Khi bước vào Phượng Sơ cung, ta không ngờ người đầu tiên gặp không phải Hoàng hậu, mà là Sở Sở.
Sở Sở nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn thân thiện, không còn vẻ dè dặt như trước.
Nàng khẽ kéo ta đến một góc khuất, gương mặt tái nhợt vì bệnh tật, hạ giọng thì thầm:
"Chiêu Chiêu tiểu thư, cô không nên tới đây. Hoàng hậu nương nương muốn hại cô, mau rời đi!"
Lòng ta thoáng chấn động, một ý nghĩ dâng lên trong tâm trí. Sở Sở — có khi nào nàng cũng nhớ lại kiếp trước?
Kiếp trước, sau khi ta cứu nàng khỏi tay Hoàng hậu, chúng ta không còn gặp nhau nữa. Nàng làm sao có thể trọng sinh?
Nhìn nàng ánh mắt đầy khẩn trương và u sầu, ta vẫn giữ im lặng. Đôi mắt nàng đỏ hoe, run rẩy nói:
“Cô phải tin ta! Ta không tranh giành Thái tử với cô, nhưng cô sẽ bị họ hại c.h.ế.t mất!”
Khóe mắt ta thoáng thấy Quế ma ma bên cạnh Hoàng hậu đang tiến lại gần. Ta vươn tay giữ lấy tay nàng, cất cao giọng nói:
“Sở Sở cô nương, hà tất phải như vậy. Ngươi và Thái tử vốn là trời sinh một cặp, ta rút lui là cam tâm tình nguyện.”
Rồi ta quay sang Quế ma ma, tiếp lời:
“Quế ma ma, hãy báo với Thái tử điện hạ rằng, có gì muốn nói thì trực tiếp nói với ta, cần gì phải núp sau lưng nữ nhân?”
Quế ma ma thoáng trầm mặt, liếc qua Sở Sở một cái sắc lẹm, nhưng rồi vẫn nở nụ cười, ân cần dắt tay ta vào trong.
****
Trong tiệc. Ánh mắt ta kín đáo hướng về phía Trưởng công chúa Lý Diễm.
Nàng ngồi lặng lẽ, ăn uống đơn giản, không tham gia vào những cuộc trò chuyện náo nhiệt như các Hoàng tử, Công chúa khác.
Khi ta định tìm cơ hội đến gần, một cung nữ vụng về bước tới, làm đổ cả chén rượu lên váy ta.
Chất lỏng nhanh chóng thấm vào vải, mang theo cảm giác nóng bỏng trên da.
****
Ta liền hiểu, đây chính là cái bẫy Hoàng hậu đã giăng.
Ta cúi đầu cười lạnh. Những thủ đoạn hèn hạ như hạ dược này, chẳng qua muốn khiến ta thất thân với Thái tử, cuối cùng buộc ta phải chấp nhận hôn sự.
Nhưng lần này, ta sẽ không để yên!
Ngẩng đầu, ta nhìn về phía Lý Diễm, cất giọng:
“Không biết Trưởng công chúa có thể cho mượn một bộ y phục được chăng?”
Ánh mắt Lý Diễm thoáng dừng lại trên ta.
Không đợi nàng trả lời, Hoàng hậu đã vội vàng chen vào:
“Trưởng công chúa có điện xa, lại ở xa nơi này, Chiêu Chiêu cần gì đi đường vòng? Sao không đến Phượng Sơ cung thay đồ cho tiện?”
Ta kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Diễm, cảm giác nóng rực đang dâng trào trong cơ thể khiến ta nghiến răng, thốt lên:
“Thân phận hèn mọn, sao dám làm bẩn nơi của nương nương.”
Lý Diễm khẽ gật đầu.
“Được, Thúy Quả, mời Chiêu Chiêu cô nương đến.”
Nhưng, Hoàng hậu quả nhiên đã quyết tâm thực hiện cho bằng được kế hoạch này. Loại dược bà dùng cực kỳ bá đạo, dù ta ngâm mình trong nước lạnh hay uống thuốc giải của Lý Diễm, cũng không làm thuyên giảm chút nào.
Cuối cùng, ta đau đớn nhờ Lý Diễm:
“Xin Công chúa tìm một thị vệ chưa lập gia đình, ta sẽ trả vàng trăm lượng. Một đêm đổi một đời, sau này bạc trắng giao tay, chẳng ai nợ ai.”
***
Trong màn đêm tăm tối, một bóng dáng cao lớn, dịu dàng tiến lại gần. Người đó cúi xuống, áp sát lên ta...
Cả đêm qua, ta mới giải được dược tính trong người.
Khi tỉnh lại, toàn thân rã rời như thể bị tháo rời từng khớp, mỗi bước đi đều run rẩy.
Lý Diễm trong bộ trường bào màu trắng ngà đang quỳ ngồi trước án thư, chăm chú đọc sách. Nhìn thấy ta bước đi khó khăn, nàng định đứng lên dìu ta.
Ta thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị vòng tay của nàng nhẹ nhàng ôm lấy eo.
***
Lý Diễm cao hơn ta gần hai cái đầu, dáng người thon dài kiêu hãnh, một khí chất khiến ta ngỡ ngàng. Ai ngờ trong thiên hạ lại có nữ tử cao ráo và uy nghiêm đến thế.
Được nàng dìu ngồi xuống bên án thư, ta nhẹ cắn môi, nhìn thẳng vào nàng:
“Người tối qua... mong Công chúa giúp ta thu xếp mọi việc.”
****
Lý Diễm lật trang sách, động tác thoáng dừng lại. Ánh mắt nàng lướt qua vết thương trên môi ta, khẽ nói:
“Nếu cô không muốn người đó xuất hiện, hắn sẽ vĩnh viễn không xuất hiện.”
Nghe vậy, lòng ta mới an ổn trở lại.
****
Ta bắt đầu quan sát kỹ vị Trưởng công chúa trước mặt.
Nàng có dung mạo thanh lệ, vẻ đẹp pha trộn giữa nam tính và nữ tính, toát lên sự cao quý. Sóng mũi cao thẳng có vài phần giống với Thành Đế, nhưng những đường nét khác lại giống hệt Tiên Hoàng hậu đã mất sớm.
“Nhìn ta, chẳng lẽ có hoa trên mặt?”
Lý Diễm dừng tay, ánh mắt phượng mang ý cười nhàn nhạt, nhìn ta.
Trải qua chuyện đêm qua, ta tự biết mình đã để lộ nhược điểm trước mặt nàng. Nàng chắc chắn yên tâm với ta hơn. Vì vậy, ta thẳng thắn đáp:
“Thần nữ cảm thấy Công chúa có phong thái phi phàm, mang khí chất của Tiên tổ.”