Chương 7 Chân tướng của mọi tổ chức
Tài nguyên có thể nói là căn cơ của người tu hành hoặc là nói một cách rõ chữ hơn thì tài nguyên chính là căn cơ hoặc là sinh mạng của Mệnh Luân Giả. Nếu như trên con đường tu luyện mà thiếu đi nguồn tài nguyên dồi dào hỗ trợ thì sẽ vất vả muôn phần. Kiếp trước Tần An hắn làm đủ thứ chuyện trên đời lao tâm khổ sức bày mưu tính kế khắp nơi suy cho cùng cũng đều là vì hai chữ tài nguyên này, mà cuối cùng hắn cũng chính là bị hai chữ tài nguyên này hại c·hết.
Nếu như đối với những mệnh sư bình thường thì tài nguyên trong mắt họ là nguyên thạch thì đối với bản thân Tần An hiện tại tài nguyên ấy chính là nhưng đồng tiền này. Nếu như không có tiền trong người, tự nhiên là không thể no bụng vậy thì không thể nào tiếp tục luyện quyền tăng cao sức mạnh đây là điều đầu tiên cần phải lưu tâm đến.
Thứ hai nếu như không có tiền trong người tự nhiên cũng không thể mua được thảo dược để bồi bổ cho thân thể, đối với một thiếu niên còn đang trong thời kì phát triển mà nói bắt đầu đi vào còn đường luyện võ này thảo dược là một trong những thứ hỗ trợ tối quan trọng bắt buộc phải có nếu như muốn đi xa.
Tuy là thảo dược có thể tự đi hái, nhưng việc này lại đặc biệt ảnh hưởng vô cùng trọng yếu tới quá trình phát triển hiện tại, chưa kể thời gian để hắn thực sự phát triển cũng không còn nhiều nếu như vì thế mà hành động gấp gáp sẽ khiến cho kẻ khác nghi ngờ. Cho dù kiếp trước có được thực lực có mạnh mẽ, thủ đoạn có cao cường đến mấy thì cũng không thể che lấp được sự thật là hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Sức lực so với người bình thường còn chẳng mấy nổi trội thì lấy đâu tư cách để tự tin không sợ bị người ngoài tính kế nói chi cho cao xa hiện tại nếu như phải đối đầu cùng với một giống dã thú tự nhiên mà thôi cũng có thể khiến cho Tần An lần cuối cùng nhìn thấy mặt trời, đương nhiên đây mới là câu chuyện của chênh lệch thực lực hiện tại hắn vẫn còn có người thân vướng chân vướng tay nào còn có thể tùy ý làm việc như khi trước.
Chung quy tất cả mọi thứ trên thế giới này vận hành đều không thể thoát khỏi được vòng tròn của hai chữ tài nguyên. Không có tài nguyên người tu hành sẽ c·hết đói, c·hết khát trong cái vòng luẩn quẩn không có lối ra hay thậm chí thảm hại hơn nữa là bị người ta ức h·iếp đến c·hết. Nhìn rộng thêm một chút nữa thì đây cũng là cơ chế hoạt động của hầu như tất cả các thế lực và tổ chức trên thế gian này.
Tài nguyên bị giới hạn có thể nhìn giống như một củ cà rốt được mắc vào cần câu và treo trước mắt của một con heo chẳng hạn, dục vọng và sự thèm khát của con heo bị củ cà rốt này kích thích khiến cho nó sẵn sàng bán mạng chỉ để đuổi theo kịp củ cà rốt ấy chứ không quan tâm đến bên dưới chân của mình đang đi con đường nào.
Nếu như áp hệ quy chiếu của một con người vào vấn đề ở trên thì cũng có thể nhận thấy vô cùng dễ dàng, người nhìn thấy tài nguyên hay lợi ích hoặc là quyền lực ở ngay trước mắt thì cũng chẳng khác mấy so với con heo nhìn thấy củ cà rốt. Sẵn sàng bán mạng để đuổi theo, mà trong xuyên suốt quá trình bán mạng truy đuổi này người ta sẽ bằng mọi cách dù cho nhục nhã luồn cúi, hay quỳ rạp như một con chó chỉ biết vễnh đuôi vâng lời khi thấy chủ nhân cho xương để càng lúc càng leo lên một tầng lớp cao hơn.
Mà họ lại chẳng biết được trong suốt quá trình luồn cúi này sức lao động và những giá trị thặng dư do chính bản thân tạo ra đều bị những kẻ bề trên kia vắt kiệt. Tuy nói nghe thì có vẻ thảm thương là thế, nhưng thật ra loại mô hình này cũng có một số điểm tốt nhất định. Người ở trong mô hình hoạt động này đương nhiên không phải là mất hết mọi thứ, bản thân vẫn được nhận lại những phần tài nguyên nhỏ do chính sức mình làm ra. Từ từ tăng cường sức mạnh vượt lên trên rồi trở thành kẻ bề trên và bắt đầu lặp lại vòng luẩn quẩn này với những hậu bối đời kế tiếp, cứ như thế một vòng tròn của người bóc lột và người bị bóc lột trong vô hình đã được thiết lập
Đây vốn là thể chế nằm bên trong mọi tổ chức của nhân gian, các thế lực hay gia tộc tồn tại trên cõi đời này tất cả chúng đều không thể sai khác. Một vòng xoáy của tài nguyên và sự chà đạp lẫn nhau sẽ dần dần vắt kiệt toàn bộ sức lao động của tất cả những kẻ bề tôi trung thành cho thứ được gọi là sự cống hiến cho gia tộc, hay cho tổ chức.
Thật ra mô hình quản lí thế lực này rất hay và cực kì hiệu quả, kiếp trước hắn từng sáng lập ra Hắc Hải để chống lại sự bành trướng của Thái Dương học cung. Trong tổ chức này có đến cả mấy vạn người đều là dùng chính loại đãi ngộ cùng với tài nguyên như thế kia để âm thầm khống chế quản lí. Dù sao dùng sức một người cũng không thể nào trực tiếp quản lí mấy vạn con người, thế nên loại quy chế phân theo cấp bậc này mới thực phát huy được hết tác dụng của mình.
Có thể giải thích rõ ràng một chút thì hắn sẽ là người trực tiếp quản lí những kẻ ở trên cao, thực hiện các biện pháp phân chia quyền lực rõ ràng để cho những kẻ ấy tiếp tục đi khống chế ngược lại những người ở dưới cấp bậc thấp hơn. Từ chỗ này mới thiết lập ra vô số các loại địa vị cùng với việc được hưởng thụ những đãi ngộ càng tăng cường, có hai lí do mà hắn thành công.
Thứ nhất chính là khi một người đứng ở vị trí cao, tự khắc trong lòng họ sẽ cảm thấy bản thân mình vượt trội hơn người khác, cảm thấy sinh mệnh của bản thân mình là nhất cao hơn tất cả những thành viên ở bên dưới mình. Còn những kẻ bề tôi trung thành tận tuỵ chung quy mà nói cũng đều chỉ là đám chó rơm thế mạng, sự sống của chúng đơn giản chỉ là đồ chơi trong lòng bàn tay đều có thể mặc cho bản thân kẻ kia sử dụng đây chính là đánh vào tâm lí ham thích quyền lực và sự cai trị tuyệt đối ở sâu trong nội tâm của mỗi con người.
Thứ hai chính là ban cho kẻ ấy nỗi sợ bị người khác kéo xuống khỏi cái ghế vị của mình, tạo cho hắn một loại tâm ma để hắn luôn thấp thỏm trong lòng khiến cho bản thân kẻ cầm quyền cho dù có muốn hay không cũng đều luôn dốc hết tâm sức toàn tâm toàn ý mà làm việc, lâu lâu Tần An sẽ lại ném ra cho những kẻ này một chút sự đãi ngộ gọi là ban thưởng cho sự cố gắng để cho những kẻ ấy tiếp tục duy trì lòng trung thành mà làm việc bằng toàn bộ sinh mạng của mình. Bằng loại phương pháp này rất đơn giản đã có thể nắm được tâm cũng như điểm c·hết của tất cả những kẻ dưới trướng mình, rồi cho bọn chúng lại quản lí kẻ bên dưới tuần hoàn cứ theo lẽ ấy mà lặp lại vòng tròn này.
Ngoài ra cũng có những loại phương pháp để kiểm soát nhân tâm kẻ khác ví dụ như dùng đến các thể loại tín ngưỡng để mê hoặc mụ mị đầu óc của mọi người, đây cũng là một phương pháp mang đến hiệu quả kinh người thậm chí nếu như so sánh kĩ càng ra thì phương pháp này thực còn cao tay hơn nhiều so với cách thức mà Tần An từng sử dụng để điều hành Hắc Hải.
Còn nếu như đem tương quan so sánh về cách thực hiện giữa hai bên mà nói thì cũng chẳng có khác biệt quá nhiều, nhất là ở trong cách thức quản lí của tổ chức cũng là từ một người hoặc nói đúng hơn chính là một cá nhân phi thực được xây dựng từ trí tưởng tượng của những kẻ bề trên sau đó lại là phân chia theo các loại cấp bậc tông đồ để thực hiện kiểm soát và quản lí những kẻ mê muội sẵn sàng c·hết vì tin theo những điều phi thực này.
Ngoài ra cũng còn cần phải có một số những yếu tố tiên quyết để xây dựng thành công một cộng đồng của những tín đồ sùng đạo, đầu tiên cũng là quan trọng nhất chính là một hình tượng thần thánh để người ta cùng nhau tôn thờ, ở đặc điểm này mà nói thì cực kì quan trọng vị thần linh kia cần phải có mối liên hệ mật thiết đến với chính những con dân của mình.
Có thể đó là một hình tượng của sự cao cả và của lòng vị tha vô hạn, một người luôn hết lòng vì thế gian cứu rỗi những người đi vào lầm lỗi hoặc cũng có thể là một hình tượng cho sự thông minh tuyệt đỉnh có thể thấu hiểu vạn sự trên đời, tựu chung lại mà nói thì hình tượng thần thánh này cần phải sát với thực tế nhưng cũng không được sát đến mức độ tầm thường hóa thì mới càng dễ dàng tạo ra lòng tin đối với con người.
Sau khi đã tạo dựng được hình ảnh của thần thánh thì mới tới phần giáo lí răn dạy con người, vấn đề này nên làm thế nào Tần An thực không có nghiên cứu quá sâu xa chỉ biết cốt lõi của thao túng tâm lí hành vi con người đều nằm trong hai mục này. Có thể làm tốt đến mức độ nào thì phần cơ hội thành công sẽ càng cao đến mức độ ấy.
Đến khi có thể xây dựng được một cộng đồng tín đồ tuyệt đối một lòng với tín ngưỡng rồi thì việc kiểm soát mấy kẻ ấy có thể nói là dễ dàng hơn rất nhiều, chuyện bị những kẻ bề tôi ở bên dưới mình phản bội cũng là chuyện tương đối hiếm có chưa kể đạt được một lợi ích tuyệt đối khi có những kẻ sẵn sàng c·hết không một chút nghi ngờ hay lo sợ nào chỉ vì lí tưởng hoặc là mục đích của riêng mình. Nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng là một điều tốt.
Có thể nhìn thấy mô hình này vô cùng rõ ràng ở chính bên trong nội bộ Tần gia chứ chẳng đâu xa. Vào những buổi hội họp quan trọng đều chỉ có những vị trưởng lão chấp chưởng các phương diện quyền hành lớn là được tham dự. Việc này có thể che mắt người ngoài là bởi vì từng vị trưởng lão đều là người có nhiều năm lịch luyện trên giang hồ hẳn là kiến thức sẽ vô cùng phong phú.
Thế nhưng mà nói cho đúng thì kiến thức mỗi lúc sẽ mỗi khác nhau không có cái gì là giậm chân tại chỗ, huống chi mỗi vị tiền bối trưởng lão đều đã đi qua cái thời đỉnh cao của tranh đấu quyền mưu thế lực đến mấy mươi năm làm sao so tư duy lịch luyện đổi mới với đám người trẻ tuổi.
Nếu như muốn đưa ra phương án giải quyết vấn đề vậy thì không thể lúc nào cũng chỉ để cho những người họ, chính yếu nhất vẫn là tạo môi trường cho hai thế hệ già trẻ cùng nhau cạnh tranh bàn luận. Giải quyết vấn đề vẫn cần đến là sự sáng tạo phá cách trong phương thức làm việc chứ không hẳn nhất thiết lúc nào cũng dùng kinh nghiệm cá nhân.
Thế nhưng vì sao không một gia tộc nào dám làm như vậy, ý tứ ở đây cũng rất đơn giản một đám người già cả hủ lậu vẫn đề cao nhất là chuyện mặt mũi cùng với danh dự. Bề trên tạo một cuộc họp bàn mà chỉ có những người trưởng lão quyền cao chức trọng nhất mới được quyền dự thính nguyên nhân ở trong đó lại chân chính là một loại thao túng tâm lí ngầm cực kì tinh diệu. Nó càng khiến cho những vị trưởng lão này tin tưởng tuyệt đối vào năng lực cũng như chỗ đứng của mình ở trong gia tộc. Nếu như thực sự chú ý vậy sẽ thấy ở ngay cả việc sắp xếp chỗ ngồi của từng vị cũng sẽ thể hiện rõ ràng sự ưu ái của tộc trưởng dành cho mỗi người chấp chưởng các phương diện quyền hành là khác nhau.
Từ sự ưu ái này sẽ càng củng cố thêm niềm tin của các vị trưởng lão kia đối với tài năng của mình càng dốc sức bán mạng vì gia tộc, mà những người không được sự đãi ngộ ấy sẽ càng phải cố gắng hơn để nhận được sự công nhận của trưởng tộc.
Đây là chân tướng của ngàn vạn cái tổ chức ở trên thế gian này. Chỉ đáng tiếc phần lớn những kẻ sống trên đời đều không thể nhìn thấu được chúng, chỉ có thể ngu ngốc ra sức bán mạng vì người khác, thậm chí còn mỉm cười vô cùng vui vẻ và tự hào khi bản thân sức lao động của chính mình bị vắt kiệt không chút thương xót nào.
Nói cho cùng thì thế giới này chính là được vận hành như thế, phân phối tài nguyên từ những cái lớn lao cho đến những thứ nhỏ nhặt. Giống như cây đại thụ và những cây khác nhỏ hơn ở dưới chân nó. Địa vị càng cao tự nhiên sẽ nhận được càng nhiều lợi ích, mà kẻ đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn này đương nhiên là nhận được càng nhiều lợi ích, Văn Miếu thánh nhân chính là điểm cuối cùng.
Tuy nói nghe có vẻ chán đời là thế, nhưng sự thật thì thường không có mấy tốt đẹp bản thân họ cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận để bản thân bị nô dịch cả. Kiếp trước Tần An cũng phải tu luyện đến Lục Mệnh cảnh, khi sức mạnh cùng với tâm tính của mình đã không còn ai có thể dung chứa nổi nữa thì mới có thể thoát khỏi được những cơ chế vận hành mang tính ràng buộc như thế này.
Tần An nhất thời cảm thấy tương đối sâu sắc về những nhận định của bản thân, từng ở trong ràng buộc cho đến khi thật sự thoát ra được khỏi nó bản thân hắn tự tin là người hiểu được quy tắc và luật chơi của thế giới này nhất, đạo lí của nho gia thánh hiền chỉ nằm trên sách mà cuộc sống bên ngoài thì lại không phải như thế, muốn nói đạo lí thì nắm đấm ngươi phải đủ cứng để đối phương ở trước mình không dám không nghe.
- Kẻ đó là ai vậy ?
- Hình như đó là Tần Phong tiểu thư sinh của Tần Gia và bạn của hắn, nếu như không nhầm thì hai người này đều là người của lớp học Tần gia cấp Bính thì phải.
- Tên kia chỉ là cấp bính thôi sao, đi cùng với Tần Phong ta còn nghĩ đó chắc chắn phải là thiên tài cấp thìn. Xem ra mắt nhìn tiểu thư sinh nổi tiếng nhất trong thành cũng chúng ta cũng không thực sự quá tốt nhỉ, lại chọn một đống bùn nhão không thể trát tường làm bạn, chỉ là không biết tại sao lại đứng ở trước tầng học Bạch gia của chúng ta là muốn kiếm chuyện sao ?
- Bên trong khuôn viên của thư viện cũng không có cấm đánh nhau, lần trước ta có ý muốn chặn đường của Tần Phong nhưng không thành, có thể nào hắn đem bằng hữu đến đây trả thù hay không ?
Vô số lời bàn tán lập tức buông ra từ miệng của những học viên Bạch gia, Tần An vẫn vô cùng thoải mái chờ đợi cho đám người kia càng tới gần hơn vị trí của mình ánh mắt chuyện dời sang xác nhận thì chỉ thấy Tần Phong công tử ca dáng điệu bất cần không quản sự đời đã sớm đứng ra một góc xem kịch hay. Thái độ này cũng vừa hay xem như hai bên đã xác định được mục tiêu cần phải giải quyết đã ở ngay trước mắt, trong trí nhớ của thiếu niên lang mấy kẻ này đều chỉ là một đám công tử nhà giàu của Bạch gia xem như hạng tầm thường có thể thoải t·rấn l·ột sạch sẽ đồ đạt trên người cũng chẳng có vấn đề nào quá căng thẳng.
Cả đám vừa mới đi tới muốn bước qua thì Tần An đã đi về phía trước một bước một cánh tay vạm vỡ dang ra để chặn đường, thân người của thiếu niên này có thể nói là đặc biệt cao lớn, tuy chỉ là một thiếu niên hơn mười bốn tuổi nhưng sự cường tráng trên từng thớ cơ bắp là khác biệt rất nhiều so với Tần Phong dáng vẻ công tử thư sinh đứng ở bên ngoài. Dù sao Tần Phong cũng là kiểu mẫu của thư sinh đọc sách điển hình mặc dù tố chất của thân hình không xem là tệ nhưng nếu đi so sánh cùng với Tần An một người luyện võ từ lúc còn nhỏ thì chắc chắn là thua thiệt khá nhiều.
- Trấn lột đây. Mỗi người các ngươi tự động nộp toàn bộ số tiền đang có trên người thì sẽ được lành lặn đi qua. Nếu không bỏ tiền mua đường, ta cảnh báo trước một câu quyền cước không có mắt cũng không biết phân lượng thế nào gọi là nặng nhẹ.
Tất cả những kẻ đang đi phía trước đều tức khắc giật mình, trong lòng cơn đại nộ không biết lí do vì sao mà tự nhiên bốc thẳng lên đầu. Bọn chúng nào có nghĩ được đến chuyện một học đồ của Tần gia bây giờ lại dám ngang nhiên chặn ở trước cổng lớp của Bạch gia để c·ướp đồ. Đây rõ ràng là một cái bạt tay chí mạng vào trong lòng tự trọng của tất cả học viên Bạch gia rồi còn gì nữa.
- Cái gì ta không nghe lầm đấy chứ, thằng chó chán sống này hôm nay dám đến tận nơi này để đòi t·rấn l·ột tiền của bọn ông, ngươi muốn c·hết đến thế à!!
Một kẻ đứng trong đám người Bạch gia tức khắc hét lớn lên rồi hùng hổ đi ra khỏi đám người đang náo động, thân hình hắn cường tráng cũng chẳng thua gì Tần An gương mặt đại nộ mà phát đỏ lên với từng đường gân guốc chạy dọc trên trán trông qua vô cùng đáng sợ.
Chỉ là hắn không dọa được Tần An phải thoái lui chỉ bằng loại khí thế này. Từng kinh qua không biết bao nhiêu trận tử chiến nơi mà sinh hay tử chỉ là một làn ranh vô cùng mỏng manh được quyết định trong chưa đến một cái chớp mắt loại khí thế tầm thường kia làm sao có thể dọa hắn. Chỉ là sau tiếng nói này đột ngột từ đằng sau lập tức truyền tới vô số tiếng mắng chửi khiến cả khoảng cổng lầu cùng với sân trường các nơi náo động, ai cũng hướng mắt theo nhìn đến vô cùng tò mò, cũng có người là thực lòng thích thú với trò vui của đám thiếu niên này.
- Tên chó này nghèo đến phát điên rồi sao, ai cho ngươi cái lá gan đến tận tầng học của chúng ta trấn...Á!!!!
Lời còn chưa kịp dứt, Tần An đã giống như một cơn gió xé toạt màng không bắn thẳng vào đám thiếu niên đang ra sức chửi mắng không tiếc lời. Tay trái thu lại nắm thành quyền, hung ác nhào tới động tác dứt khoát mà lại cực kì chính xác nhắm thẳng vào giữa mặt của một kẻ đang la hét om sòm mà vung quyền.
Chỉ đáng thương cho cái thiếu niên bất hạnh này đâu có ngờ được Tần An lại thốt nhiên giữa khí thế áp đảo quần hùng của đám người mà dám ngang nhiên ra tay như thế, miệng đang há ra mắng chửi thì gặp phải đòn nặng đập thẳng vào mặt, lập tức trợn mắt trao tráo nhìn thẳng, một dòng máu đỏ từ nơi mũi nơi miệng tức khắc bắn ra kịch liệt, răng trong miệng cũng chẳng biết đã gãy mất bao nhiêu cây rơi vãi lung tung hết ra bên ngoài, hắn thụ thương bất tĩnh ngay tại chỗ.
- Cái chó gì thế, thằng chó chán sống này vậy mà dám động thủ!!!
Một tiếng hét thất thanh vang lên tất cả những kẻ khi này đang khí thế hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống hắn nhất thời đều nhục chí hoảng kinh, trong vô thức thối lui về tận đằng sau mấy bước liền không dám lao lên nữa. Tần An trở lại trước sự kinh ngạc của đám người hắn khẽ giũ giũ tay mình cho vơi đi những v·ết m·áu, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu tự như vừa rồi tùy tiện ra tay chỉ để đập một con ruồi vo ve ồn ào không đáng nhắc tới vậy ánh mắt lại đen hút sâu thảm quét ngang tất cả.
- Tự động đưa tiền hoặc là chịu đau khổ một trận, ta còn phải ăn trưa không có thì giờ đùa giỡn cùng các ngươi.