Chương 51 Nắng sớm-gió nhẹ nhàng-hơi thở của mùa xuân
Nhân Gian Khúc (c)
Thư Sinh Qua Đường
2460 Chữ
27/11/2024 12:26:40
Chương 51 Nắng sớm-gió nhẹ nhàng-hơi thở của mùa xuân
Tần Phong công tử tiếp tục những bước vô định trên con đường lớn, bàn tay thò vào cái túi giấy chống thấm dầu cầm lên rồi lập tức bỏ cái bánh bao chiên thứ ba vào trong miệng, chỉ nhai nhai mấy cái rồi liền nuốt một cách ngon lành, ánh mắt không có tĩnh liên tục ngó đông ngóng tây thưởng thức cảnh vật nhân gian đang không ngừng di động ở ngay trước mắt. Càng là thưởng thức cảnh tượng mùa xuân tới, trăm hoa đua nở rực rỡ cả con đường, mỹ nhân họa từ ngàn xưa ở trong mắt của các thi nhân nho sĩ phong lưu tiêu sái đã được ví là hoa…hôm nay Tần Phong một người đọc sách cũng dùng đến cách nói này, hắn nói trên Đào Hoa lộ có rất nhiều đóa hoa tuyệt đẹp, mang đến đủ loại mùi hương vô cùng thú vị.
Trần Trường An đi sau lưng của Tần công tử từ đầu đến cuối đều một mực cố gắng mà bảo trì thân thể của mình bình thường nhất có thể, ít nhất thì cũng là bước chân không có loạng choạng rồi vô tình đụng vào nhau mà vấp té, vừa đi lại vừa hít vào thở ra từng ngụm khí lạnh lẽo còn vương theo làn sương sớm. Hít từng ngụm hơi vào sâu bên trong phổi chậm rãi dùng nó để đè nén xuống cảm giác xấu hổ khi không ngừng bị rất nhiều người, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm và chỉ trỏ.
Từ hồi còn bé tí cho đến giờ, hắn đều chưa từng trãi qua loại cảm giác bị nhiều người cùng để ý như thế này, cảm giác bị nhìn chằm chằm giống như bản thân phạm phải t·rọng t·ội gì đó, bị sai nha trong phủ bắt đi thị chúng trên phố cho người dân ném trứng gà, bắp cải hay là cà chua vào người. Nghĩ đến đây liền làm cho hắn đã hơi lo lắng bất chợt run lên một cái, bởi vì từ ngày xưa ở trong mắt của những người dân bản xứ người nghèo khổ từ xứ khác tha hương đến nơi này hòng kiếm miếng cơm đều là một đám chuột cống…
Đương nhiên mấy lời độc mồm độc miệng này cũng không có ai chân chính nói ra, mà nhận định này cũng là có chút nặng nề cùng với tiêu cực, thế nhưng mà nó lại là sự thật hoàn cảnh sống từ trước đến nay của không chỉ mỗi mình cô nhi nhà họ Trần. Mặc cho người dân bình thường không biểu thị những loại thái độ khinh rẻ ấy ra ngoài mặt, thế nhưng chỉ cần là người hiểu biết chút ít về phương pháp nhìn sắc mặt đều rõ ràng được thái độ của họ, giả dụ khi nói chuyện mọi người đều sẽ nhìn hắn bằng con mắt khinh thường, người cực đoan hơn còn dùng đến khăn tay thêu hoa để che hết mũi miệng.
Tần công tử là một trong số những người hiếm hoi không có thái độ khinh thường hay là miệt thị đối với hắn…cho dù là đối với thân phận cực kì đặc thù của Tần công tử, người trẻ tuổi có tiếng nói nhất của Tần gia một trong tam đại gia tộc quyền thế ngút trời, thiếu niên cầm theo xô gỗ trống không đi ở phía sau bỗng hơi ngẫn người nhất thời hắn nhớ lại những lời mà Tiệt lão sư phụ khi còn sống đã từng nói với mình.
Những người giàu có thật sự, bọn họ sống ở nơi tường cao đường lớn, lối sống được gia tộc tu dưỡng uốn nắn từ khi còn bé đã tạo ra một loại ranh giới hoàn toàn ngăn cách với những người nhà nghèo, đối với họ giàu có không phải là một cái gì đó đáng để đem ra bên ngoài khoe khoang. Về phần những kẻ thực sự nắm trong tay thực quyền đều không khinh thường người nghèo…bởi vì những người đó càng hiểu phải có những người ở tầng lớp bên dưới mới có kẻ ngồi ở tầng lớp bên trên. Hai bên là mối quan hệ cộng sinh, cùng tiến cùng lùi chưa từng khác biệt.
Thiếu niên nghĩ đến đây nhất thời ngẫm ra một chút chuyện…ở trong tam đại gia tộc Tần, Hồng, Bạch từ trước đến nay hắn cũng chỉ nghe chuyện các thiếu công tử hay là tiểu thư của Bạch gia đi ức h·iếp người khác tiếng xấu đồn xa, còn về phần hai cái đại gia tộc còn lại…Tần gia thì từ xưa đến nay đã quản lí rất nhiều loại sự vụ ở trong thành, chuyện lớn chuyện nhỏ bọn họ đều có thể quản. Nổi tiếng gần xa là công chính nghiêm minh tiếng thơm luôn được mọi người trong thành nhắc tới, ở phương diện khác thì cũng chỉ nghe người ta nhắc đến vị công tử Tần Phong là một tiểu thư sinh đại danh đỉnh đỉnh. Hồng gia cũng không có khác quá nhiều, khi được người trong thành nhắc đến đều là tiếng thơm khen ngợi.
Sư phụ nói quả nhiên là có đạo lí…thiếu niên hơi gật đầu đối với cái này cũng không dám có nhận định quá phận nào, bởi vì bản thân không thật sự giàu có, xuất thân cũng không phải là gia tộc quyền thế ngất trời, hắn đương nhiên không thể lí giải được những chuyện mà đến chính bản thân còn chưa từng trãi nghiệm. Tần Phong đi phía trước vừa tiện tay để một cái bánh bao chiên vào bên trong miệng nhai nhồm nhoàm rồi nuốt xuống cổ họng, lại lấy từ bên trong áo ra một cái túi nước uống vào một ngụm, cũng không biết là bởi vì ngẫu hứng nảy số ra hay là bởi vì hắn đọc thấu được hết thảy những suy tư trong đầu của thiếu niên kia, bàn chân chậm rãi ngưng lại rồi khẽ quay đầu nhìn thẳng về thiếu niên ở phía sau cất lời.
- Ngươi cảm thấy phải như thế nào mới được gọi là kẻ mạnh ở trên thế gian này ?
Tần công tử dừng chân rồi quay đầu mọi thao tác từ đầu đến cuối đều diễn ra tự nhiên liền mạch không có chút báo trước nào, chỉ một khoảng khắc ngắn ngủi lơ là Trần Trần An đã cùng với Tần Phong mắt đối mắt nhìn thẳng về phía nhau, hai thiếu niên đứng chặn giữa đường lớn Đào Hoa làm cho người qua kẻ lại phải nép sát vào hai bên đường để đi tiếp, vậy mà không có một người nào dám đứng ra ý kiến gì. Một khoảng khắc ngưng động ngắn ngủi, Trần thiếu niên đứng quay lưng về phía những tia nắng đầu tiên trong khi công tử Tần Phong lại đối mắt cùng với nó.
Từng đợt dương quang từ nơi nền trời xanh thẳm giống như các dãi lụa tuột khỏi mây trắng rồi rơi vào nhân gian, từng sợi từng sợi bện lại rơi trên y áo của công tử thư sinh làm cho cả tấm thanh sam y bào đã vô cùng cũ kĩ trên người phát tỏa những đợt ánh sáng huyền diệu. Gió xuân buổi sớm thổi tới làm cho những sợi tóc nâu dài vốn đã được buộc thắt kĩ càng tung bay tà áo cũng tung bay, gương mặt anh tuấn có phần mỹ lệ như tranh vẽ chìm đắm dưới ánh nắng buổi sớm, đó là một khung cảnh phi thực…một cảnh tượng không thể dùng trí óc để hình dung ra nổi làm cho tim của người nhìn thấy đập loạn nhịp.
- Tiểu nhân…không biết…có thể là sở hữu sức mạnh phi thường lực lượng mạnh mẽ đến mức có thể chẻ núi phá sông.
- Cũng không sai, nhưng mà cũng không đúng hoàn toàn…
Bất ngờ trong khoảng khắc ấy Tần công tử thản nhiên nâng cao cánh tay của mình lên, giữa vô số những ánh nhìn từ khắp chung quanh có một đôi cánh yến đang chao lượn trên trời cao xanh thẳm cùng nhau xà xuống vậy mà đáp lên cánh tay đang nâng cao của Tần Phong, đôi chim chớp chớp mắt vui vẻ như đã tìm được một nơi yên lành, nó không ngừng cọ cọ cái đầu đầy lông của mình vào làn da của Tần công tử để làm thân rồi bắt đầu ngân nga những giai điệu vui tươi của chính nó. Có người tròn mắt kinh ngạc không giấu nổi sự bất ngờ của mình, vậy mà lại là một đôi chim yến lông vàng vô cùng hiếm có.
Chim yến lông vàng vốn là một nhánh khác của chim yến, đại bộ phận của nhánh này rất ít theo như thống kê mấy năm gần đây của Thanh Sơn thành, nếu là điều kiện môi trường tự nhiên thì một trăm con chim yến mới có được một đôi chim yến lông vàng. Bởi vì là một nhánh khác cực kì đặc biệt của họ nhà yến vậy nên tiếng hót của chúng cũng là lảnh lót và vui tươi nhất, từ trước đến giờ vẫn luôn được mấy hộ nhà giàu có thú chơi chim trong thành săn đón. Chỉ là bọn chúng rất sợ người, bình thường chỉ bay ở nơi cực cao hoặc là sống chốn rừng sâu núi thẳm, có thể bắt được một con đã vô cùng khó khăn càng đừng nói là cả một đôi chim đực cái đầy đủ.
Lúc này một lượt hai con một đực một cái cùng lúc đậu lên cánh tay của công tử ca, còn say sưa cất tiếng hót ngân vang…đối với người không biết cùng lắm thì nó chỉ là một màn cảnh tượng rất kinh động lòng người, thế nhưng đối với kẻ có yêu thích với các loài chim đây đặt biệt lại là một khung cảnh không thể tưởng tượng ra nổi. Tiếng chim hót ngân vang khắp cả con đường, toàn bộ không gian vốn ồn ào nhốn nháo đột nhiên đều cùng im lặng, nó là một khoảng khắc hiếm hoi mà tất cả không hẹn lại cùng một ý định cùng nhau yên lặng, nơi thành thị vốn xô bồ huyên náo phút chốc dường như bị lạc trôi đến một vùng trời khác, một vùng thiên địa ban sơ đã tồn tại tự thuở nào…
Một khoảng khắc hiếm hoi ấy cũng không kéo dài quá lâu, Tần Phong cẩn thận nâng cao tay nhắc nhở hai chú chim yến lông vàng rằng cái này không phải cành cây mà là tay của mình, ngay lập tức hai chú chim nhận thức rõ ràng tình hình đập cánh mạnh mẽ hót vang một tiếng rồi lần nữa lướt về nơi nền trời xanh thẳm của chúng, đến hay đi đều từ tốn chậm rãi để lại cho người ta không ít dư vị mùa xuân ngọt ngào. Công tử ca hiếm hoi để lộ ra nụ cười khiến cho gương mặt vốn bình thường trầm ổn nghiêm nghị lộ ra một chút dáng vẻ thiếu niên nhiệt huyết, thanh âm nhẹ nhàng du dương truyền vào không gian theo làn gió ở dưới ánh ban mai, hoa đào trên đường bung nở đi theo làn gió tụ lại nơi mái tóc nơi gương mặt, khỏi cần nói cũng có thể tưởng tượng được cái khung cảnh lúc ấy là tuyệt đẹp là hoa mỹ đến mức nào, làm người ta rung động đến mức nào. Công tử quay đầu để lại một vệt hào quang lướt qua tóc mái
- Sự mạnh mẽ không thể đến từ bên ngoài, là đến từ trái tim đang không ngừng đập ở sâu bên trong lồng ngực. Khi ngươi có thể tử tế với mọi người, lúc ấy ngươi đã trở thành một kẻ mạnh mẽ thực sự. Một kẻ mạnh mẽ luôn là kẻ tử tế.
Tiếng nói của thiếu niên nhỏ dần đến chừng câu thứ ba thì chỉ còn là từng tiếng nhép miệng, Trần Trường An đứng ở một bên ù ù cạc cạc hắn không hiểu hết được những lời vừa rồi của công tử ca, chưa kể khi nói ra những lời ấy công tử đã quay mặt về con đường phía trước, hắn cũng không thể dựa vào cử động miệng mà đoán chữ. Chỉ là cảm thấy tâm trạng của Tần công tử ngày hôm nay đặc biệt rất tốt,…thiếu niên vô cùng kính cẩn gật đầu, hôm nay hắn lại có thêm một bài học nhỏ nữa…mặc dù bản thân cũng chưa hoàn toàn hiểu hết thế nhưng đã ghi nhớ toàn bộ, định bụng lúc rảnh rỗi nhất định phải đem chúng ra nghiên cứu thật kĩ.
- Tiểu nhân đã nhớ.
- Không cần phải nhọc lòng ghi nhớ, vừa rồi chỉ là mấy lời tâm đắc của ta mà thôi. Mỗi người sống ở trên đời đều sẽ có những duyên pháp khác nhau, đạo lí cũng có thể cảm thụ theo rất nhiều cách khác nhau, suy nghĩ về nó theo rất nhiều hướng khác nhau. Phải chân chính trải nghiệm, chân chính rút ra đạo lí thật sự của mình, vậy thì lời nói ra mới có thể không thẹn với lòng.
Đôi thiếu niên bỏ qua ánh nhìn của mọi người đẻ tiếp tục lang thang trên con đường của mình, người đi sau thì nghèo khổ quần áo rách rưới với đặc điểm nhận dạng lại là đôi giày rơm đã hơi rách ở mũi chân, một ngươi đi phía trước lại là vị công tử dáng vẻ thư sinh y áo bên ngoài đã sờn cũ đạm bạt trông qua vô cùng qua loa. Người không biết thân phận nếu như chỉ nhìn lướt qua quần áo mà đánh giá, sẽ có được mấy người dám nói đó là dáng vẻ của một trong những vị công tử có xuất thân cao quý nhất của Thanh Sơn thành.
Hai con người ở hai thế giới tưởng chừng cả đời này cũng không thể đi cùng một con đường, lúc ấy vậy mà lại cùng nhau một trước một sau lang thang dưới nắng sớm, dãi lụa ánh sáng chiếu rọi khắp nhân gian, buông thỏng lên trên mái đầu. Cả hai cùng thả từng bước thong dong không có vội vàng mỗi bước đều là trầm ổn là đều đặn như thế.