{{ msgSearch }}

1

Nhật Nguyệt Sáng Soi

Đang Cập Nhật 930 Chữ 07/01/2025 20:58:29

(Văn án)

 

Thái tử vi hành, mang về một nữ tử phong trần tên là Sở Sở, muốn lấy nàng làm thê, đồng thời ép ta từ hôn.  

 

Hoàng hậu giận dữ, ban cho ta ba thước lụa trắng, lệnh ta phải xử tử Sở Sở.  

 

Ta giả vờ chấp nhận, nhưng âm thầm đưa Sở Sở đi trốn.  

 

Về sau, hắn đăng cơ xưng đế, vu khống phụ thân ta thông đồng với giặc, bán nước, tàn sát cả phủ Định Quốc Công.  

 

Dải lụa trắng siết chặt cổ ta, tứ chi bị kéo căng bốn phương tám hướng.  

 

Thiên tử hận ta đến tận xương, không tin rằng Sở Sở vẫn còn sống, hạ lệnh xử ta bằng hình phạt ngũ mã phân thây!  

 

Hắn đôi mắt đỏ ngầu, như ác quỷ hiện thân, gằn giọng:  

 

"Nếu không phải vì ngươi, Sở Sở của trẫm đã sớm là mẫu nghi thiên hạ!"  

 

Khi mở mắt lần nữa, ta đã quay lại ngày Thái tử và Sở Sở bỏ trốn.  

 

***

 

“Thưa Hoàng hậu nương nương, đắc tội rồi!”  

 

Theo lệnh của đại thái giám thân cận bên Hoàng đế, dải lụa trắng được quấn quanh cổ và tay chân ta, rồi đồng loạt bị kéo căng về bốn phương tám hướng.  

 

Nỗi đau xé da xé thịt khiến ta thét lên thảm thiết. Ta gần như tận mắt nhìn thấy cơ thể mình từng chút một bị xé toạc ra.  

 

“Lý Ký!”  

 

“Lý Ký, sao ngươi dám, sao nỡ đối xử với ta như thế này!”  

 

Nhờ có phụ thân ta nâng đỡ, Lý Ký mới leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng chỉ trong ngày đầu tiên đăng cơ, hắn đã dựa vào một bức thư giả mà buộc tội phủ Định Quốc Công thông đồng bán nước.  

 

Cả phủ Định Quốc Công, gồm mấy trăm nhân khẩu, đều bị tống vào ngục.  

 

Ta quỳ gối trước Lý Ký, khẩn cầu hắn điều tra rõ ngọn nguồn, nhưng đổi lại, hắn cho ta một bát thuốc bổ. Uống xong, ta tỉnh lại trong cảnh thân thể trần truồng nằm trên long sàng, bên cạnh là vài tên thị vệ.  

 

Hắn mắng ta là kỹ nữ hạ tiện, lệnh xử ta bằng hình phạt ngũ mã phanh thây.  

 

Ta không sao hiểu nổi, vì cớ gì, khi ta đã trở thành Hoàng hậu của hắn, lại phải rơi vào kết cục này?  

 

Trước lúc ta tắt thở, hắn bước vào.  

 

Đôi mắt từng chan chứa tình cảm của Lý Ký nay chỉ còn lại sự căm hận tột độ.  

 

Hắn phất tay, một cái đầu người đầy m.á.u me lăn đến trước mặt ta.  

 

“Nghe nói Định Quốc Công trên chiến trường là thần thánh bất khả chiến bại, giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi!”  

 

“Phụ thân... Phụ thân ơi!”  

 

Cơn đau từ tứ chi bị xé toạc cũng không bằng nỗi đau khi ta nhìn thấy đầu phụ thân.  

 

“Tại sao? Rốt cuộc là tại sao, Lý Ký, Lý Ký!”  

 

Ta điên cuồng chất vấn hắn, dùng hết chút sức lực cuối cùng.  

 

Hắn lạnh lùng nhìn ta:  

 

“Trẫm muốn ngươi nếm trải nỗi thống khổ mà Sở Sở đã phải chịu trước khi chết!”  

 

“Trẫm muốn ngươi đạt được tất cả, để rồi mất đi mọi thứ trong tích tắc.”  

 

“Trẫm muốn ngươi tận mắt nhìn thấy những gì ngươi quý trọng đều bị hủy hoại trên đời này!”  

 

Thật nực cười.  

 

Sự thật hóa ra lại hoang đường đến vậy.  

 

Vì một nữ tử phong trần, hắn lại tàn sát trung lương, hành hạ thê tử đến tận cùng.  

 

“Ta không g.i.ế.c Sở Sở...”  

 

Ta lắc đầu hoảng loạn, cố gắng giải thích.  

 

Nhưng hắn không hề lắng nghe, bộ dạng như kẻ điên.  

 

“Ngươi còn muốn gạt trẫm? Ngày mẫu hậu đưa ngươi dải lụa trắng, trẫm đã ở sau rèm, bị người của mẫu hậu trói lại.”  

 

“Trẫm tận mắt nhìn thấy ngươi nhận lệnh rồi quay về phục mệnh!”  

 

Ánh mắt châm biếm và sát ý trong cái nhìn cuối cùng của ta đã đ.â.m trúng Lý Ký, khiến hắn phẫn nộ gào lên:  

 

“Không phải vì ngươi, trẫm và Sở Sở đã sớm kết thành phu thê, hòa hợp như đàn cầm hòa điệu sáo!”  

 

“Nếu không có ngươi, Sở Sở của trẫm đã sớm trở thành mẫu nghi thiên hạ!”  

 

“Ngươi! Đáng! Chết!”  

 

“À, đúng rồi, trẫm tặng thêm cho ngươi một thứ nữa.”  

 

Hắn vứt thằng bé như một con búp bê rách nát trước mặt ta. Thân thể nhỏ bé của nó đã lạnh ngắt từ lâu.  

 

Đó là đứa cháu trai của ta, mới sinh được ba ngày.  

 

Hai ngày trước, ta và Lý Ký vừa đến phủ Định Quốc Công bế thằng bé lên.  

 

Cầm thú! Đồ cầm thú!  

 

Cả thân thể lẫn trái tim ta đều như bốc cháy. Ta đỏ mắt, nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn.  

 

Sự phẫn nộ ánh lên trong mắt hắn. Hắn giơ tay định tát ta.  

 

Ta ngửa đầu cười lớn:  

 

“Sở Sở chưa chết! Nàng ta ở...”  

 

Lý Ký chấn động, theo phản xạ tiến sát đến, gặng hỏi:  

 

“Nàng ở đâu?”  

 

Ta dồn hết sức lực cuối cùng, nghiến răng cắn chặt tai hắn.  

 

Lý Ký đau đớn gào thét, mắng chửi:  

 

“Người đâu, còn không mau cứu giá, phanh thây ả!”  

 

Cơn đau từ tứ chi bị xé toạc khiến cơ thể ta tan nát.  

 

Nhưng ta vẫn cắn chặt tai hắn. Dù thân thể bị nghiền nát, dù sức lực cạn kiệt, hàm răng của ta vẫn không chịu buông.  

 

Tốt nhất... tốt nhất có thể kéo kẻ ác quỷ này xuống địa ngục cùng ta!  

 

“Chiêu Chiêu Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với người đấy.”  

 

Có người kéo tay áo ta. Ta chao đảo một chút, hoảng hốt ngẩng đầu lên.  

 

“Hoàng hậu nương nương, xin thứ tội!”  

 

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:29

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện