Chương 8 Trấn lột
Nhất thời chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi chưa đến một hơi thở cả đám thiếu niên thiếu nữ ở đằng sau đều trưng ra bộ dáng ngây ngốc không thể nào tin được vào mắt mình chợt trào đến sự kinh hãi từ tận nơi tâm thức sâu thẳm nhất, có người không giữ được mình bình tĩnh với sự tình vừa mới diễn ra thở dốc thành từng hơi mạnh loạng choạng đến nổi đứng cũng không vững, còn cái thiếu niên vừa mới b·ị đ·ánh kia thì thảm đừng hỏi đến nằm lăn ra một đống co giật như chó ăn phải bã, đầu óc mơ hồ cảm giác vừa rồi giống như bản thân mình bị một cái búa tạ nện thẳng vào đầu đau đớn không sao kể siết.
Tuy là kẻ này vẫn chưa ngất hẳn thế nhưng ăn một đòn nặng như thế khẳng định hiện tại đầu óc đã hoàn toàn mụ mẫm so với việc ngất đi thì cũng chẳng có khác mấy. Thiếu niên mũi miệng chảy xuống dòng máu nóng đỏ tươi, chỉ sau một chút lăn lộn mà toàn bộ thân thể cùng với khoảng sàn gỗ dưới người đều đã đỏ thẩm.
Chỉ nhìn thấy hắn dù cho có dùng bao nhiêu sức lực cũng không cách nào có thể gượng dậy nổi cuối cùng sức bì lẫn tận lực nằm thành một đống trước cổng viện. Tay hắn run run thò vào bên trong áo, lấy ra một cái túi tiền ném thẳng về phía mặt đất trước chân của Tần An dáng vẻ cầu xin được tha mạng.
Tần An vô cùng thoải mái dáng vẻ bên ngoài thong thả không một chút phòng bị nào đi đến cúi người cầm lên túi tiền nặng trĩu cả tay, ánh mắt quét qua kĩ càng rồi mới gật đầu cho phép kẻ kia được đi qua. Ngay lập tức ở bên trong đám người có thêm hai thiếu niên nữa đoán chừng cũng là bằng hữu của hắn ta làm theo y hệt cũng ném ra hai túi tiền đầy ắp rồi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy đồng bạn của mình tức tốc chạy đi trước con mắt kinh sợ của tất cả những người ở lại.
Kẻ vừa b·ị đ·ánh kia cũng không phải người nào xa lạ chính là Bạch Bắc một trong số những thiếu gia lắm tiền nhiều của Bạch gia cũng là kẻ bắt nạt nổi tiếng ở trong trường học. Hai người kia đoán chừng chính là hai cái đuôi luôn theo sau nịnh bợ hắn, bây giờ nhân cơ hội lập chút công lao để kiếm tìm chỗ tốt cho mình. Có tiền thật là tốt a còn có người sẵn sàng nhặt mạng giúp...
Tần An ngậm ngùi thở ra một hơi trong mắt vẫn lưu giữ một ánh đen sâu thẳm lần nữa quét về đám người đứng như trời trồng tại đằng sau, đây là một cảnh tượng rất đỗi quen thuộc. Nhiều năm trước kia hắn tung hoành giang hồ, người trong thiên hạ từng dùng loại ánh mắt này để nhìn về phía hắn nhiều đến không đếm hết, có rất nhiều loại thâm ý ẩn tàng bên trong đó chung quy đến cuối cùng thật ra chỉ là không thể nào tin nỗi mà thôi.
- Còn đứng ra đó làm gì, cùng xông lên đi. Thằng chó này chỉ có một người mà thôi chúng ta đông như thế, lấy thịt đè người cùng đủ cho hắn tan xác, một đám chúng ta không lẽ đánh không được tên súc sinh này sao, cùng lên dạy cho con chó này một bài học!!!
Có người gào thét đầu tiên là liền có người thứ hai thứ ba cùng gào thét giống y như thế vô hình tạo thành một cơn sóng lớn đã hoàn kết nối tinh thần của tất cả những người còn lại thành một thể, khi có kẻ thù chung lớn mạnh thì mô hình chung tất cả mọi người sẽ chẳng cần phân biệt cái gì giai cấp quan hệ cũng đều sẽ cùng nhau kết hợp để chống lại kẻ thù ấy, đây cũng có thể xem là một nét đẹp kì lạ của con người. Thế nhưng đứng trước một kẻ có thực lực tuyệt đối liệu rằng đoàn kết là chiến thắng hay đoàn kết là c·hết hết đều là một chuyện vô cùng khó nói.
Tần An không đợi chờ lâu thêm nữa bụng hắn bắt đầu đánh trống rồi càng nhanh chóng được đi ăn đương nhiên càng nhanh chóng gia tăng được thực lực. Thiếu niên nở nụ cười ma quái hít thở một hơi thật sâu…rồi một thoáng khoảng khắc căng thẳng đến hô hấp cũng khó khăn hắn lần nữa v·út lao thẳng như một mũi tên vào giữa đám người đang thi nhau hò hét khích lệ tinh thần.
Aaaaaaa tiếng thét của một thiếu niên lớn người vang lên the thé như là báo hiệu cho sự khởi đầu của một trận đại chiến, nói cho đúng thì là một trận đồ sát của Tần An giữa bầy thiếu niên không có sức phản kháng, chênh lệch của thực lực và kinh nghiệm chiến đấu chưa từng là thứ có thể dùng số lượng để bù đắp từ ngàn xưa cho đến ngày nay đạo lí này chưa từng sai dù chỉ một lần. Một quyền vụt lao đến thế công như chẻ tre không có chút nào nương tay. Tần An dĩ nhiên không tránh né mà rất dễ dàng dùng bàn chân mang giày của mình để đón đỡ quyền thế này, thốt nhiên hắn phát lực cực mạnh đạp tới cánh tay vang giòn lên những tiếng lắc rắc của xương cốt khiến kẻ kia b·ị t·hương bắn thẳng về phía sau.
Tiếng gào thét của thiếu niên kia lúc đầu còn đang hào hùng dữ dội nhưng sau khi lãnh một cú đá này âm điệu của nó thốt nhiên rít lên vừa sắc vừa nhọn còn cảm nhận được rõ ràng nỗi đau của chính chủ nhân nó hiện tại. Nếu như trí trưởng tượng phong phú một chút liền sẽ nghĩ đến cảnh tượng một con heo bị chọc tiết.
Toàn trường chiến này tan rã, tất thảy đều vì thất kinh sợ hãi mà r·ối l·oạn tình hình tựa như tổ ong bị hủy, đây chính là điểm đáng sợ của chiến đấu đoàn đội. Nếu như nằm ở thế công thắng vậy thì chiến trường không phải vấn đề gì quá lớn đơn giản là mỗi người dùng nhiều lực là được. Thế nhưng nếu là nằm ở thế thua thì câu chuyện không đơn giản như vậy, chỉ nội việc có thể duy trì được đội hình ổn định đã là một nhiệm vụ không đơn giản rồi. Chưa kể ở đó còn phải bày bố cục diện phòng thủ, chuẩn bị kế hoạch tiêu hao lực lượng kẻ địch, cuối cùng là tính kế vây công ngược lại, hoặc nếu không được thì phải tìm biện pháp rút lui bảo toàn lực lượng.
Ví dụ điển hình chính là đội hình trước mắt vừa mới thành lập kia, chưa cần nói đến những cái râu ria phức tạp phía sau bởi vì hắn chỉ mới đả thương một kẻ đã lập tức có thể khiến cho toàn bộ sĩ khí của những người còn lại tan tác, một đợt công lúc đầu uy thế như hồng thủy vỡ đê lúc này so sánh ra còn thua cả gợn sóng trong vũng nước đọng không có chút nào đáng nhắc tới. Đoàn đội là dùng đến uy thế số lượng cùng với sự bài bản trong phương pháp t·ấn c·ông để làm tiền đề lấy lợi thế trước kẻ địch, nhưng đứng trước sức mạnh thực sự vậy thì toàn bộ đều không còn thực sự quan trọng nữa.
Rất nhanh toàn trường hỗn loạn thực chất thì đây mới chân chính là điều mà Tần An muốn, một đám người hắn muốn đánh quả thực mất chút sức nhưng nếu là từng người vậy thì nhẹ nhàng hơn nhiều rồi. Lập tức hơi cúi người tung một đòn đá về phía của thiếu niên khác lần này là nhắm thẳng vào nơi đũng quần của hắn, ngay lập tức khiến cho kẻ kia rít lên vô cùng thê thảm, tay ôm lấy đũng quần của mình hai đầu gối tự nhiên đều mền nhũn như cọng bún thiu quỳ rạp xuống mặt đất. Hắn điên cuồng lăn lộn, rít lên từng tiếng đau thấu trời xanh đau đến mồ hôi lạnh chạy ướt khắp người, cả gương mặt nhăn nhó hòa cùng với làn nước mắt và nước mũi không ngừng trào ra
Tần An từ đầu đến cuối đều duy trì vẻ mặt lạnh tanh hai tay hắn đưa cao lên vung đến như trảo lớn của loài hổ dữ bổ thẳng người vào đám người còn lại đã kinh sợ đến mất hết hồn vía kia. Vô số tiếng gào thét đau đớn vang lên kịch liệt, những bạn học nữ của Bạch gia nhìn thấy một trận cảnh tượng đồ sát này thì sợ đến chân tay mềm nhũn ngồi rạp xuống đất thành đám co cụm lại với nhau thành chứ chẳng dám nhấc bàn chân lên mà chạy. Nhìn chẳng khác nào đám cừu non chờ người ta tới xén lông vô cùng đáng thương.
Tần Phong công tử thì sớm đã tránh mặt sang một bên ngồi vào ghế gỗ gần đó đọc sách ngắm mây chứ không tham gia vào trận chiến này, dù sao hắn cùng với đám người bên kia không có thù oán nào cũng không phải tâm tính ngang ngược thích gây chuyện tham gia vào cũng có chút không phù hợp.
Đại chiến diễn ra được gần năm phút thì gần như tất cả các học viên của Bạch gia nói đúng hơn thì những học viên của Bạch gia thuộc lớp Bính đều đã ngã rạp xuống tổng thì có khoảng gần hai mươi người. Bọn người này không có tu vi của mệnh sư cũng chẳng có năng lực bảo vệ bản thân cơ bản của võ sư, đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ là những đòn loạn xạ chứ chẳng có mấy chiến thuật hay chiêu thức nào ra hồn nào, đối với Tần An nhiều năm lịch luyện giang hồ từng đi qua sinh tử quan đầu mà nói động nhẹ thân người cũng có thể dư sức đả bại cả trăm người như thế này. Huống chi từ đầu đến giờ bản thân cũng chỉ dùng đến quyền thuật cơ bản chứ còn chẳng phải thứ gì cao siêu cả thế nên một đám người này b·ị đ·ánh cho bò lăn bò càn đau đớn đương nhiên là đáng.
Chỉ là hắn ta t·ấn c·ông vẻ ngoài thì độc địa khiến kẻ địch ngất ngay tức khắc hoặc là đau đớn dữ dội nhưng trên thực tế mà nói thì chỉ khiến cho bọn họ mất đi hoàn toàn khả năng chiến đấu trong thời gian ngắn chứ chẳng hề có ai bị trọng thương. Dù sao lỡ có chuyện gì thì cho dù hắn là thiên tài Tần gia cùng với Tần Phòng con cưng của thư viện cũng khó bề ăn nói với người Bạch gia.
Đánh một trận thoải mái Tần An mới đưa tay ra hiệu, công tử ca ở một bên đọc sách bây giờ vui vẻ đứng lên đi đến từng người cẩn thận lột sạch hết để lấy tiền, động tác từ đầu đến cuối cực kì thuần thục như người trong nghề lâu năm đảm bảo không thể sót dù chỉ là một đồng, thực sự làm người ta mở mang tầm mắt. Thiếu niên quay đầu sáng một bên bây giờ là đến chuyện của những thiếu nữ, Tần An lắc lắc khớp tay của mình lập tức vang lên vô số những tiếng lắc rắc rơi vào lỗ tai của các thiếu nữ sợ đến mất hồn vía kia thật chẳng khác nào tiếng vọng từ cõi u minh địa phủ.
Từng người nhìn thấy bàn chân của hắn đang bước đến ngày một gần hơn nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm tăng lên bội phần. Thiếu nữ còn nhỏ đều là tiểu thư cành vàng lá ngọc, ở trong nhà được cha mẹ nâng như nâng trứng hưng như hứng hoa, từ lúc nhỏ đã sống trong nhung lụa sung sướng hiện tại ở trước đại ma đầu đánh người không ghê tay như kẻ kia mà nói đương nhiên không có cách nào có thể không chế được bản thân mình nữa. Mỗi người đều sợ đến muốn khóc ré lên nhưng không cách nào làm được có người còn hoảng đến nổi tiểu tiện ra sàn thế nhưng thiếu niên một chút mảy may trên gương mặt cũng không thể nhìn thấy, thông thả đứng trước mặt tất cả chìa bàn tay mình ra.
- Các ngươi bây giờ muốn tự nộp tiền hay là phải chịu đau khổ một trận như những kẻ kia. Nói trước nam hay nữ lực đạo cũng chẳng nhẹ hơn chút nào đâu. Cũng nhắc nhở các ngươi một chút, ta không ngại lột sạch các ngươi để lấy tiền thế nên liệu mà thành thực một chút sẽ đỡ rất nhiều đau khổ.
- Ta nộp...ta nộp mà cầu xin ngươi đừng đánh chúng ta. Chúng ta đều nộp cả mà.
Tần An nghe thấy mọi người hợp tác rất vui vẻ mỉm cười, chỉ là nụ cười bình hòa trên gương mặt của hắn ở trong một khoảng khắc này nói lại trông chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ, hay đúng hơn là của những con sói khi đang ngắm nhìn cừu non đáng yêu bị xén lông. Các thiếu nữ đều sợ hãi dâng lên hết số tiền trong người của mình cho hắn, sau khi nhận được thứ mình cần thiếu niên chỉ đơn giản là phất bàn tay mình để cho mấy nàng ta rời đi khỏi nơi này, nhưng hầu như chẳng có mấy ai đứng lên nổi đều phải chờ đợi nhưng hạ nhân trong gia đình đến đưa từng người đi một.
Thế nhưng khi hắn lấy đến người cuối cùng chợt có một chút cơn xúc động nhẹ trào dâng trong lòng, túi tiền của nàng ta là nhỏ nhất, quần áo trên người cũng chẳng có mấy tốt đẹp gì chỗ rách chỗ vá với chằng chịt những đường chỉ may xếp lên nhau, trên gương mặt khô gầy còn lấm lem bởi nước mắt. Nàng ta cố bấu chặc lấy túi tiền nhỏ với chất vải đã ngã màu nâu sờn cũ kĩ với dày đặc những đường chỉ tay khâu vá ở trong lòng bàn tay mình, dường như từng đồng tiền trong ấy là thứ mà nàng ta đã dùng cả sinh mạng mới có thể kiếm ra được.
Tần An có một cảm giác tương đối khó giải thích rõ ràng cùng với nàng thiếu nữ này, chủ động hơi thấp người khuỵa một chân xuống, cũng không vội vàng lấy đi túi tiền trong tay nàng, mà một tay khẽ đưa tới nâng lấy cằm của nàng ta kéo gần hơn đến đôi mắt mình, nhẹ đưa qua lại mấy cái để nhìn ngắm thật kĩ dung nhan này, linh cảm nói với hắn rằng nàng chính là cô gái đó một người rất đỗi quen thuộc không phải theo một cách nói thông thường mà là quen thuộc theo cách nói của những người xa nhau đến nay mới được tương phùng
- Cô tên là gì vậy ?
- Ta...là Bạch Ngưng Sương, ngươi...
- Bạch Ngưng Sương sao, quả thật là một cái tên hay...Cha mẹ của cô cũng thật là khéo đặt tên.
Bạch Ngưng Sương chỉ là ba chữ cái tưởng chừng bình thường này lại cho hắn một loại cảm giác thân thuộc đến kì lạ dường như nhắc lại về một thời quá khứ đã đi qua. Thiếu niên trầm tư nhất thời bị rơi vào trong vòng xoáy của quá khứ của những câu chuyện xưa cũ mà chỉ có hắn từng biết đến mà thôi, từng cũng có một cô gái vô cùng nghèo khổ ở Bạch gia, nàng ta tuy là người của Bạch gia nhưng lại thuộc về tầng lớp thấp kém nhất trong gia tộc chỉ hơn được những hạ nhân tầm thường. Cha mẹ nàng ta mất sớm trong một trận chiến của gia tộc cùng với địch thủ bên ngoài bỏ lại nàng phải tự mình mưu sinh lăn lộn từ khi mới ba bốn tuổi.
Trong cái thế giới đầy rẫy những cạm bẫy, lừa lọc nhiều không sao kể hết này nàng một chú chim bé nhỏ cô độc tự mình sinh tồn. Kiếm tiền đối với nàng mà nói, dù cho chỉ là một vài đồng lẻ cũng không hề dễ dàng một chút nào, có lẽ toàn bộ số tiền đang nằm trong túi vải trên bàn tay kia là tất cả những gì còn lại của cuộc đời khốn khổ ấy, thứ mà nàng là phải dùng toàn bộ sinh mệnh cùng cố gắng mới có thể kiếm được. Không dám ăn không dám mặc, tất cả đều nằm tại đó có thể còn là cả tia hi vọng sống cuối cùng nữa.
Kiếp trước Tần An từng cùng với cô gái tên là Bạch Ngưng Sương này có một đoạn quan hệ vô cùng đặc biệt là thực đặc biệt theo nghĩa mà tất cả chúng ta đều hiểu, khi còn ở trong Thương Sơn thư viện này là lần đầu mà hắn quen biết với nàng là một buổi chiều mà thu sau vườn trường, có thể nói ấn tượng đầu tiên của hắn với nàng là cực kì tốt đẹp khi nàng là một trong số ít người đối xử với hắn rất tốt, càng là nàng có đôi mắt trong veo lấp lánh một mái tóc đen tuyền tựa như ngân hà trôi trong dãi tinh không, thậm chí còn có một giọng hát trong trẻo lảnh lót còn hơn bất kì một tiếng chim ngân nga nào mà hắn từng biết đến. Đương nhiên cuối cùng thứ cuốn hút hắn vẫn là phần tâm tính đơn thuần của nàng, người con gái sẵn sàng chịu đói để chia một nửa phần cơm trưa của mình với hắn.
Về sau khi đi vào con đường của ma đạo chuyện về người con gái này hắn đã không biết đến nữa cũng không hề có ý muốn tìm hiểu nhiều thêm. Thế nhưng số phận…tựa như nó là một sợi dây thần kì nào đó đã một lần nữa gắn ghép hắn với nàng ấy hoặc có thể là không phải nàng chăng, không thể hiểu nổi số phận ấy…càng là không thể nào hiểu nổi…tại sao lại lựa chọn hắn…mà tại sao lại là nàng là người con gái tên Bạch Ngưng Sương…
Về sau khi bản thân đi đến ngũ chuyển mệnh cảnh cũng thường xuyên gặp mặt người con gái cũng tên là Bạch Ngưng Sương trên chiến trường giữa hai bên chính ma. Hắn không thể xác nhận rõ ràng hai người có phải là một hay không vì dù sao thế giới rộng lớn như thế trùng tên trùng họ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì cả.
Chỉ là những câu chuyện đằng sau đó cùng với nàng ta như thế nào thì hắn không còn nhớ được nữa, có một khoảng thời gian hắn lùng sục khắp hai bên chiến trường chỉ để tìm kiếm tung tích của nàng mong muốn hỏi thật nhiều về đoạn kí ức đã bị chính bản thân chủ nhân nó quên lãng, cũng như muốn xác nhận về sự thắc mắc của chính bản thân hắn về thân thế thật sự của nàng, nhưng khi tìm được đầu mối cuối cùng mới biết được nàng sớm đã hi sinh trên chiến trường. Cũng không hiểu vì loại nguyên nhân nào mà hắn về sau rất thường xuyên mang theo những đóa hoa lan hái từ rừng già đến để thăm mộ nàng. Tuy nhiên sau tất cả mọi chuyện bản thân Tần An cũng chỉ xem nó như đoạn kí ức mơ hồ về người con gái kì lạ rồi cũng dần bị hắn vứt lại vào quên lãng.
Bây giờ vô tình được khơi lại tự nhiên khiến hắn cảm thấy vô cùng tò mò về thân phận của nàng. Thế nhưng hiện tại hắn có chút việc quan trọng hơn cần phải làm ánh mắt nhìn đến túi tiền kia bàn tay khẽ đưa tới, Bạch Ngưng Sương cả cơ thể run lên thành từng hồi, chẳng phải vì cô sợ hãi quá độ đối với Tần An mà là cảm giác bất lực đến cùng cực khi phải nhìn máu và nước mắt của mình bị người khác c·ướp đi mà bản thân lại yếu đuối không thể làm được điều gì. Thế nhưng hắn chỉ đưa tới cầm lấy bàn tay nàng nắm lại túi tiền của mình rồi đẩy thẳng về phía người.
Tần Phong công tử ôm túi tiền của đám người trong bụng cảm xúc có thể nói là vô cùng cao hứng, vừa mới nhìn từ đằng xa mà đã tường tận hết vạn sự biết rằng tên huynh đệ này cũng thật biết chơi chính mình tự đưa bản thân vào thế khó không thể quay đầu mới góp vui một câu xem như hóa giải phần nào tình hình căng thẳng kia.
- Chúng ta thà mang tiếng c·ướp c·ủa người giàu chia cho người nhà còn tốt hơn đấy.
Tần An nghe hiểu sự tình lập tức buông tay mình ra lấm lét đứng lên, vừa đứng vừa thực hiện một tràng động tác phủi phủi áo cực kì buồn cười, giọng không chút nào thay đổi lúc này lại còn rất có dáng vẻ khinh khỉnh làm người ta ghét bỏ.
- Xem như hôm nay cô ra đường biết coi ngày lại may mắn bước chân phải ra khỏi nhà, ta vẫn còn chút lương tâm nên không lấy tiền nhanh chóng cất chúng rồi rời khỏi nơi này đi.
Hắn vừa nói dứt lời mời cẩn thận quay người lại chính sửa qua quần áo bên ngoài của mình hết một lượt, ánh mắt lần cuối quét qua hết chiến trường nhìn đám thiếu niên b·ị đ·ánh cho nằm bò càng ra đất bị luột sạch hết tiền nhìn những thiếu nữ túm tụm đầu vào nhau để tránh đi ánh nhìn của hắn. Tần An cười khẩy đầy khiêu khích hướng đến toàn bộ học sinh của lầu học Bạch gia từ từ giơ lên một ngón tay cái thế nhưng thay vì đầu ngón tay hướng lên phía trên thì lần này lại chĩa thẳng xuống đất kèm theo một cái lắc đầu bĩu môi khinh khỉnh.
Hai công tử đứng sóng vai với nhau, sau đó trước tất cả ánh nhìn chăm chú của mọi học viên ở trong thư viện hai kẻ đầu sỏ gây họa ấy cứ thế mà hiên ngang rời khỏi hiện trường chẳng có chút lo sợ nào. Hiên ngang như vừa giành được một điều gì đó rất vẻ vang, đương nhiên nếu chiếu theo góc nhìn của người Tần gia mà nói một tràng chiến thắng này thực sự là cực kì vẻ vang đủ để cho cả gia tộc tổ chức tiệc ăn mừng một ngày đêm luôn a.