Chương 53 Thu lưới
Mấy người hộ vệ này cũng rất nhanh đã hiểu ý của hắn, lập tức vị đội trưởng đứng cao nhất trong hàng ngũ đã giơ tay lên cao ra hiệu cho những người đồng đội đằng sau của mình đi làm việc đã được phân phó từ trước. Tính cách của công tử nhà họ đương nhiên là rất tốt, thế nhưng cũng không thể vì thế mà chậm chạp công việc ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhóm bảy tám người đứng ở phía sau tức khắc đều tản hết ra, chia thành hai nhóm người chạy qua hai bên thực hiện công việc của mình, cũng không có nói nhiều trực tiếp dùng hành động ép sát tất cả mọi người đang ra ra vào vào ở dưới cổng đá lớn. Một con đường vốn đang chật kín người đi lại, dưới áp lực của bảy tám vị hộ vệ và danh tiếng của Tần gia đã liền được dẹp gọn, mọi người đang đi đều bị cưỡng chế dừng lại dạt qua hai bên nhường đường, chỉ một thoáng ngắn ngủi bậc thang phía trước mắt đã hoàn toàn trống trải, thông thoáng để cho công tử Tần gia đi thẳng vào bên trong đền thờ.
Thành Sơn thành nằm ở tận cùng phương nam của Sơn Linh Quốc, ở dưới tình huống bình thường thì cũng chỉ có những tu sĩ từ bên ngoài đến nơi này để tìm kiếm cơ duyên đại đạo mà thôi, đương nhiên lâu thật lâu cũng sẽ có một vài ngoại lệ. Đó là các nhân vật không tầm thường đi du sơn ngoạn thủy ngang qua nơi này, thậm chí là hoàng đế giả trang vi hành. Vậy nên ở trên thực tế cách gọi người ngoại hương thực chất là để chỉ những nhân vật tiên gia không tầm thường từ xứ khác này.
Đương nhiên quang cảnh bạt ngàn và hùng vĩ của mấy dãy núi bao quanh nơi này lúc nào cũng làm người ta rung động không thôi, thế nhưng phần lớn nhưng người đã từng đặt chân đến nơi đây cũng đều có rất nhiều cách để miêu tả về nó, duy lại có một cách nói vô cùng phổ biến, đương nhiên cũng là cách nói được người dân trong thành chấp nhận nhiều nhất chính là chốn này nằm ở rất xa gót chân của thiên tử. Đây là một cách gọi ví von nhưng đã đủ ý tứ để miêu tả tình hình thực tế, đương nhiên nếu như muốn nói trắng trợn ra thêm một chút thì chỉ có một cách gọi chính là chốn vô pháp vô thiên nhất trong toàn thiên hạ.
Nước xa không cứu được lửa gần, hoàng thành ở quá xa lại bị rừng núi vây hãm, hoàng đế lão nhân gia cho dù có lòng cũng khó mà quản lí được toàn bộ nơi này một cách hoàn hảo, mà nói cho đúng chính là không thể quản lí nó một cách tốt nhất nên mới đưa ra quyết sách đem tòa thành trì này chia làm bốn phần, phân phát cho ba đại gia tộc đã có cống hiến cực lớn với quốc gia cùng chung tay nắm giữa, vừa thay phiên nhau quản lí các sự vụ từ lớn đến nhỏ. Đương nhiên ở trong đó cũng có ý ngầm để cho ba đại gia tộc tự kìm hãm quyền lực và quan sát lẫn nhau.
Chỉ là chính bản thân của ông ta cũng không thể tính toán mà lường trước được, năm trâu tháng ngựa không ngừng đi qua, tam đại thế gia vọng tộc từng vì quốc gia mà không tiếc máu, sinh mạng, nước mắt, tam đại thế gia bắt đầu ở Thanh Sơn thành chiếm cứ một phương phong thủy bảo địa tuyệt đỉnh lại có những kết cục cuối cùng khác nhau. Một đại gia tộc trong đó đã suy vi đến mức vật hoán tinh di cho tới hiện tại đã hoàn toàn bị vùi dập ở bên trong dòng chảy vô cùng của thời gian, một đại gia tộc thì tự mình ẩn thế không quản sự đời tiếp tục bảo trụ nhưng gì mà tổ tiên đã để lại. Cuối cùng cũng chỉ còn lại một đại gia tộc bây giờ hùng cát tứ phương, phất cờ nổi gió, nhất minh kinh nhân.
Vị thế của Tần gia từ trước đã không tầm thường, nhất là sau sự kiện một trong tam đại thế gia sụp đổ, một thế gia còn lại lựa chọn ẩn thế giấu mình. Tần gia nghiễm nhiên thuận thế mà bước lên đài cao, trực tiếp ra mặt dang tay thu xếp hết mọi chuyện lớn nhỏ ảnh hưởng đến đại cục của thành. Cũng bắt đầu từ khoảng thời gian đó những việc còn lại của thành đều là do gia tộc này quản lí rồi phân phó làm việc, cho dù là gia tộc lớn hay nhỏ nào trong lòng từ rất lâu cũng đã ngầm khẳng định chuyện này.
Tỷ như muốn kết hợp làm ăn, hoặc kiếm một đường công danh, những gia tộc nhỏ này trước tiên đều sẽ tìm đến Tần gia để cầu sự trợ giúp. Đây chính là uy vọng, là danh dự cùng quyền lực đã được tích lũy và đúc kết từ rất nhiều đời tiền nhân. Tần gia sở dĩ được gọi là danh gia chứ không phải nhà giàu có tiền, là bởi vì bọn họ không chỉ rất giàu có rất nhiều tiền, mà còn nắm trong tay cả quyền lực lẫn uy vọng tột đỉnh, có được rất nhiều đóng góp quan trọng cho nền kinh tế của cả thành.
Nói không ngoa thì Tần gia chỉ còn thiếu mỗi cái trống ở bên ngoài phủ viện để người tới gióng trống kêu oan mà thôi. Lúc trước đã khác bây giờ lại càng khác, một trận sóng gió ở trong mắt người bình thường vốn không lên nổi mặt bàn, hiện tại lại chính là nấc thang cuối cùng đưa toàn bộ gia tộc bay lên cao nắm hoàn toàn trong bàn tay mình vị trí độc tôn, tự tin dùng một tay cũng có thể che hết cả bầu trời của thành Thanh Sơn. Hộ vệ trong gia tộc ngày hôm nay có thể trực tiếp hành động ngang ngược như thế đã chứng minh rất rõ ràng một điểm này. Ở trong vòng xoáy ngầm của tranh đấu quyền lực giữa các đại thế lực, sóng lớn trước mặt lại không đáng sợ bằng xoáy nước ngầm dưới chân, đạo lí này còn không phải vô cùng quen thuộc sao.
Đương nhiên đây cũng không phải cao chiêu độc kĩ gì cho cam, người bình thường nếu như đủ bình tĩnh lại có thêm thời gian để suy xét vấn đề thì đều có thể nhìn nhận rõ ràng thì cái gọi là cao chiêu ẩn giấu ở bên trong, suy cho cùng nó cũng chỉ bình thường mà thôi. Có hai phương vị tính toán có thể nhìn ra để lưu tâm suy nghĩ, thứ nhất chính là Học Sĩ Phường ở trước mắt này vốn nằm ở bên trong địa bàn quản lí của Tần gia, mặc dù ở trên danh nghĩa thì đây là khoảng không gian sinh hoạt chung của tất cả mọi người trong thành, không ai được quyền chiếm cứ hay là tuyên bố tiếp nhận quản lí nơi này. Đây vốn là chính sách ở bên trên của hoàng đế lão nhân gia từ rất nhiều đời trước ban xuống, tự nhiên là không có ai dám ngang ngược làm trái.
Thế nhưng đây cũng chỉ là vấn đề khi xét về lí mà thôi, nhiều năm qua không ai trong thành không biết Học Sĩ Phường từ sau khi được tu sửa đã được Tần gia tiếp nhận quản lí, việc phân bố đội ngũ ở nơi này để kiểm tra cũng như quản lí và điều phối an ninh đã được thực hiện cực kì chỉnh chu gần mười năm rồi. Đối với phần lớn dân cư trong thành mà nói chuyện này không có ý nghĩa gì quá nhiều, dù sao họ đến thắp hương cũng là vì bức tượng vị quan viên áo mũ cực lớn ở bên trong chính điện chứ không phải là để xem ai là người quản lí nơi này mà quà cáp lấy lòng.
Tần gia cũng không phải là dựa vào sự ngang ngược do quyền lực mà họ đang nắm trong lòng bàn tay mà trên thực tế thì lại dựa vào nhiều năm làm việc tận tụy, cúc cung phục vụ, đưa đời sống của nhân dân toàn thành đi lên mà nói chuyện. Đạo lí ở đây chính là dựa vào việc nhiều đời tiền nhân cúc cung tận tụy, dù cho không có công lao thì cũng có khổ lao, mà cái điều này thì không có bất cứ ai trong thành dám không công nhận. Đây chính là cơ sở để quyết định về tình mà Tần gia sử dụng từ rất nhiều năm nay để đối chọi với những cơ sở pháp lí mà bề trên đưa xuống nhằm áp chế gia tộc.
Hai vế vừa tình vừa lí này đan xen vào nhau từ thuở ngày xưa, đã vô hình tạo thành một sợi dây kết nối trực tiếp giữa Tần gia với phủ thành chủ. Mà xa hơn chính là sợi dây liên kết bền chặt giữa mỗi quan hệ quân thần, hay nhìn chính diện hơn là mối quan hệ giữa một gia tộc đối với hoàng đế của một quốc gia. Từ trước cho đến nay mỗi người nắm một đầu dây vẫn luôn duy trì thế cân bằng tuyệt đối giữa hai bên, phủ thành chủ đại diện cho cơ sở pháp lí lớn nhất luôn nắm đầu dây về lí là người trực tiếp có quyền quản chế vô thời hạn với nơi này, Tần gia thì lại nắm đầu dây về tình dựa vào chiều năm khổ lao ra sức vì nơi này mà nói chuyện. Hai bên ở trong bóng tối thì đương nhiên là không ai chịu nhượng bộ ai tranh quyền c·ướp lợi không ngừng, thế nhưng ở ngoài sáng vẫn duy trì mối quan hệ tưởng chừng vô cùng tốt đẹp.
Về cơ bản thì phủ thành chủ có thể dùng những quy tắc ước thúc của hoàng đế từ ngày xưa đã ban xuống để cưỡng ép Tần gia lui mặt về địa phận của mình không can dự vào chuyện này, dù sao ở trong một vấn đề lớn mà nói cái lí vẫn lớn hơn cái tình. Thế nhưng việc trực tiếp xé rách da mặt của nhau như thế hoàn toàn không đem lại cảm giác tốt đẹp nào cho cả hai bên. Chỉ cần làm tất sẽ tạo thành mối bất hòa không thể dập xuống trực tiếp đưa đến hiềm khích không bao giờ hóa giải được giữa hai bên, tuy nói hoàng đế ở xa thế nhưng long nhãn vẫn luôn quan sát hết thảy núi sông của mình, tuyệt đối không để lọt những chuyện này.
Huống chỉ Tần gia còn là danh gia vọng tộc đời đời cắm rễ ở đây, tổ tiên chính là dựa vào ở trên sa trường đẫm máu mà chém g·iết địch nhân, dựa vào hi sinh máu, sinh mạng, nước mắt của con em trong tộc mà lập được đại công lao có được một vị trí như hiện tại. Phủ thành chủ chỉ có một người cơ bản muốn đổi là đổi, nhưng mà một đại gia tộc đời đời sinh hoạt ở nơi này không phải cứ muốn diệt là diệt, trước khi có thể ngồi được vào cái ngai vị hoàng đế, mỗi một vị hoàng tử phải tài cao đến như thế nào, lòng dạ thâm sâu đến mức độ nào, một điểm nặng nhẹ đơn giản đến mức độ ấy không lẽ còn chọn sai.
Chưa kể một vị thành chủ cùng lắm chỉ là dựa vào cố gắng của bốn năm mươi năm đời người mà có được, dựa vào cái gì mà một kẻ chỉ dùng phân nửa cuộc đời để phấn đấu lại có thể ép một danh gia dùng mười mấy đời cố gắng phải hạ mình. Dựa vào cái gì mà chỉ cố gắng có mấy mươi năm liền đem so với lịch sử dài dặc dặc hơn nghìn năm của một đại gia tộc.
Mà Tần gia hiện tại chính là dựa vào điểm này mà trực tiếp đưa ra phương diện tính toán thứ hai, chính là dùng món nợ ân tình mà người kia đã thiếu để áp chế ngược lại hắn ta, ép hắn ngồi lại đúng với cái ghế và danh phận của mình. Đương nhiên đây cũng có thể coi là một phép thử được cao tầng Tần gia bày bố ra để xem thử tính nặng nhẹ của đối phương ở bên kia, nếu như kế thành đương nhiên là chuyện tốt nhất vừa có được thế, bên trên lại hiểu rõ đối phương không dám động, bọn họ có thể được nước làm tới.
Bại thì cũng chẳng sao, bọn họ sẽ lấy cái cơ lo lắng cho an nguy của công tử nhà mình, sợ rằng đối phương hiểm ác lưu lại độc chiêu muốn ngọc đá cùng tan, mà nếu như thực sự đại kế này bại Tần gia cũng không ngại cùng với phủ thành chủ đoạn tuyệt quan hệ. Trực tiếp đưa gia tộc lên tận kinh đô mà giống trống mà kêu oan, sẽ đem toàn bộ trên dưới già trẻ lớn bé trong nhà quỳ ở trước cổng thành. Bằng vào mặt mũi của Tần gia hiện tại hoàng đế thông minh và cáo già tuyệt đối sẽ không dám bỏ mặt không quản loại chuyện này.
Đương nhiên đây là hạ sách cuối cùng gia tộc có thể đưa ra, mà kết quả hiện tại đa chứng minh người ở phủ thành chủ cũng không phải ngu ngốc, bọn họ đều đã phần nào tính toán được hạ sách này, vậy nên chỉ có thể ngồi yên không động đậy cũng là hạ sách của bọn họ. Cao chiêu có thể một tát mà vả mặt liền cả hai bên Bạch gia đang đi lên cùng với phủ thành chủ, còn không gọi là nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Tần Phong vừa bước chân lên bậc thang vừa suy nghĩ đến những điều này, Tần gia chủ hiện tại là một nhân vật không tầm thường, bản thân ông ta tu vi cao, tâm tư thâm trầm, lại tính toán sâu xa, một màn này hắn đoán chừng là đã có sự chuẩn bị nhất định. Không chỉ lợi dụng đại thế đang không ngừng đi lên của gia tộc, mà còn dùng đến thủ đoạn mượn nhờ danh tiếng của Tần Phong hắn để đi đè người.
Có thể nói mọi thứ mà các đời tiên nhân từ trước đến nay gầy dựng ra đều là để phục vụ cho một lần hạ cờ này, từ xây dựng tiếng gia tộc đối với những người dân trong thành, cho đến xây dựng danh tiếng của Tần Phong ở khắp mọi nơi lan tới tận kinh đô. Thử hỏi Tần gia dựa vào gì mà trở thành danh gia đứng đầu một tòa thành, dựa vào gì mà đưa tài phú quyền lực và tiếng nói của một gia tộc ở vùng sâu vùng xa có thể lan được đến tận kinh đô làm hoàng đế chú ý, nhìn thấy ngày hôm nay chính là dựa vào tầm nhìn vượt xa thời đại của các bậc tiền nhân. Sự xuất hiện lớp lớp của nhân tài, sự lèo lái quá đỗi kinh động lòng người của các vị gia chủ đối với con thuyền lớn Tần gia.
Đến cùng mà nói Tần gia chính là một con thuyền lớn, nhiều năm lang thang ở nơi đại dương mênh mông vô cùng tận vượt qua đủ thứ loại giông gió bão tố để giăng lưới, hôm nay chính là thời khắc mà gia tộc thu lưới, cũng là thời khắc chứng minh tầm nhìn vượt xa thời đại từ mười mấy đời tiên nhân đi trước đã đúng. Không có tài trí tuyệt đỉnh làm sao có thể đi lên đến đỉnh cao, lại không có thủ đoạn thông thiên làm sao có thể ép cho tất cả những thế lực khác muốn quật khởi phải tự thu lại nanh vuốt của mình.
Chợt nghĩ đến đây Tần Phong lại hơi nheo mày nhớ lại những lúc mình đọc sách ở thư phòng cùng với lão gia chủ ngài ấy cũng sẽ ngẫu nhiên nói ra những câu đại loại như vậy. Một câu trong số đó là tâm đắc mà lão gia chủ tích góp được từ nhiều đời tiền nhân đi trước, cũng không phải muốn truyền lại cho Tần Phong để thắp lửa, hay xem hắn trong tương lai mà một trụ cột chống đỡ cho gia tộc. Đơn giản chỉ là niềm yêu thích được chia sẻ sở học của mình với người cùng thích đọc sách mà thôi. Lúc đó lão gia chủ Tần Kính Tâm đứng ở ngay bên ngoài cửa sổ ngửa đầu nhìn lên tầng trời cao vợi, một tay nâng lên chỉ thẳng về hướng của một ngọn núi cực cao ở nơi xa ngoài thành.
- Bất kì một ai, bất kì một thế lực nào ở trong thiên hạ rộng lớn này có thể đi đến đỉnh cao, nếu chỉ dựa vào sức của một người dù lớn như Thiên sơn dài như vạn cổ trường dạ cũng là không đủ, không bao giờ đủ.
- Tộc trưởng đại nhân ý của người là sao ạ ?
- Tiểu Phong, ta biết cháu là một đứa bé hiểu chuyện, cũng biết rằng tương lai của cháu chính là rồng. Mà rồng ở trong thế gian này làm sao có thể bị bó tay bó chân ở một vùng đất nhỏ bé như thế này, phải vươn mình lên mây xanh đi tới những nơi mà phàm nhân chỉ có thể mơ tới, chạm vào những thứ mà phàm nhân tưởng tượng cũng không dám, dựng ngai vàng trên cả những vì sao, đưa bản thân trở thành trung tâm của thế gian.
Nam tử trung niên nói đến đây, trong khóe mắt đã hơi ửng đỏ. Tinh thần của ông càng dâng cao, lửa nhiệt huyết tưởng chừng nhiều nằm đã vĩnh viễn bị vùi dập được bùng cháy lên, chính là chí khí nam nhi, chính là đạo của người quân tử. Uốn nắn thế gian, thay đổi thế gian, gánh vác cả thế gian này. Một cái vỗ vào vai như khích lệ tinh thần chiến đấu, lại như muốn khích lệ chính tinh thần chiến đấu của mình. Ông nói với thằng nhóc mới bốn năm tuổi lại như đang nói với bản thân mới quá ba mươi.
- Muốn làm việc lớn, chỉ dựa vào sức của một người tại một thời điểm duy nhất vĩnh viễn không bao giờ làm được, chỉ có thể dựa vào không ngừng tích góp, không ngừng tích góp…đợi một lúc rồi bùng nổ. Đây mới là đạo lí của người làm việc lớn.
Chỉ là rất nhanh toàn bộ những ý nghĩa này đã được Tần Phong xua tan đi hết, hắn không thích dây vào bên trong đấu đá quyền mưu giữa các gia tộc hay các thế lực với nhau. Cũng không phải là kì thị hay khó chịu gì với những người này, bản thân Tần Phong cũng phải công nhận vai trò của họ là không thể thiếu ở trong gia tộc, quyết định sự tồn vong và phồn hoa của cả một danh gia. Nếu không có bọn họ, có thế lực mà những người họ xây dựng ở phía sau, Tần Phong làm sao có thể ngang nhiên đi ngang đi dọc trong thành không sợ ai, làm sao có được cuộc sống thoải mái vung tiền như rác giống như hiện tại. Chỉ đơn giản là những thứ đấu đá này không phù hợp với người đọc sách như hắn mà thôi.
Đương nhiên mỗi người trên đời đều được sinh ra với một loại thiên phú riêng, không có ai giống với bất cứ ai. Không thể cưỡng cầu người đó làm được tất cả mọi thứ, chỉ có thể để cho những người này làm việc mà bản thân họ giỏi nhất, đạo lí ở đây chính là để cho cá bơi trong nước với cá, để cho khỉ leo trên cây với khỉ. Sở dĩ có một gia tộc ngày càng lớn mạnh, tài nguyên tiền bạc ngày càng nhiều lên chính là bởi vì người trong gia tộc được làm việc mà bản thân bọn họ giỏi nhất, tỷ như đem Tần gia mà nói. Đại trưởng lão cùng với tộc trưởng là người quản lí các sự vụ bình thường, chuyện ngoại giao với bên ngoài liền phải giao cho lục trưởng lão đảm nhận, mà tứ trưởng lão lại là một vị phu nhân chuyên quản lí chuyện thu chi trong tộc. Các vị trưởng lão còn lại thì đảm nhận công việc làm tiên sinh hỗ trợ các học đồ tu hành tại thư viện Thương Sơn. Nghĩ đến đây, hắn lại hơi vô tình sờ vào túi tiền nặng trịch ở bên trong túi của mình, hơi lẩm nhẩm trong miệng
Ầy dà…phu nhân nhà mình, không biết nàng ấy có giỏi quản lí mấy chuyện này không nữa, ta không có biết kiếm tiền, chỉ giỏi nhất là tiêu tiền thôi a. Hầy…kiếm tiền thì khó mà tiêu thì dễ quá rồi, sau này mong là nàng ấy không mắng ta cả ngày vì tội tiêu tiền hoang phí.
Ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trời xanh trên cao, hàng người vẫn ồn ào huyên náo tất cả đều ồn ào huyên náo, tiếng bàn tán, tiếng nói, tiếng tranh luận, thậm chí còn có cả những âm thành hằn học khó chịu. Bất kì một loại tạp âm nào cũng có thể xuất hiện bủa vây toàn bộ không gian trong một khoảng nhốn nháo, thế nhưng ngay khoảng khắc ấy chẳng hiểu tại vì sao mà thế giới của Tần công tử bị ngưng động, không còn lại bất kì một âm thành nào toàn bộ tạp âm đã bị loại bỏ, không còn bất kì một loại cảm giác nào giống như cả thế giới đều đã tan biến.
Trời xanh cũng rung động giống như một tấm màn giả tạo, tất cả đều dừng lại,…hoặc không mọi thứ vẫn nhốn nháo như cũ. Các âm thanh ồn ào không ngừng ồ ập đổ tới, bất cứ ai cũng có thể nghe thấy nhìn thấy cảm nhận thấy, nhưng bất cứ ai cũng không thể nghe thấy nhìn thấy cảm nhận thấy. Là rung động từ sâu trong nội tâm, cũng không rõ nó là điều gì, cũng chẳng có loại cảm giác đặc biệt gì, hoàn toàn không thể nhận thức điều gì. Giống như thực tế, lại như một màn hư ảo…Tần Phong chạm một bước chân của mình vào bậc thang cuối cùng, hắn đi xuyên qua cánh cổng bằng đá.
Mặt trời ngày một lên cao, nắng chiếu thẳng xuống nhân gian thành từng giọt, giống như cơn mưa dữ dội mà lại chẳng làm cho người ta ướt người. Nhích một bước chân cuối cùng, có cảm giác vô cùng khó khăn, chỉ là không có người nào nhận ra được.
- Tần gia chủ trước đây dạy bảo rất đúng, thế nhưng ngày hôm nay ta lại muốn thử nghiệm. Có thể dùng sức một người hay không ?