{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 49 Kéo phôi nung gốm

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 2431 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 49 Kéo phôi nung gốm

Đại khái là sau khi làm xong chút chuẩn bị cần thiết cho công việc ngày hôm nay cơ thể của công tử ca lại bắt đầu đánh trống đòi quyền lợi, thiếu niên lắc đầu chán nản bất đắc dĩ lại phải tiếp tục quay về nằm dài ra ghế để nghỉ ngơi. Cơ thể của một thiếu niên chỉ mới chừng hơn mười bốn tuổi cho dù đã được tôi luyện đến mức độ nào đi chăng nữa thì cũng có một mức giới hạn nhất định, chịu tải một nguồn đại lực khủng kh·iếp như thế thật sự không dễ dàng một chút nào.

Công tử nằm trên ghế dài thả lỏng thân thể ngắm nhìn bình minh đang dần lên cao ở nơi chân trời xa xôi. Bên cạnh là thiếu niên Trần Trường An vẫn cứ như thế thủy chung chỉ làm mỗi công việc của mình, không chút nào để ý đến những biến đổi của không gian chung quanh thậm chí ngay cả một cái ngẩng đầu nhìn lên từ đầu đến cuối cũng không có. Đây cũng xem như một trong những điều mà Tần Phong yêu thích nhất trong tâm tính của cái thiếu niên này, chỉ cần không ai nói động gì đến hắn thằng nhóc này có thể ngồi đó cả ngày loanh quanh với mấy phần công việc yêu thích của mình, không gây ồn ào phiền não cũng không đi lung tung loạn động.

Thậm chí cái thằng nhỏ từ bé đã theo cha mẹ nó lam lũ chịu khổ đến nửa chữ cái bẻ đôi cũng không biết này lại đặc biệt hiểu chuyện hơn rất nhiều người. Bình thường nếu như không thể nói ra được mấy lời tốt đẹp, thì nó tuyệt đối sẽ không mở miệng hoặc ít nhất là không nói thêm mấy lời châm dầu vào lửa. Ở điểm này Tần An cái tên huynh đệ tốt kia kì thực còn kém rất xa, đoán chừng có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.

Tần Phong đảo mắt nhìn tới động tác tay của Trần Trường An từ đầu chí cuối vô cùng điêu luyện, tốc độ cũng xem như khá nhanh và cực kì nhuần nhuyễn, từng bước một dứt khoát rõ ràng. Cái này mới được xem là tay nghề nung gốm thật sự, bởi vì chất liệu làm nên một món đồ gốm sứ là đất sét có tính mềm dẻo cao, ở trong quá trình tạo khuôn cho chúng mọi bước làm cần phải thực nhanh và cực kì chuẩn xác.

Tốc độ quá chậm và không đều tay ngược lại sẽ làm cho phôi gốm kéo ra hình thù bị méo mó không được đẹp mắt, chưa kể khi kéo phôi gốm lên cao để tạo hình ra các loại lọ hoặc bình có cổ, nếu như không nhanh tay và chuẩn xác vậy thì ở trong quá trình bàn gốm xoay tròn, lực xoáy dạt vật liệu từ tâm đĩa xoay ra bên ngoài ra sẽ tác động không đồng đều làm cho phôi gốm bị gãy ngang ở cổ, công sức kéo phôi từ đầu đến cuối xem như đổ sông đổ biển hết thảy.

Tần Phong vốn là người ngoại đạo cũng chưa từng động tay đến nên cũng không thực sự hiểu rõ ràng những chuyện này…tuy nhiên phàm là người có mắt nhìn và đầu óc đủ tốt mười phần kĩ nghệ xem qua một lần cũng có thể cảm thụ được ba bốn, đương nhiên nếu là thiên phú tốt vậy thì cảm thụ được năm sáu phần cũng là chuyện bình thường. Công tử hơi nheo mắt lại, dựa theo động tác tay cũng như phương pháp nặn đất tạo khuôn và kéo phôi của thiếu niên giày rơm mà suy đoán thì thành phẩm hẳn phải là một cái bình cổ cao. Kích thước tương đối có vẻ phù hợp với kích cỡ của những chiếc bình cắm hoa thường thấy đặt trong các thư phòng của Tần gia…

Giá cả của từng món đồ sứ được quyết định bởi vật liệu cũng như là kiểu dáng của chúng, thường thì mấy cái bình cắm hoa như thế này là bán được giá nhất, dù sao cũng chỉ có mỗi người giàu mới dư tiền đến nổi mua mấy cái bình gốm sứ về để cắm hoa. Tần Phong trước đây cũng từng có thời điểm nghiên cứu về loại nghề nghiệp này, thế nhưng công tử ca sớm đã từ bỏ không còn hứng thú bởi vì quá trình nung gốm sứ gần như hoàn toàn đều là phụ thuộc vào ý trời. Từ màu men cho đến hình dạng cuối cùng của món đồ sứ kia thậm chí ngay cả chất lượng của nó người nghệ nhân nung gốm đều không quyết định được, đối với Tần Phong không thích thuận theo số mệnh mà nói loại môn đạo này rất không có ý tứ.

