{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 50 Sáng sớm ăn bánh bao chiên...rất không tệ.

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 3357 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 50 Sáng sớm ăn bánh bao chiên...rất không tệ.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất, công tử ca vui vẻ mỉm cười chỉ bàn tay của mình thẳng về căn bếp phía sau lưng hai người bắt đầu căn dặn công việc.

- Ngươi đi về phía sau không cần phải vào bếp cứ vòng ra ngoài đi thêm một chút thì sẽ nhìn thấy cái lu nước lớn, ở đó ta có đặt mấy cái xô gỗ chọn một cái thuận mắt rồi cầm đi theo ta.

Thiếu niên họ Trần đứng ở sau lưng công tử ca sau khi nhận lệnh liền không một chút nào chậm trễ cắm người theo hướng đã chỉ mà chạy biến đi thực hiện, chỉ trong nháy mắt đã lại lần nữa quay trở lại với một cái xô gỗ trên tay, tác phong từ đầu đến cuối vô cùng nhanh nhẹn làm cho người ta cực kì hài lòng. Tần Phong hơi gật nhẹ đầu lúc này hắn càng hiểu được thêm phần nào lí do tại vì sao mà Tiệt lão sư phụ cùng với lão đầu hiệu thuốc kia mặc cho tính tình cổ quái cọc cằn lại tín nhiệm cái thiếu niên giày rơm này đến vậy, rõ ràng không phải hắn chỉ biết chịu khổ mà ở một số mặt khác cũng biểu hiện rất không tệ.

Cuối cùng một đôi thiếu niên người trước kẻ sau lại cùng nhau bước chân rời đi, lúc đã ra đến bên ngoài con đường còn cẩn thận quay người đóng lại cổng phủ viện. Gió thổi dịu dàng qua con đường vắng lặng làm các tán cây không khỏi run lên nhè nhẹ, Tần công tử phong vân tiêu sái sải từng bước thong dong ở phía trước, thiếu niên đeo đôi giày rơm họ Trần lại chậm rãi bỏ từng bước ở phía sau một bên tay còn cầm thêm cái xô gỗ hứng nước

Đào Hoa lộ ngày hôm nay không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà lại đặc biệt đông đúc hơn bình thường rất nhiều, người qua lại ở hai bên con đường đông kịt so với mấy ngày trước đây thôi còn muốn đông hơn gấp đôi ba lần là ít, đương nhiên đi cùng với sự đông đúc của những hàng người qua lại là các hàng quán buôn bán, bọn họ từ lúc sáng sớm đã tới chỗ này bày biện để giành lấy một chỗ đứng cho mình lúc này chia nhau một đoạn con đường ngắn có hơn trăm bước chân mà đứng chật kín người.

Tiếng người bán hàng hô rao, tiếng người đi đường qua lại bàn tán với nhau lại còn có tiếng người mua hàng mặc cả trả giá, đủ thứ loại âm thanh nhốn nháo của buổi sớm cùng hòa trộn vào nhau thành một đống hỗn tạp vang dậy nguyên cả con đường, vào nhưng lúc sớm trời như thế này thứ đồ được buôn bán thịnh hành nhất không cần phải nghĩ nhiều chắc chắn là đồ ăn sáng. Mỗi cái sạp như thế đều đứng kín người…một số là muốn mua đồ đương nhiên cũng có một số người khác đơn thuần là vì tò mò nên mới đứng lại nhìn thử.

Tần Phong đảo mắt nhìn khác các gian hàng hết một lượt, những người đứng lại mua hàng hay xem đồ đa phần đều là dân xứ khác vì nhiều nguyên nhân mà lặn lội đến nơi này. Bản thân Tần công tử tuy chỉ có hiểu biết về thế giới bên ngoài dựa trên những quyển sách, thế nhưng mắt nhìn người từ xưa đến nay vẫn có thể xem như tinh tường. Dựa theo một chút kiểu dáng y phục cùng với màu sắc và phong cách mặc ở bên ngoài có thể đoán được đôi chút về đối phương đằng kia, có người là tiểu thư đài cát mặt hoa da phấn, có vị lại là nữ hiệp chốn giang hồ bá khí ngang tàng cốt tâm cứng cỏi. Cũng có thiếu nữ đeo khăn che mặt bên ngoài khoát một tấm bạch y phiêu phất, thanh ngọc kiếm ở bên hông eo lại phản chiếu từng đợt hào quang lấp lánh do nắng sớm chiếu vào, khí chất thiên tiên thanh lãnh thoát tục làm người ta không khỏi ngước nhìn.

Đương nhiên cũng không thể nào thiếu đi được những vị công tử quần là áo lụa hoặc là tráng niên nam tử cao lớn qua lại trên đường. Mỗi người một vẻ phong phú khác biệt làm cho người dân bình thường đi qua lại bên đường đều phải đánh mắt chú ý đến. Tần Phong không quá để tâm đến mấy người này, ban đầu cũng chỉ là tò mò xong rất nhanh đã không còn hứng thú nữa tập trung hơn vào con đường đi của mình. Thế nhưng không chỉ có mỗi Tần công tử chú ý đến mấy người bọn họ, mà hầu hết các người ngoại hương ở trên đường đều sẽ có ít nhất một lần chăm chú quan sát ngược lại hắn, tâm tư cả hai bên đều như nhau…đầy lòng tò mò về thân thế của đối phương.

Đặc biệt là nữ tử sẽ lại càng thêm chú ý nhiều hơn đến hắn, chăm chú quan sát gương mặt trầm lặng dưới từng giọt nắng sớm càng nhìn lại càng thêm phần thanh thoát kì lạ, tựa như người công tử ở trước mắt kia là một vị thần nhân bước ra từ bên trong một bức tranh tuyệt đại, cả nhan sắc lẫn khí chất đều cùng tập hợp tại một con người thực sự phi thực. Nhiều người vô tình đánh mắt lướt qua cũng phải lập tức dừng bàn chân lại để thưởng thức cái quang cảnh hiếm có khó tìm ở trong nhân gian này một phen.

Trong đầu tự nhiên lại có rất nhiều loại ý nghĩ xoay vần, thậm chí một vài người dừng chân thưởng cảnh ở hai bên đường còn có những cơn rung động nhẹ trong lòng, nhiều loại cảm xúc đan xen hỗn loạn, có phấn khích có nghi ngờ có kì lạ có khó tin, một tràng những loại cảm giác như vậy đồng loạt xuất hiện rồi cùng nhau dần dần tan biến về nơi mà nó khởi phát, sau tất cả mọi thứ cũng chỉ còn sót lại sự kính ngưỡng trong lòng mỗi người. Một phương phong thủy bảo địa trải qua nghìn vạn năm bị khai thác sớm đã cằn cỗi đến như thế cũng vẫn còn có thể dưỡng dục ra một cái thiếu niên khí chất bứt người như thế kia, thực sự nghiêng mình trước cái uy lực vô cùng tận của trời đất.

Đã liếc mắt nhìn về người đi phía trước đương nhiên theo đúng với phản ứng thường tình cũng phải xem xét thêm cả người đi phía sau hầu, là một cái thiếu niên lang tay chân đen đúa, quần áo cũ kĩ đã thế lại còn đầy chỗ rách vá đang cầm theo cái xô nước đi kè kè sau lưng, một màn cảnh tượng lúc ấy thậm chí rơi vào trong mắt đám người ngoại hương như bọn họ mà nói còn khó tin hơn…Rất nhiều thiếu nữ tiểu thư mê mẩn nhìn ngắm, đương cơn hứng thú trong lòng lên cao, thốt nhiên sau một ánh mắt lướt đi vô tình của mình đều cùng trầm mặt hẳn xuống, trong người cảm thấy uể oải tinh thần lao dốc phải thoái lui đến ba bốn phần.

Không chỉ có mỗi những thiếu nữ ấy, mà phần đa những người nhìn thấy cảnh tượng lúc đó tinh thần đang lên cao đều sẽ cảm thấy như xe mất phanh lao dốc không thể kiểm soát nổi. Nói một câu hơi mất quan điểm, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ngầm có khẳng định của mình, cảm thấy cái thiếu niên đen đúa với bộ đồ cũ kĩ rách rưới cùng đôi giày rơm đang lủi thủi kia cứ như là một con cóc ghẻ chạy đuổi theo một con kim tước vậy, khoảng cách giữa cả hai…một chữ xa diễn tả thì quá kém…mà mười chữ xa cũng không thể bao hàm nổi…Thế nhưng ở trong phương diện tu hành của những người tiên nhân như bọn họ mà nói lại vừa vặn có một loại ví von có thể miêu tả được độ xa này, chính là người ở chân núi ngước đầu nhìn về phía đỉnh.

Trong lòng mỗi người lại âm thầm có những cơn thở dài than thở, bản thân tự mình ví von nếu như có được chỉ một phần mười cái khí khái của thiếu niên kia, vậy thì người sớm chiều hầu hạ bên người nhất định phải đầu tư nhiều vào một chút, không thể là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành thì thôi chí ít cũng nên là một kim chi tiểu thư thiên kim ngọc diệp, nhan sắc không cần quá bứt người nhưng ít nhất cũng phải tàm tạm để cho khi đứng cùng cũng không dìm cái khí chất kia đi xuống thảm thương đến vậy…thật sự mất hình tượng. Người bàn tán ra vào, ánh mắt chăm chú ngó nghiêng

Chỉ là Tần Phong đã sớm quen với những ánh mắt như thế này vậy nên cho dù hôm nay có thêm rất nhiều người nhìn đến chỗ mình công tử cũng không chút nào khó chịu trong người, ngược lại còn chẳng biết nguyên nhân là vì sao mà ngày hôm nay, bản thân lại cảm thấy càng thêm cao hứng, bàn chân thong dong đưa lên hạ xuống nhịp nhàng. Công tử ca đoán thầm trong lòng, có lẽ bản thân mình với cái thiếu niên Trần Trường An kia thực sự là hợp mệnh với nhau, vậy nên khi cả hai đi cùng mới sinh ra cộng hưởng đặc biệt làm bản thân cảm thấy vui vẻ lạ thường như thế.

Đôi thiếu niên kẻ trước người sau đi từng bước một không nhanh chẳng chậm vô cùng thư thái, lúc đến gần đầu một con đường khác liền chủ động dừng người lại trước xe bánh bao chiên của đại nương quen thuộc. Mùi bánh chiên thơm lừng đến nức cả mũi pha cùng với tiếng xèo xèo, lục bục không ngớt của dầu nóng trong chảo bốc ra khắp xung quanh, Tần Phong đứng gần đó mà còn không khỏi mấy lần tự nuốt nước bọt, cố gắng bảo trì một cái dáng vẻ bình thường nhất có thể.

Đương nhiên cũng không phải chỉ có mỗi mình hắn có bộ dáng như thế, phía trước phía sau và bốn góc của xe bánh chiên đều có người đứng chờ để được mua bánh, buôn bán luôn tay luôn chân vô cùng tấp nập. Một người thiếu phụ tuổi đã ngoài tứ tuần luôn tay luôn chân với cái chảo bánh chiên đầy dầu đỏ lửa bốc lên hơi nóng phừng phừng, ở ngay bên cạnh còn có thêm một người luôn tay làm việc, gấp bánh bỏ vào túi, lấy tiền và thối tiền động tác tay nhanh nhẹn thành thục không kém gì phụ nhân chiên bánh, nguyên một hàng người dài như thế kiểm soát tiền ra tiền vào liên tục vậy mà chẳng khi nào nghe thấy có người khiếu nại vì thối thiếu tiền hay là vì chờ quá lâu làm bánh nguội mất. Đây là công phu làm việc vẫn thường được Tần Phong công tử giơ ngón tay cái khen ngợi.

Cô gái này là con gái lớn của vị phụ nhân kia, tên là Dương Hoa tuổi tác thì không biết là bao nhiêu, thế nhưng nhìn vào dáng người để suy đoán chắc cũng độ trạc tầm với công tử ca. Tính tình rất được nói năng lanh lợi hoạt bát rất hay mỉm cười với hắn, đặc biệt ở trong ấn tượng của mình cô gái này là một cái cô nương rất biết chịu thương chịu khó. Đương nhiên không thể so sánh với khả năng chịu khổ của Trần Trường An nhưng cũng xem kẻ tám lạng người thiếu chút nửa cân. Công tử bàn tay đưa lên cao chút di di vào hai bên trán của mình nhớ lại, hình như lần đầu tiên hắn thấy cô làm việc ở chỗ này cùng với mẫu thân mình đã là chuyện của gần mười năm trước.

Nhớ lúc đó cô vẫn chỉ là một tiểu cô nương nhỏ xíu rất thích cười, chỉ là mỗi lần cười lên sẽ để lộ một cái quang cảnh thiếu mất mấy cái răng cửa vô cùng tếu táo, hồi đấy thì cô cao ước chừng một phần ba của hiện tại, búi tóc dài quấn cao trên đỉnh đầu mới nhú cao hơn cái bếp một chút xíu. Bình thường cô muốn làm cái gì phụ mẫu thân mình cũng phải bắt cái ghế đứng lên mới làm được, chân tay lem luốt mặt mũi trắng toát vì bột bánh, làn da hơi lúc nào cũng ngâm ngâm vì phải thường xuyên tiếp xúc với hơi nóng phả thẳng của bếp lò. Nếu là đứa trẻ bình thường sợ không thể kiên trì nổi nửa ngày đã đòi được về nhà ăn ngủ hay là đi chơi cùng với chúng bạn rồi.

Ấy thế mà một tiểu cô nương mới có mấy tuổi như thế, tính cách cũng thật là quật cường quá đỗi. Mặc cho hơi nóng phả thẳng vào người, mặc cho khói đen hun vào gương mặt đen nhèm cay đến chảy nước mắt nước mũi tèm lem, mặc cho những lần nhào bánh trộn bột những lần giã nhuyễn gia vị đến nổi đôi bàn tay sưng phồng đỏ ửng, Tần Phong cũng chưa từng nhìn thấy cô bé vắng mặt bất kì một ngày nào, là những ngày mưa như trút nước hay những hôm nắng như đổ lửa. Một đôi mẹ con cùng với chiếc xe thồ cũ kĩ được đóng tạm lại từ mấy khúc gỗ vụn lúc nào cũng có nhau. Tiểu cô nương thì luôn luôn mỉm cười hạnh phúc với những gì mình đang có, cho dù bản thân ngày mai có phải đối mặt với cái gì cũng đều tươi cười chấp nhận…Đối với Tần Phong là một loại trải nghiệm…khó mà dùng lời để miêu tả được.

Công tử suy nghĩ nhiều chuyện, lúc đầu muốn bước chân lên để mua bánh trước thế nhưng sau một thoáng ngắn ngủi liền tự mình lùi bước lựa chọn chủ động quay thẳng người đi về phía sau để xếp hàng cho đúng với quy củ bình thường. Trần Trường An đứng ở một bên quan sát hết thảy, bản thân không hiểu được hành động này của công tử là có ý tứ gì cũng không dám quá phận mà lên tiếng hỏi dò, vậy nên lựa chọn lầm lầm lũi lũi đi về phía sau xếp hàng cùng với công tử.

Tiếng rao bán đồ ăn sáng vang vọng truyền đi khắp cả một góc đường tấp nập người qua kẻ lại, hai thiếu niên xếp hành tít đằng sau rảnh rỗi mà ngửa đầu lên nhìn trời. Hôm nay là một ngày rất đẹp, trời quang thoáng đãng khắp chốn đều là một màu xanh biết, có những gợn mây trắng xóa tụ vào nhau rồi kết thành đủ thứ loại hình thù kì lạ, chúng không ở yên một chỗ mà trôi nổi theo từng đợt gió cao bay là là ngang qua trời. Những gợn mây ấy có đủ các loại kiểu dáng khác nhau vô cùng thích mắt, Tần công tử với cái trí tưởng tượng cực kì phong phú của mình thậm chí còn sẽ dùng chúng để liên tưởng đến đủ thứ quái lạ trên đời. Giả sử như một con chó với cái đuôi gà chẳng hạn, hay là con chuột với cái đuôi…đủ thứ kì quái bị huyễn họa bên trong đầu.

Đây cũng xem như là cách mà tiểu thư sinh sử dụng bớt thời gian dư thừa của mình xem là một cái phương pháp g·iết thời gian đi, rất hiệu nghiệm luôn chỉ với một thoáng ngắn ngủi suy nghĩ mông lung như thế mà nguyên cái hàng người dài ơi là dài đã chậm rã lui dần đi hết, chẳng mấy chốc lại đến lượt của công tử ca mua bánh. Hôm nay công tử tinh thần hăng hái trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, thế nên mỉm cười rất tươi với vị cô nương tên là Dương Hoa kia, còn không quên nói mấy câu chào hỏi xã giao nhắc nhở cô cùng mẫu thân làm việc phải cẩn thận chảo dầu nóng, làm cho cô gái đỏ mặt tía tai một phen ngượng ngịu đến không biết trốn vào chỗ nào.

Dù sao từ trước đến giờ Tần công tử luôn nổi tiếng là người quy củ và kiệm lời, số nữ nhân từng được nói chuyện nhiều hơn một câu với công tử ca chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay, hôm nay lại cao hứng nói liền mấy câu với cô còn căn dặn thiếu nữ phải làm việc cẩn thận, tập chú ý bảo dưỡng chút nhan sắc…mấy lời như thế…cho dù nàng biết chỉ là xã giao bình thường nhưng đối với một thiếu nữ lúc nào cũng ngưỡng mộ người ấy mà nói…có thể khiến cho nàng vui cả ngày, cười đến không khép được miệng a.

Chưa kể vừa rồi vung tay một cái cũng không thèm tính toán gì mua liền hai túi đầy ú ụ bánh bao chiên, lúc trả một túi tiền lớn ở trên bàn gỗ làm nó vang lên những tiếng leng keng vui tai. Công tử cũng không cần chờ đợi cô kiểm tiền thoải mái quay đầu tạm biệt rồi cùng với Trần thiếu niên rời đi. Hai người thả bộ trên đường Tần Phong cầm một túi bánh đầy ắp vui vẻ lấy từng cái bánh bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm thích thú, túi còn lại đã sớm chuyền bàn tay sang cho thiếu niên họ Trần kia, đánh tiếng vô cùng thoải mái.

- Hôm nay đi chung với ngươi làm cho ta cảm thấy rất cao hứng, thế nên mời ngươi một túi bánh. Không cần phải từ chối nên biết có thực mới vực được đạo, ăn bánh xong rồi làm việc nên làm thế nào thì làm thế ấy.

Tiểu thư sinh của Tần gia vừa mới dứt lời thì cái bánh bao chiên trong tay đã chui tọt hẳn vào trong miệng nhai nhồm nhoàm vô cùng yêu thích, thiếu niên đi phía sau lưng tay đặt xuống cái xô nước không tính là nặng nề cũng cầm lấy một cái bánh bao chiên khó khăn nén lại dòng nước bọt chực trào ra khỏi miệng chậm rãi cắn một miếng nhỏ ăn cả vỏ bánh cùng với phần thịt nhồi ở bên trong.

Giống như mỹ vị nhân gian lần đầu được thưởng thức cho dù đã cố kìm nén xuống thì thiếu niên ấy cũng không che giấu được đôi mắt sáng lên tựa thái dương của mình. Gương mặt biến đổi đủ thứ kiểu chính là b·iểu t·ình món bánh này ngon quá đi mất trên đời thực có loại đồ ăn ngon đến như thế sao. Cái b·iểu t·ình này vô tình lọt vào trong mắt của Tần Phong lại là càng thêm phần chân thực rất giống với hình ảnh của thiếu niên lúc lần đầu thưởng thức món ăn này vui vẻ mỉm cười giơ tới một ngón tay cái rồi tiếp theo một cái bánh bao chiên nữa bỏ vào trong miệng vui vẻ nhấm nháp mặc kệ sự đời.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :