Chương 6 Thương Sơn thư viện
Từ Bình An chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình, sau khi ăn xong thì mới đi chuẩn bị lại tập vở một lần nữa cho buổi sáng rồi cùng với tiểu muội chậm bàn chân để đi bộ đến lớp học mỗi ngày. Đã từ rất lâu rồi Tần Phong quên mất đi loại cảm giác này, vậy nên lúc cầm theo cặp sách trên vai cảm giác đầu tiên của thiếu niên là không thể tin nỗi, tiếp theo là vô vàn những loại xúc cảm hoa mỹ không thể miêu tả thành lời diễn ra trong nội tâm. Cũng phải mất một lúc thời gian hắn mới thực sự có thể trấn định lại được tinh thần của mình.
Đoạn đường từ Tần gia đến trường cũng chẳng có xa xôi gì cả đoán chừng cỡ hơn hai trăm bước chân thong thả mà thôi. Theo như lẽ bình thường mà nói thì các học viên trong tộc đều sẽ đi bộ đến nơi ấy học tập, nhưng mà ở đâu thì cũng sẽ có sự khác biệt hay phân tầng giai cấp ở trường học này tự nhiên cũng không có ngoại lệ, chưa kể cũng có thể xem là một loại đãi ngộ dành cho nhân tài để họ tiếp tục cố gắng. Những người có xuất thân đặc biệt hơn người khác, hoặc là có thành tích vô cùng nổi trội thì đều sẽ được xe ngựa đưa đi đón về hằng ngày được bảo vệ và ăn uống vô cùng đầy đủ.
Gia đình nhỏ này của hắn ở trong tộc có thể nói là thuộc vào diện trung bình của trung bình chỉ làm ăn kinh doanh nhỏ không đáng được nhắc đến, bản thân thực lực của hắn cũng chỉ là dạng trung bình khá trong số những học sinh ở nơi này lớp học cũng chỉ là cấp trung bình trong số những lớp học, thế nên không được hưởng các loại đặc cách cao cấp như thế cũng là đương nhiên.
Có một dòng hồi tưởng về một thời quá khứ vô định thốt nhiên lại chạy dọc trong đầu óc của thiếu niên, hắn vẫn nhớ như in đám bàn ghế đó, vẫn nhớ như in khoảng sân rộng lớn với tấp nập người đi qua lại đó, vẫn nhớ như in những tiết học tuy là vô cùng nhàm chán nhưng rất quan trọng cho hành trình sau này của hắn, thiếu niên chìm vào suy tư nhớ lại rất nhiều thứ.
Từ Bình An hơi thoáng thở dài, nơi này đối với hắn có rất nhiều kỷ niệm, từ đơn giản cho đến phức tạp, đặc biệt nhất chắc có lẽ là hình ảnh một cô gái với mái tóc đen dài óng mượt cùng nụ cười như ánh ban mai vô cùng ấm áp này. Cô gái đã làm trái tim thiếu niên tuổi mới lớn lúc ấy chao đảo mãnh liệt, rung động chẳng thể nào nói thành lời. Trong cơn suy tưởng của mình, có bàn tay nhanh hơn vỗ vào vai một cái khiến hắn trầm tĩnh thân thể
- Tần An, hôm nay khỏe lại rồi sao. Mấy ngày trước ta có nghe nói người bị bệnh nhưng mà bận quá nên không có dịp qua thăm.
Từ Bình An hơi đảo mắt một chút về sau lưng nhìn thẳng đến hướng của thiếu niên vừa mới vỗ vào đầu vai của mình, nó là một đoạn kí ức vô cùng mờ nhạt mà đã từ rất lâu rồi hắn không còn nhớ đến nữa, những đoạn kí ức mơ hồ vốn đã luôn bị hắn chôn giấu trong lòng từ khi những chuyện ấy diễn ra trước mắt. Chính là ở Tần gia này hắn có tên là Tần An chứ không phải là Từ Bình An chỉ là một học đồ bình thường của Tần gia không có gì nổi trội, lại có một vị xưng huynh gọi đệ vô cùng đặc biệt với cái tên Tần Phong một tên tiểu thư sinh có đôi mắt nhẹ nhàng cùng cái nhìn trầm ấm.
Nắng sớm từ mặt trời thốt nhiên chiếu đến phả thẳng vào gương mặc của thiếu niên, thì ra là nó vẫn luôn len lỏi qua những kẽ hở từ mái nhà, luôn rình rập ở nơi đó đợi chờ cho khoảng khắc hắn không chú tâm đến sẽ liền t·ấn c·ông thẳng vào gương mặt. Thế nhưng lần này hắn không đưa tay lên che lại mà rất vui vẻ dang rộng vòng tay của mình dường như muốn ôm hết tất thảy ánh mặt trời kia vào lòng, phổi hắn mở rộng hết cỡ cố hít lấy một hơi thật sâu để tận hưởng luồng không khí man mát còn ẩn chứa chút sương sớm vô cùng trong lành này. Hắn quay đầu nhìn sang, bằng đôi mắt đen hút sâu thẳm giống như ở nơi đáy vực quan sát thiếu niên kia, Tần Phong bị ánh mắt này quét ngang đến, trên gương mặt tuấn tú quá đỗi kia có một thoáng nhăn lại biểu lộ dáng vẻ bất ngờ thế nhưng b·iểu t·ình này rất nhanh tan biến chỉ còn lưu lại một nụ cười hòa ái chào hỏi.
- Ngươi cũng biết hỏi thăm sao?
- Đương nhiên là ta biết, Tần An ầy… chỉ nghe ngươi bệnh sốt rất nặng không lẽ để lại di chứng đến nỗi ấm đầu rồi.
- Đương nhiên không, chỉ là thấy ngươi lần đầu để tâm đến mấy chuyện vụn vặt như thế nên cảm thấy bất ngờ mà thôi ?
Tần An không màn nhiều đến thiếu niên này, hai bên qua loa cho có lệ với nhau rồi lại quay về với trạng thái an tường ban đầu im lặng hướng bàn chân thẳng đến khu trường học. Bởi vì là nơi được xây dựng cho các học đồ trẻ tuổi của tam đại thế gia và các gia đình quyền quý cùng đến học tập thế nên trường học được xây dựng với một khuôn viên và diện tích vô cùng bề thế, có thể tin tưởng tuyệt đối rằng nơi này là một trong những nơi được đầu tư tốt nhất trong thành. Cổng lớn từ đằng xa đã có thể nhìn thấy uốn lượn thành một vòng cong hình bán nguyệt, ở phía trên có treo thêm một tấm bảng đỏ với những chữ cái màu vàng kim được khắc nổi lên.
Thương Sơn Thư Viện. Ở gần cánh cổng lớn lại có một tấm biển chữ khác rất mới, trên nền giấy trắng là nét bút thư pháp mực đen, nét chữ ngay hàng thẳng lối vô cùng thanh thoát nhưng cũng cực kì quy củ làm cho con người ta khi nhìn vào có một loại cảm giác vừa mềm mại lại vừa cứng rắn cương trực. Tần An hơi suy nghĩ đến bốn chữ lớn Thiên Địa Nghênh Xuân nằm ngay ngắn trên tấm giấy phẳng phiêu trước cổng trường này, trong bụng đoán thầm chắc là có vị tiên sinh nho gia nào đó trong trường học lúc rảnh rỗi lại cao hứng nên viết lên.
Nét chữ khí thế bừng bừng tràn đầy sức sống mùa xuân lại còn ẩn chứa một loại đạo vận kì lạ không thể lí giải, nếu là người bình thường có thể khẳng định tuyệt đối không thể viết ra nổi bốn chữ này, hơn nữa người viết ra còn chắc chắn là một vị môn sinh nho gia có đạo hạnh ít nhất cũng là nho môn bước thứ tư trở lên.
Không ngờ trong thành nhỏ này cũng có con cá lớn đến như thế, không biết là vị nho gia môn hạ nào lại toạ trấn tầng khí vận ở nơi này, mình nếu đi qua nơi ấy bái phỏng kết chút thâm tình cũng là chuyện tốt. Thiếu niên nghĩ thầm trong bụng nhưng ánh mắt đã lại chuyển dời đặt lên người huynh đệ ở bên cạnh mình, ánh nhìn thăm thẳm của màn đêm dần chăm chú, cuối cùng thu hút được sự chú ý của Tần Phong, công tử ca gương mặt bình thản lại thoáng hiện lên vô cùng nghiêm túc, hai tay chấp ở sau lưng vui vẻ đáp lời.
- Là chữ viết tay là của tiên sinh dạy ta đánh cờ. Chính là vị Viện chủ hiện tại của thư viện Thương Sơn này, thấy thế nào có phải là chữ rất tốt không ?
- Thật sự là chữ tốt, không hổ danh là Viện chủ của một thư viện khí thế trong đó quả thực không hề tầm thường.
Thiếu niên thốt nhiên trong lòng thoáng lên một vài suy nghĩ sâu xa, Tần Phong biết rất nhiều chuyện bí mật trên đời. Hắn không biết vì sao người huynh đệ này của mình lại biết nhiều điều đến như thế, kiếp trước hắn tuổi trẻ thiếu hiểu biết cũng không có quá chú tâm tìm hiểu sâu xa ngọn nguồn đến bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy có rất nhiều chuyện đều là cơ mật trên đời, hoặc là những thứ thiên cơ vượt ngoài khả năng hiểu biết của một thiếu niên bình thường đôi khi được Tần Phong bâng quơ tiết lộ.
Ánh mắt di dời đi lại lần nữa quay về với khuôn viên thư viện ở trước mắt kia. Thư viện Thương Sơn có diện tích xem như tương đối khoa trương, có tổng cộng bốn lầu các lớn đứng sừng sững như những ngọn núi cỡ nhỏ, mỗi tòa lầu các lại được đánh dấu rất rõ ràng bằng cờ hiệu của các gia tộc, mà cho dù không có cờ hiệu thì trong chính lối xây dựng của các gia tộc cũng khác nhau đều mang theo nét kiến trúc của riêng mình.
Ngược dòng quá khứ một chút thì Thương Sơn thư viện bề thế này ban đầu cũng chỉ là một học xá có diện tích vô cùng khiêm tốn, học sinh cũng ít độ chừng năm ba người là nhiều. Sau này đi cùng với sự phát triển của thành Thanh Sơn từ một nơi xa xôi hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi trở thành một trong những toà thành quan trọng nhất của Sơn Linh quốc, được tiếp xúc nhiều hơn với văn hoá từ thế giới bên ngoài người trong thành mới càng nhận thức được sự quan trọng của việc học thì nó mới dần chuyển mình trở thành như hiện tại.
Còn Thương Sơn thư viện bề thế này vốn là mấy trăm năm trước được tam đại gia tộc lớn cùng với vị Thành chủ góp tiền mà xây nên, ba tòa lầu các lớn nhất chính là nơi học tập của tất cả các học đồ trong tam đại thế gia, một tòa lầu các còn lại là nơi học tập của các học viên trong các gia tộc khác nhỏ hơn.
Bởi vì vậy mà Thương Sơn thư viện có thể xem là nơi tề tựu của tất cả các tinh anh cùng với những hạt giống tu luyện tốt nhất trong thành, tính cạnh tranh một suất học giữa các học đồ với nhau là vô cùng khủng kh·iếp, sự đào thải và thanh lọc cũng luôn liên tục diễn ra trong mọi lớp học, có thể ở lại được trường học đương nhiên cũng phải bỏ ra một sự nổ lực không hề đơn giản. Tóm gọn thì Thương Sơn thư viện nghe có vẻ rất không tầm thường thế nhưng mô hình quản lí của nó thì chẳng có chút nào khác với những mô hình quản lí tổ chức bình thường.
Nếu như nói đến phần cơ chế hoạt động thì lại càng đơn giản hơn nữa. Có thể hiểu nó là một cách gọi để nói về một nơi mà người ta quy tụ những nhân tài từ khắp mọi nơi rồi bắt đầu tiến hành sử dụng và phân phát tài nguyên một cách hợp lí dưới nhiều hình thức. Nếu như nhìn rộng hơn một chút thì về cơ bản nó cũng chẳng khác mấy với mô hình quản lí nhân lực của một gia tộc bình thường như Tần gia, chỉ là nơi này thì quy tụ rất nhiều người và rất nhiều thể loại trong xã hội. Hầu hết những quy chuẩn phân loại bình thường đều là dựa trên năng lực chứ không hẳn là xuất thân thứ bậc, đương nhiên nếu như một người có xuất thân và thứ bậc tốt thì lại càng là một cái lợi thế vô hình.
Một phần khác vì sự gia nhập này cũng đa phần là tự nguyện thế nên ít khi nào phát sinh những vấn đề phiền phức, hơn nữa đằng sau lưng mỗi tổ chức giống như thế này đều có các thế lực đặc biệt chống lưng để hỗ trợ qua lại lẫn nhau, dựa vào sức một người mà muốn làm loạn đương nhiên là chuyện không thể xảy ra. Còn về phần những người muốn gia nhập vào các tổ chức này thì có nhiều nguyên nhân, nhưng cái cơ bản vẫn là tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc để phần nào yên tâm khi hành tẩu giang hồ. Dù sao giữ được mạng sống vẫn luôn là vấn đề tiên quyết đầu tiên cần phải chú ý.
Đương nhiên thì thư viện cũng giống như hầu hết các thế lực tồn tại trên thế giới này cũng có phân chia thứ bậc rõ ràng nhỏ đến lớn. Nhỏ nhất là những thư viện ở một thành trì giống như Thương Sơn thư viện mà Tần An đang theo học đây, lớn hơn một chút thì là thư viện ở kinh đô là thư viện đại diện cho bộ mặt của một quốc gia.
Nghiên cứu chuyên sâu hơn một chút thì sẽ hiểu được không phải quốc gia nào cũng được phép có cho mình một thư viện làm của riêng, trước khi xây dựng đều phải có một vị nho sinh thánh hiền đi đến kiểm tra kĩ càng tất cả các điều kiện thiết yếu thì mới có thể bắt đầu, bởi vì mỗi một thư viện như thế này được xây dựng lên đều có ảnh hưởng nhất định đến với khí vận của cả một vùng sông núi, mà một thư viện đại điện cho quốc gia chính là liên can mật thiết đến vận mệnh của một quốc gia đó.
Lớn hơn một chút nữa thì ở bên trên các thư viện sẽ là hệ thống các học cung và văn miếu, Tần An kiếp trước không được tiếp xúc với các thế lực như thế này quá nhiều thế nên hiểu biết của thiếu niên về chúng cũng chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định chỉ biết được nôm na thì học cung đó là nơi bị quản thúc bởi những vị thánh nhân nho gia chân chính, những vị thiên hiền miệng ngậm thiên hiến lời đáng ngàn vàn. Còn tại nơi văn miếu chính thống của tòa thiên hạ này là vị trí đặt của năm tòa thạch tượng cực lớn quanh năm được hạo nhiên chính khí kết động thành sương mờ che phủ mây trời.
Chân bước đến cổng trường ánh mắt hắn lại đảo quanh nơi này thêm một lượt nữa, vô cùng náo nhiệt vô cùng tấp nập là những gì mà hắn có thể tưởng tượng được khi đứng tại bên trong sân trường, những bóng người vụt lướt qua rất nhanh trước mắt, ai cùng đều vô cùng gấp gáp. Và cũng chính cái sự gấp gáp kia cũng chẳng để cho hắn thất thần được lâu, chính là tiểu muội nhỏ ở bên cạnh đã lên tiếng nhắc nhở hắn.
- Ca ơi sắp muộn học rồi. Chúng ta đang chờ bạn học nào của ca sao ?
- À...Không phải đâu, ca hơi quên mất lớp học của mình với muội mà thôi, tiểu Ngân muội có biết lớp của mình ở đâu không.
- Dạ biết.
- Vậy chúng ta cùng đi nhé. Ngươi cũng đi cùng đi.
Tần Phong vẫn nối bước theo gót chân của thiếu niên từ nãy đến giờ lập tức giật mình kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh công tử ca có gương mặt thanh tú ấy đã chấn tỉnh lại thân thể của mình để ra một bộ dáng bất cần đời quen thuộc. Chỉ là trên gương mặt vẫn giữa lại một chút dáng vẻ hơi vẻ miễn cưỡng, ánh mắt đảo xa nhìn về phía nơi lầu các học của mình. Dù sao bản thân cũng không mấy vội vàng đi cùng góp vui cũng chẳng mất mát cái gì cả.
Rất nhanh thiếu niên đã đưa tiểu muội của mình đến lớp học, còn hắn cùng với Tần Phong đều nhanh chân hết mức có thể để lên lớp cho kịp giờ. Cũng xem như một lần nữa vận may hơn người của Tần An được bộc lộ dù cho hắn cùng với Tần Phong đã lên lớp khá muộn thế nhưng vẫn đi trước vị giảng viên dạy học một bước an tường ngồi vào bàn học khi mà tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động.
Buổi học ngày hôm nay lại nhanh chóng bắt đầu theo tiếng giảng bài của giảng viên đứng trên bục lớn, kiến thức cũng chẳng nhiều quanh đi quẩn lại cũng đều chỉ là những thứ mà hắn đã quá quen thuộc mà thôi, dù sao lớp học cũng chỉ là cấp trung bình những thứ kiến thức được dạy hầu hết đều là nền tảng vô cùng phổ thông ở thế giới này, thế nhưng cho dù là thế bản thân hắn cũng vô cùng chăm chú lắng nghe. Kiến thức cũ thì sao đâu chứ, ôn lại một lần dùng một góc nhìn mới để nhận định về những kiến thức ấy cũng xem là một loại ôn tập không tệ.
- Chúng ta sẽ nói đến thiên phú của Mệnh giả khi tu hành, thiên phú được chia thành bốn cấp độ chính từ cấp Thìn cấp Dần cấp Thân cho đến cuối cùng là cấp Tuất. Thiên phú cấp thìn là cao nhất còn thiên phú cấp tuất là thấp nhất điều này chắc là các trò đều đã biết rõ. Thiên phú được quyết định bằng cách tham gia khảo hạch khai mệnh, khi tất cả các trò đạt tới mười sáu tuổi thì sẽ được tiến hành nghi thức khai mệnh. Hai ngày nữa chính là đại điển khai mệnh mỗi năm được tổ chức một lần của thư viện, cũng như mọi năm sẽ có thêm năm vé dành cho năm trò có thành tích tốt nhất trong buổi kiểm tra chiều này đi mở rộng tầm mắt. Các trò hãy cố gắng hết sức.
Mọi người trong phòng học tức khắc ồ lên vô cùng thích thú điểm số cao đương nhiên là chuyện mà tất cả các học đồ đều hướng đến bây giờ lại còn có thêm phần thưởng là một vé đi tham quan đại điển khai mệnh nữa ích lợi nhân đôi còn có thể không vui hay sao. Chỉ là Tần An thì ngược lại càng không quá để tâm đến những chuyện này, hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lần trong lòng cảm thấy có phần buồn chán và hơi chút kì lạ, bàn tay xoa xoa đến bụng mấy cái vô thức khiến cho nó kêu lên rộp rộp. Vậy mà đói bụng rồi sao, cũng phải sau khi thoái thai hoán cốt cũng cần rất nhiều năng lượng để bồi bổ thân thể. Hiện tại chỉ chuyện ăn uống cũng sẽ tốn thêm không ít tiền nữa mà gia cảnh của gia đình cũng không tốt, chà xem ra phải tranh thủ đi bắt nạt người khác để kiếm tiền ăn mà thôi.
Sau khi vị tiên sinh ở trên bục giảng phổ biến qua thêm một số những yêu cầu nhỏ chuẩn bị cho lần kiểm tra chiều nay thì mới cho tan lớp để mọi người cùng đi ăn trưa. Tần An là người đứng lên trước nhất, hắn chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi của mình theo sau đó cũng kéo người của Tần Phong chán chường ở bên cạnh đứng lên.
- Này mấy hôm trước nghe nói có người chặn đường ngươi muốn gây chuyện nhưng mà không thành, bọn chúng chắc là giàu nhất phải không ?
- Ý là đám người Bạch gia…ừm…đúng là gia cảnh mấy người này rất tốt xem chừng đều là công tử tiểu thư phú quý tiền bạc rủng rỉnh. Thế nào ngươi nghèo đến phát rồ muốn đi chặn đường c·ướp tiền ?
- Đúng là có ý định này. Ngươi nói xem có vi phạm nội quy hay không ?
Tần Phong nhất thời lâm vào suy nghĩ hai đầu chân mày có chút nheo lại tay đưa lên cao hơn cẩn thận xoa lấy cầm rất ra bộ dáng của tiên sinh nghiêm túc nghiên cứu học thức, chỉ là ở trong tình huống này mà nói thì dùng cách nói kia cũng không phù hợp cho lắm. Khoảng chừng mấy hơi thở trôi qua mới bình thường trở lại buông thỏng tay vui vẻ đáp lời.
- Theo như quy tắc bình thường thì học sinh trong thư viện có v·a c·hạm đánh nhau là chuyện không ai quản được. Đương nhiên vẫn phải tuân thủ nguyên tắt không được đ·ánh c·hết người hoặc tàn phế. Chỉ là theo phương hướng bình thường thì cũng phải đến qua giữa năm thì những cuộc tranh đấu như thế mới bắt đầu, nếu như sớm ra tay có chỗ giống như bắt nạt. Đương nhiên đây là câu chuyện về mặt mũi chứ không hẳn liên quan đến nguyên tắc nữa, nếu cảm thấy đánh một đám người trẻ tuổi không có mấy sức phản kháng là chuyện bình thường thì không ai can ngăn được, thư viện Thương Sơn cũng sẽ đảm bảo các học đồ không bị người lớn các nhà trả thù riêng ở trong khuôn viên trường.
- Vậy là đủ rồi…ngươi muốn đi cùng không ta đánh người, ngươi gom tiền chia thành tỉ lệ tám hai
- Bảy ba thì được, gom tiền cũng là công việc rất vất vả chưa kể còn bị ghi thù nữa, ta không muốn mình chịu thiệt thòi đâu.
- Tần Phong trong thành này còn có người dám tại mặt gây khó dễ cho ngươi. Mà thôi đều là tiểu tiết đừng quá quan tâm, chúng ta có thể trở thành huynh đệ tốt với nhau nhiều năm như vậy cũng là vì tính cách sảng khoái này. Cùng đi kiếm tiền.