Chỉ là bình thường những loại ý kiến nhận xét như thế này tiểu thư sinh nổi tiếng của Thanh Sơn thành vốn không có nhiều bạn bè lại có lối sống kiệm lời nên cũng không có dài tay rộng miệng mà nói với người ngoài, đương nhiên một phần nguyên nhân ở trong đó cũng là bởi về cái nghề nung gốm kéo phôi tưởng rằng vô cùng tầm thường ở thế giới bên ngoài kia khi mà nằm ở bên trong địa phương này lại cực kì vi diệu khó mà miêu tả thành lời.

Mà bản thân Tần Phong từ đâu biết được những chuyện này cũng là một cái rất khó để miêu tả, đại khái là có chút thủ pháp nhỏ không tiện đem khoe khoang với bên ngoài. Thế nhưng tóm chung lại một câu có thể giải thích chính là nằm ở bên trong thủ pháp nung đồ gốm sứ của thành nhỏ này mà nói đặc biệt liên quan mật thiết đến rất nhiều loại phương diện huyền diệu không thể giải thích trên đời. Ngoại trừ có một số nhân vật cao tầng của các thế lực ở trong thành biết đến chúng…phần đa người dân còn lại đều là ù ù cạc cạc không nhìn ra được chút môn đạo nào ẩn giấu bên trong.

Mặc cho việc Tần Phong không xem trọng môn đạo này, thế nhưng thiếu niên cũng thực phải công nhận một điều người đã tính toán ra nó tạo nghệ cùng với đầu óc thâm sâu không lường được. Có thể đem khí vận của cả một tòa phúc địa vốn trôi nổi dày mỏng suốt mấy vạn năm đặt hết lên bàn cân rồi tính toán phân chia cắt xẻ cho từng người, trình độ này ngay cả những vị thánh nhân hàng đầu của mấy tòa thiên hạ cũng chưa chắc đủ bản lĩnh thực hiện.

Tần Phong nghĩ đến đây thốt nhiên nhớ lại một chút chuyện vốn đã cũ kĩ không còn được mấy người nhắc đến nữa, nhớ về hình ảnh một người mà cái thiếu niên Trần Trường An kia vẫn thường gọi là sư phụ, Tiệt lão sư phụ nổi tiếng của long diêu. Có thể tóm gọn mối quen biết của hai con người tưởng chừng chẳng có chút liên quan nào như thế này, ở trong thành nhỏ khi mà những nhân vật ở bên trên vẫn còn cho phép nung đồ gốm sứ thì liền có mấy chục tòa long diêu hình như rồng quấn quanh Thanh Sơn thành. Quanh năm suốt tháng luôn nhìn thấy các hầm lò này lửa cháy nghi ngút chưa từng ngơi nghỉ, mà các tòa long diêu này lại thuộc về quyền sở hữu của các đại thế gia ở trong Thanh Sơn thành.

Trong số đó tự nhiên là Tần gia nắm nhiều cái lò nung gốm sứ nhất mà Tiệt lão sư phụ đang nhắc đến kia cũng lại vừa vặn chính là một trong số những vị sư phụ quản lí sự vụ của các tòa long diêu thuộc quyền Tần gia. Thanh Sơn thành vốn có lịch sử nung đồ gốm sứ cũng xem như cố cụ ít nhất cũng đã kéo dài đến mấy trăm năm thế nên trong thành cũng xem như có nhiều vị sư phụ tay nghề môn đạo không hề tầm thường mỗi người bọn họ thường sẽ nhận nhiệm vụ phụ trách quản lí hai ba cái lò nung gì đó, cũng kiêm luôn phần lão sư thu nhận và đào tạo một đám học đồ nung sứ khác để đời sau tiếp tục tiếp quản phần truyền thống này.

Còn nếu như nói về trình độ làm việc thì hầu hết mọi vị sư phụ ở trong thành đều có kĩ năng xêm xêm lẫn nhau không khác biệt hay cao thấp quá nhiều, chỉ có mỗi Tiệt lão nhân là đặc biệt nhất kĩ thuật nung gốm của ông tuy không tính là độc quái bí truyền gì nhưng mỗi lần thành phẩm ra được một món đồ sứ tuyệt nhiên đều sẽ khiến cho các vị sư phụ khác giơ lên một ngón tay cái công nhận. Mà lão nhân gia cũng xem là vị sư phụ lớn tuổi nhất trong thành tính cho đến lúc mất đã thọ hơn trăm. Trên mặt bằng chung thì tuổi tác bình thường của thợ làm gốm đều không quá tốt, dù sao công việc thường ngày của bọn họ vất vả cật lực lại quanh năm suốt tháng làm việc nơi hầm lò nóng bức tối tăm, có thể sống đến chừng sáu bảy mươi tuổi đã xem là rất không tệ.

Lại nói đến mỗi vị sư phụ quản lí mấy tòa long diêu nung đồ gốm sứ như thế này thường thường sẽ thu trên dưới mấy mươi đứa nhỏ làm học đồ. Trong số đám trẻ tới nơi này học môn tay nghề mong muốn kiếm được miếng cơm thì sẽ lại có mấy đứa khiến cho các lão sư phụ tâm đắc, lại ở bên trong những đứa trẻ đó thường có một đứa nhỏ vô cùng đặc biệt được lão sư phụ chú tâm bồi dưỡng. Tư chất của nó có thể từ tốt cho đến tạm tạm…cái này chỉ là yếu tố bên ngoài không quá thứ yếu, quan trọng nhất là thằng nhóc ấy phải chịu thương chịu khó, không được ngại gian khổ.

Đứa nhỏ này từ khi mới bước chân vào học nghề đã được lão sư phụ lựa chọn, nó sẽ phải trải qua hết tất thảy những công việc từ dễ dàng cho đến khó khăn nhất, thậm chí còn có thể phải bỏ mệnh giữa đường…đương nhiên từ những ngày xưa cho đến tận hôm nay một đường cầu học chưa bao giờ là đường dương quang. Một đường cầu độc mộc không ai nói trước được điều gì, mệnh không đủ cứng c·hết ở dọc đường đã là chuyện thường tình. Từ xưa đã có tục thư sinh muốn tìm kiếm một đường công danh phú quý đều phải lặn lội mấy trăm dặm đường băng rừng vượt núi để lên kinh ứng thí…trên đường đi còn phải đối mặt cùng đủ loại thử thách gian truân đủ loại quyền mưu dụ hoặc…yêu ma chước quỷ, sơn thú đạo tặc, hồ yêu thành tinh, bạn đồng hành lòng lang dạ sói,…muốn tìm một đường dương quang có lúc nào không phải là đi vào chỗ c·hết để lần mò. Tần Phong nghĩ đến đây đánh mắt về phía của thiếu niên Trần Trường An vẫn yên lặng trên chiếc ghế đẩu bằng trúc, tập trung tinh thần để kéo phôi mỗi hành động đều vô cùng tỉ mỉ…

Sở dĩ biết được những chuyện này vốn cũng vì Tần Phong từ khi còn nhỏ ngoài thời gian ở trong thư phòng tại tổ trạch đọc sách thánh hiền hay cầm bút luyện chữ thì vẫn thường lang thang đi chơi ở khắp nơi, vừa vặn thế nào mà chỗ của Tiệt lão sư phụ này lại là nơi mà công tử ca qua lại nhiều nhất. Cũng không phải vì muốn học trộm chút tay nghề của lão nhân, chỉ đơn thuần là thích đứng ở một bên quan sát cách ông làm việc mà thôi. Mỗi lúc rảnh tay cái là hai người liền lôi nhau đi so cờ, vừa đánh vừa trò chuyện về đủ thứ trên đời thậm chí lúc cao hứng còn có thể ra tay các cược đủ loại.

Nghĩ đoạn công tử đứng lên dũi cái lưng mỏi của mình mấy cái kêu lên thành từng tiếng lắc rắc, lúc này Trần Trường An ở một bên dường như là vì nghe thấy tiếng động mà hồi thần. Thiếu niên ngượng ngùng đứng thẳng người khỏi ghế cẩn thận rung cổ tay mấy cái rồi mới đi mấy vòng ở xung quanh phạm vi cái bàn, không dám lung tung càn quấy. Đợi cho công tử khởi động xong đã nhìn thấy thiếu niên giày rơm đứng yên lặng ở phía sau lưng chờ đợi, lần này lưng không cúi nữa người thẳng thắp như cây tre có vẻ hắn cũng hiểu được phần nào ý tứ của công tử, dáng vẻ kính cẩn chờ đợi người phía trước mình ra lệnh liền sẽ tuân mệnh mà làm.

Tần công tử đứng dưới chừng nắng sớm đã lan tỏa khắp bốn phương, từng giọt dương quang trượt khỏi trời mà hạ thân xuống khắp người vô tình lại khiến cho bộ y áo thanh sam vốn đạm bạc cũ kĩ toát lên một loại khí vị cực thì huyền ảo vô cùng khó nói…Thiếu niên nhất thời đờ đẫn, lại nhớ đến người hàng xóm bên cạnh nhà của mình, không phải thiếu niên ấy vẫn thường hay nói cái gì mà người xứ khác đến thành chúng ta tuy không phải là dạng tầm thường nhưng mà cũng không một ai có được cốt cách của tiên nhân, còn nói cái gì mà tiên phong đạo cốt…đối với Trần Trường An nửa con chữ bẻ đôi cũng không biết thì mấy cái từ ngữ cao sang này hắn hiểu thế nào được…nhưng khi nhìn thấy tình cảnh ấy hắn không biết vì sao mà trong bụng thầm đưa ra một cái khẳng định chắc nịch…bốn chữ này nhất định là để miêu tả cảnh tượng trước mắt kia.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :