hậu tốt đẹp trong mắt con trai.
Ta dập đầu liên tiếp trước Hoàng hậu.
Máu từ trán chảy xuống ướt đẫm mặt.
“Cầu xin nương nương tha mạng cho Sở Sở cô nương!”
“Cầu xin nương nương tác thành cho Thái tử và Sở Sở cô nương!”
Từng câu, từng chữ thấm đẫm nước mắt và m.á.u của ta.
Phía sau rèm, tiếng động ngày càng lớn. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hoàng hậu hoảng hốt lập tức đứng dậy chạy vào.
“Con trai ta, con trai ta…”
Giọng nói của Hoàng hậu nghẹn ngào trong tiếng nức nở.
“Mẫu hậu, sao người lại nhẫn tâm đến thế? Chiêu Chiêu còn nghĩ cho ta, vậy mà người định băm nát tim gan của con sao!”
Ta lặng lẽ quỳ gối dưới đất, từ từ nhếch môi cười.
Hoàng hậu không có con ruột, trong số các hoàng tử, bà đã chọn một người để nhận làm con nuôi.
Lúc đó, Lý Ký đang ở lãnh cung, được ta để mắt đến, Hoàng hậu mới nhìn thấy triển vọng từ sự ủng hộ của phủ Định Quốc Công, liền đưa hắn về nuôi dưỡng bên mình.
Có lẽ vì không có huyết thống ràng buộc, những việc đắc tội với người khác, Hoàng hậu chưa bao giờ giao cho Lý Ký làm.
Kiếp trước, khi Lý Ký lên ngôi, hắn không trách Hoàng hậu vì đã ra lệnh, mà dồn hết thù hận lên ta và phủ Định Quốc Công.
Hoàng hậu, người phụ nữ luôn muốn lấy mạng Sở Sở, đã khéo léo ẩn mình trong bóng tối, bình an vô sự, trở thành Thái hậu, cùng Lý Ký diễn trò mẫu từ tử hiếu.
Kiếp này, ta sẽ đi trước Hoàng hậu một bước, thể hiện rằng ta hoàn toàn nghĩ cho Thái tử. Để xem bà còn có thể dùng ta làm bàn đạp nữa hay không.
Hoàng hậu và Thái tử cuối cùng cãi nhau đến không vui mà chia tay.
Ta quỳ trong cung Hoàng hậu suốt sáu canh giờ, đến khi Thành Đế tới mới cứu được đôi chân của ta.
Phụ thân nghe nói ta đắc tội Hoàng hậu bị phạt quỳ, sau buổi chầu không hề rời đi.
Ông thấy ta tập tễnh được cung nữ dìu tới, vội vàng bước đến đỡ ta, ánh mắt đầy lo lắng:
“Chiêu Chiêu, con cố nhịn chút, phụ thân mang ngự y đến rồi.”
Ta bỗng òa lên khóc, vừa uất ức, vừa sợ hãi, lao vào lòng phụ thân mà òa khóc nức nở.
Phụ thân nghĩ rằng ta bị từ hôn, lại bị Hoàng hậu trách phạt, nên mới uất ức như vậy. Ông nhẹ nhàng vỗ lưng ta, dịu giọng an ủi:
“Chiêu Chiêu chịu thiệt rồi. Phụ thân nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.”
Ta vội vàng đưa tay che miệng phụ thân, nước mắt giàn giụa:
“Phụ thân, chúng ta về nhà. Con muốn về nhà.”
Chỉ khi ở trước mặt phụ thân, mọi sự gắng gượng của ta mới hoàn toàn sụp đổ.
Tin tức trong cung hẳn đã lan truyền ra ngoài.