{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 52 Tranh đắc mai hoa phát tỷ hương

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 3708 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 52 Tranh đắc mai hoa phát tỷ hương

Một đôi công tử và thiếu niên cùng nhau lân la trên con đường đông đúc, nhìn quanh khắp bốn phía lại càng nhìn thấy nhiều người qua qua lại lại hơn. Đào Hoa lộ vào giờ này mới bắt đầu xem là thật sự đông người, cái bộ dáng này của nó sẽ kéo dài đến khoảng một hoặc là hai canh giờ gì đó mới dần dần tan hẳn ra. Bình thường vào những ngày mà Tần Phong không cần phải đi học ở trên thư viện, cho dù là có công việc bắt buộc phải đi ra đường hắn cũng sẽ tuyệt đối không đi vào giờ này, đường phố đông người qua lại, long ngư hỗn tạp người nào người nấy chen chúc với nhau. Cũng không phải là Tần Phong cho rằng thân thể của mình quý như là cành vàng lá ngọc hay gì cả, mặc dù ở trên phương diện nhìn nhận một cách thực tế mà nói thì hắn đúng là có đủ tiêu chuẩn để tự cho rằng như thế, nhưng lí do đằng sau nó lại cực kì đơn giản chỉ là hắn không thích đi vào chốn đông người thôi, cơ bản cũng chỉ là như vậy. Đây là vấn đề thuộc về tính cách của mỗi người, không hề dính dáng gì đến các vấn đề phức tạp lằng nhằng khác. Đương nhiên ngày hôm nay là ngoại lệ.

Hai người một trước một sau bước đi rất lâu, rất lâu…cũng không biết là đã phải đi bao nhiêu bước chân người ở phía trước mới dừng lại. Tần công tử đứng người, Trần thiếu niên lại nghiêm túc cầm theo cái xô gỗ đứng sát ngay đằng sau, hàng người vẫn tiếp tục qua lại tấp nập trên con đường, đương nhiên bọn họ từ đầu đến cuối vẫn đặc biệt chú ý tránh né vị trí đứng của Tần công tử. Đây chính là uy thế áp đảo quần hùng của một đại gia tộc đã được tích góp từ rất nhiều đời, không thể một sớm một chiều có thể xây dựng ra được. Cho dù hiện tại người đứng ở đây có là bất cứ một nhân vật nào của Tần gia, biểu hiện của tất cả những người qua đường cũng sẽ không thay đổi.

Cả hai thiếu niên chặn ở ngoài cùng ngửa đầu nhìn lên mới phát hiện thấy một cái cảnh quan cực kì không tầm thường xuất hiện ở trước mắt. Là một cái cổng chào vào đền bằng đá cực lớn, ở trên nó còn đặc biệt được treo thêm một sợi dây thừng bản to, hai đầu của sợ dây thừng này cột vào hai đầu của cột đá phía trên cao, hơn cả chính là ở đoạn giữa của sợi dây này còn đặc biệt treo trang trí thêm một cái chuông đồng, dựa vào hình dáng và màu sắc của cái chuông ấy đoán chừng đã khá là cổ xưa, được treo ở nơi này trãi qua không ít nắng mưa sương gió.

Ở ngay bên dưới cổng chào bằng đá này chính là bảy tám dòng người xô bồ tấp nập, người tới kẻ đi liên miên không dứt. Thế nhưng dù cho nhiều người cùng ra vào như thế ở phía trước cổng đền cũng không có bộ dáng r·ối l·oạn như ong vỡ tổ, ngược lại càng có hàng lối chỉnh tề đường hoàng, người tới người lui không ai dám tranh giành vị trí của ai, dù cho đó có là người khách ngoại hương từ phương xa đến hay là người trong thành. Vẫn phải khen ngợi một câu cho đội ngũ nhận nhiệm vụ quản lí an ninh của nơi này, làm việc rất tốt mà hiệu quả của nó cũng rất cao. Chỉ là cho dù trước mắt hàng lối đường hoàng như thế đi chăng nữa, công tử ca muốn đi vào cũng không có dễ dàng gì.

Tần Phong ngập ngừng thân thể ở bậc thang đầu tiên dẫn qua cổng đá lớn, nhìn vào hàng người tấp nập lại suy nghĩ nên giải quyết như thế nào cho hợp lí. Nhưng mà rất nhanh chẳng cần đích thân Tần công tử hắn lấy mặt mũi đứng ra giải quyết vấn đề, đã có người được gia tộc sắp xếp từ trước sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ ngày hôm nay. Lập tức từ vị trí hai bên của cột đá lớn lúc nào cũng có người nhận nhiệm vụ canh gác quản lí, mấy tráng phu nam tử dáng người cao lớn bề thế đi ra. Người đi đầu tiên trong đội ngũ này là có dáng vẻ oai phong không tầm thường nhất, mặc trên người y là một bộ giáp phục thường thấy của các hộ vệ cấp cao tại Tần gia, ngoài ra ở trên đầu của tráng niên nam tử này còn đội thêm một chiếc mũ đính ngọc kiểu dáng không tệ, nó là để chứng minh của thân phận đội trưởng của y ở bên trong đội ngũ nhỏ này, ngoài ra ở ngay bên hông y còn dắt một thanh trường kiếm dài vỏ đen được bao bọc cẩn thận.

Những người đi theo ở ngay phía sau cũng đều mặc loại y phục giống như thế biểu thị rằng tất cả những người bọn họ đều là hộ vệ của Tần gia, ở bên hông thay vì mang trường kiếm thì lại là những thanh bổ đao kích thước lớn, dựa vào các chi tiết nhỏ này mà đoán thì đây chính là một trong những đội ngũ hộ vệ có cấp bậc cao nhất của Tần Gia. Theo như trí nhớ của Tần Phong, bình thường những đội ngũ này chỉ phụ tránh bảo vệ xung quanh Tần Phủ, là lực lượng trọng yếu của gia tộc không có mấy khi được phái ra bên ngoài làm những chuyện như thế này, có lẽ hôm nay ở trong nội bộ cao tầng các vị trưởng lão cũng biết hắn muốn làm cái gì, vậy nên mới phái một nhóm hộ vệ cấp cao đặc biệt đến đây để canh giữ và quản lí trật tự của nơi này. Vì chút chuyện của hắn mà mấy lão tiền bối phải dụng tâm lương khổ đến như vậy, thật sự là quá có lòng…Tần Phong nghĩ đoạn thở ra một hơi xem như nhận lấy phần ân tình rất lớn này của gia tộc. Hắn cẩn thận đưa mắt tới, nhìn sơ qua nhóm người hộ vệ của Tần gia.

Thanh Sơn thành nằm biệt lập trong núi rừng vậy nên diện tích cũng có thể coi là bề thế, mà giao thương với các tòa thành trì lân cận cũng vô cùng rộng rãi, nếu như đem kinh tế của nơi này đi so sánh với các tòa thành lân cận cũng có thể xem là phát đạt, bởi thế mà đối với rất nhiều hộ gia đình ở trong thành mà nói, một tòa Thanh Sơn thành này chính là cả thế giới với bọn họ. Rất nhiều đời người đều đã trôi qua một cách yên ả ở đây, sinh ra ở trong thành, lớn lên cũng ở trong thành, dựng vợ gả chồng cũng là ở trong thành, những phút giây cuối cùng nhắm mắt xuôi tay cũng là ở trong thành.



Mà rất nhiều người trong số đó ngay cả quang cảnh ngoài năm trăm dặm nơi này cũng chưa từng được chứng kiến qua. Họ chỉ biết ở bên trong Học Sĩ Phường có bức tượng đồng của một vị quan viên áo mũ rất lớn vô cùng uy nghiêm tọa trấn nơi này, mặc dù từ đầu đến cuối đều ù ù cạc cạc về thân phận vị kia, thế nhưng người dân trong thành vẫn luôn lấy vị quan viên ấy làm tự hào, luôn cho rằng quan cao mũ rộng cũng chỉ tới chừng ấy là cùng. Mà cây đào siêu lớn ở con đường Đào Hoa cũng là cây đào to lớn nhất của thế gian. Tòa thư viện tên gọi là Thương Sơn cũng là thư viện bề thế và lớn mạnh nhất của thế gian. Đương nhiên cũng có không ít người dân ngoại hương phản bác, kể rằng thế giới bên ngoài còn có những thứ vĩ đại gấp một trăm lần cái bức tượng đồng hay là cái cây đào kia. Đương nhiên người dân trong thành sẽ không chấp nhận mấy lời này, bảo thủ quan điểm tranh luận đến mức vỡ đầu.

Thế nhưng dựa trên thực tế mà nói thì Thanh Sơn thành cũng chỉ tính là một tòa thành trì nho nhỏ nằm trong số hai mươi hai tòa thành thuộc quyền sở hữu và quản lí Sơn Linh quốc mà thôi, vị trí của nó lại còn tương đối đặc biệt nằm ở điểm cuối cùng trên bản đồ của quốc gia, ở cái nơi mà đến người ta cũng không muốn đến. Thế lưng của thành hoàn toàn dựa vào núi rừng bạt ngàn, tuy vị trí nằm ở biên giới của quốc thổ thế nhưng lại không có tiếp giáp với bất kì một quốc gia nào khác. Nằm cô độc một mình giữa rừng ngàn sông dặm, được mẹ thiên nhiên ôm trọn trong lòng. Có thể nói ở nơi này ngoài mối nguy hại lâu lâu yêu thú từ phía trên mấy ngọn núi lớn t·ấn c·ông xuống ra thì không có mối bận tâm nào khác, mục đích chính của việc xây thành cũng là bởi vì chống lại mối nguy hại này.

Thế nhưng chuyện mà yêu thú từ trên núi cao kéo thành bầy đàn t·ấn c·ông xuống đồng bằng g·iết c·hết người vô tội, hoặc là đại nạn thú triều tàn s·át n·hân gian đã là chuyện của hơn một nghìn năm trước, lúc ấy bởi vì c·hiến t·ranh giữa các quốc gia diễn ra kịch liệt chiến lực của tu sĩ thủ hộ trong thành bị vắt đến khô kiệt mới dẫn đến đại nạn thú triều suýt nữa thì diệt mất thành. Thế nhưng cũng chỉ có một lần ấy là thú triều bị kích động mà t·ấn c·ông xuống nơi này, khoảng thời gian từ lúc đó cho đến hiện nay tình hình chính trị trong nước an ổn, Thanh Sơn thành lại được bên trên phái xuống mấy tu sĩ thực lực không tệ đến nơi này chống giữ nên tình hình đều sóng yên biển lặng. Hai bên người thú phân chia khu vực quản lí rõ ràng, yêu thú ở nơi rừng sâu núi thẳm, còn con người thì lại ở đồng bằng. Mấy năm trước cũng có chuyện hổ tinh ở trên núi t·ấn c·ông con người, nhưng rất nhanh đã bị người của Tần gia đứng ra giải quyết, một đàn sáu bảy con hổ lớn b·ị c·hặt đ·ầu lột da thị chúng ở phủ thành chủ.

Phạm vị năm trăm dặm xung quanh nơi này đều là rừng rậm, lại còn không có quốc gia nào phụ cận, vì thế mà Thanh Sơn thành rất nhiều năm qua vẫn luôn duy trì sự thanh bình cùng với an ổn một cách tuyệt đối, không có thú triều, cũng không có yêu thú nguy hiểm t·ấn c·ông vào thành lại càng chẳng có quân địch ngoại xâm ở bên ngoài muốn dở trò với nơi này, thế nên q·uân đ·ội trực thuộc của Thanh Sơn thành rất nhiều năm qua đã bị giải tán đi hết. Chỉ giữ lại một số ít những binh lính phụ trách công việc ở ngoài cổng và trên tường thành, cùng với một số quân tinh nhuệ được nhận nhiệm vụ bảo vệ phủ thành chủ.

Quân đội trực thuộc chính để quản lí an ninh và trật tự ở nơi này trên thực tế lại là hộ vệ của tam đại gia tộc, bởi vì ba cái đại gia tộc này từng có công với hoàng thất Sơn Linh quốc, lại đã xây dựng thành công thế lực của mình ở Thanh Sơn thành từ rất sớm, hoàng đế lão nhân gia chỉ có thể ở nơi này cắt đất của thành ra làm bốn phần ban thưởng cho ba đại gia tộc quản lí. Quyền lực của hai họ Tần, Hồng đã được hình thành từ lúc đó, cho đến hiện tại chỉ cần là ở trong khu vực quản lí của mình, gia tộc có thể toàn quyền giải quyết vấn đề mà không cần phải thông qua bên trên.

Đương nhiên nếu là chuyện liên quan đến mạng người cũng cần phải lên quan để trình bày lại vấn đề. Nhưng mà bởi vì quyền lực lớn mạnh này đã được họ tích lũy từ cả nghìn năm, chung quy cân nặng mỗi một lời vẫn rất lớn, người quản lí thủ tục cũng không dám làm quá rườm rà, chỉ cần bọn họ nói mấy câu là có thể qua được chuyện. Ngoài ra cũng có một vài nơi là thuộc về quyền sử dụng chung của mọi người trong thành, ví dụ như Thương Sơn thư viện, phần sân lớn chỗ cây đào trên đường Đào Hoa hoặc là tòa Học Sĩ Phường đang ở trước mắt đây.

Hộ vệ trong gia tộc ở đâu thì mặt mũi của gia tộc chính là nằm ở chỗ đó, bởi vì thế mà những hộ vệ của Tần gia đang đứng trước mắt hắn đây đều thực là các tinh anh hàng đầu mà Tần gia có thể phái ra vào lúc này. Người thấp kém nhất ở trong đội hình cũng đã có thể tu luyện được đến tầng thứ hai của luyện nguyên khí gần như hoàn thành được bước đầu tiên của quá trình đặt nền móng tu hành, kẻ mạnh nhất là tên đội trưởng đi đầu đã bước vào trúc cơ, căn cốt từ ban đầu của y đã được xây dựng vô cùng vững chắc. Dựa trên độ tuổi mới chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đã có được trình độ này, chứng tỏ vị đội trưởng đội hộ vệ cấp cao này ở trong tộc thân phận cũng không thấp, đoán chừng là được các tiền bối đi trước chỉ dẫn qua rất nhiều, vậy nên đã bắt đầu tụ được gần như hoàn thành vòng xoáy thứ hai ở bên trong không khiếu.



Tương lai của người này rất rộng lớn, dựa trên tiến độ tu hành hiện tại đoán chừng trong ba hay là bốn năm nữa, hẳn là có thể đột phá được Khung Thương cảnh xem như hoàn toàn nắm giữ được lực lượng tầng thứ tư. Ở nơi này nếu như không đem y đi so sánh với các nhân vật ẩn nấp ở trong bóng tối thì thực lực cũng đủ để đi ngang qua thành, đương nhiên phần lớn những người tu hành trong tộc đều đã gần như đạt được đến đẳng cấp này. Đáng tiếc là mỗi một người bọn họ đều ẩn giấu quá sâu, số người thực sự được kiến thức qua những điều này này cũng không có nhiều, ngay cả Tần An cũng không biết cái gì, trong đầu vẫn luôn cho rằng Thanh Sơn thành chỉ là một cái vũng nước đọng sau mưa không đáng được để tâm đến, thực chất cái vũng nước đọng này sâu không thể lường được. Mà toàn bộ thế giới cường giả rộng lớn mà hắn từng nhìn thấy cũng không phải là sự thật, tất cả đều sâu không lường được.

Tần Phong đưa cao bàn tay di đi hai đầu lông mày làm ra dáng vẻ như đang suy tư về một điều gì đó, người đội trưởng đội hộ vệ tức thời đứng sang một bên ôm quyền cúi người kính cẩn, không dám chắn ở trước mặt làm ảnh hưởng tâm tình của công tử. Ai cũng đều biết vị này có quyền lực đến mức độ nào ở Tần gia, một lời nói ra có thể định đoạt luôn cả sinh tử của bọn họ, đương nhiên những người này cũng hiểu công tử nhà mình không phải là cái loại người như thế.

- Công tử, không biết là có chuyện gì ?

- Cũng không có cái gì, nhìn mọi người làm ta nổi lên chút hứng thú về thơ văn mà thôi.

- Công tử nếu như được, xin người ban chữ. Tiểu nhân cùng các huynh đệ rửa tai trông chờ.

- Cũng được, dù sao hôm nay là mọi người bị phân phó đến nơi này để hỗ trợ ta, cũng nên có chút quà.

Mấy người đi phía sau tức khắc hiểu chuyện đều đi dạt sang hai bên đứng ở phía sau lưng của công tử ca, bộ dạng từ đầu đến cuối của họ đều thành thành thực thực. Nếu mà nói biểu hiện ra mặt này của bọn họ chỉ là muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tần công tử thì cũng không sai, dù sao người nổi tiếng khắp gần xa trong thành, được các cao tầng của gia tộc không tiếc tài nguyên tiền của mà đầu tư bồi dưỡng, nếu như bọn họ có thể kéo được mối quan hệ với người này đương nhiên là một chuyện rất tốt.



Thế nhưng lúc này nó lại không phải là lí do chính của bọn họ, Tần Phong công tử nổi tiếng là người đọc sách mấy trăm năm mới xuất hiện ở trong thành. Từ nhỏ đã văn hay chữ tốt, phong cách sống vô cùng mẫu mực, bình thường lại là người quy củ kiệm lời. Sự mẫu mực vượt trên độ tuổi này đối với mỗi người Tần gia đều như sấm động bên tai, không có ai trong tộc là không sinh lòng kính nể. Thơ hay trên thế gian đương nhiên có rất nhiều, muốn tìm hiểu thì cứ đi ra ngoài hiệu sách mua đại một vài quyển tuyển tập về đọc là đã có được một rỗ rồi, thế nhưng mà người từng có được thơ của Tần công tử mà nói chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Hôm nay mấy người bọn họ vì giúp sức cho công tử mà được tặng thơ, chưa kể đến tiền công được nhận, chỉ với nhiêu đây thôi cũng là đủ để mấy người bọn họ hãnh diện đến cuối đời rồi.

- Được rồi…được rồi, không cần quá tâng bốc như vậy, bản lĩnh của ta cũng không có lớn như trong tưởng tượng của các ngươi đâu. Khen một hai câu lấy lệ làm vui là được, khen nhiều quá ta nổ lỗ mũi mất. Thơ này chỉ có hai câu, là ngẫu hứng mà nghĩ đến vẫn chưa có tên gọi, đọc là

Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt,

Tranh đắc mai hoa phát tỷ hương.

Tần Phong vừa mới thoải mái để lại cho mọi người hai câu thơ, xong lại nhìn sang người đội trưởng đội hộ vệ cấp cao đang đứng ở bên cạnh mình chờ đợi vẻ mặt cùng lời cảm thán của y về chúng, chỉ là làm cho công tử ca hơi thất vọng. Cái tên này hoàn toàn phát ngốc cả người, cái trán y nhăn lại đến nổi không thể nhăn hơn được nữa giống như đang cố rặn ra hết tất cả những chữ nghĩa mà mình từng được đọc qua để hiểu về ý tứ của hai câu thơ này. Bộ dáng này của hắn làm cho Tần Phong rất mắc cười, thiếu niên nhẹ đưa cánh tay tới vỗ vỗ vào đầu vai của vị đội trưởng đội hộ vệ cấp cao thuộc Tần gia đang đứng ở ngay bên cạnh mình.

- Cái này là hai câu thơ khích lệ tinh thần, đại ý nói là chưa từng trãi qua cái lạnh rét thấu tận xương tủy, làm sao ngửi được hương thơm ngào ngạt của hoa mai. Nếu vẫn chưa có tức phụ, vậy thì những lúc rảnh rỗi lấy mấy quyển sách ra đọc một chút. Mở mang thêm đầu óc, có thể giúp ngươi hiểu được nhiều thứ hơn đấy.

Mọi người ở đằng sau lưng đã tỉ mỉ chép lại hai câu thơ vừa rồi vào trong giấy nét chữ nắn nót vô cùng cẩn thận, cũng tiện ghi chú luôn lời giải thích vừa rồi của Tần Phong vào. Đại ý đã bày ra ở trước mắt, bọn họ dù cho không có quá thông minh, thế nhưng cũng có thể hiểu được mấy phần ý tứ ở bên trong lời giải thích vừa rồi. Có thể nghĩ đơn giản một chút chính là không chịu được khổ cực hiện tại làm sao có tương lai tươi sáng sau này, bất kì một loại công việc nào ở trên thế gian này, bước đầu tiên vẫn luôn là khó nhất. Những điều này các vị tiền bối đi trước ở Tần gia đã không dưới mấy lần nhắc nhở bọn họ, thế nhưng mà lúc này lại chuyển thành thơ văn, đương nhiên cảm thấy dễ nhớ hơn rất nhiều.

- Đa tạ công tử…

Một hàng người ở phía sau lập tức ôm quyền cúi đầu vô cùng kính cẩn, thế nhưng mà Tần Phong đã quay ánh mắt đi tiếp tục hướng vào dòng người vẫn ra vào không ngớt ở dưới cổng chào, đã hoàn toàn không còn để tâm gì đến những hành động này của bọn họ nữa. Những hộ vệ Tần gia cũng không cảm thấy mất mát hay là buồn bã, công tử nhà họ tính tình chính là như thế từ lúc còn nhỏ đã biểu hiện ra bên ngoài một mặt này, đây là biểu hiện của tính cách chứ không phải biểu hiện của thái độ.

- Mọi người đều làm tốt việc của chính mình, đây đã là lời cảm ơn tốt nhất rồi.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :