{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 48 Tuyết Lạc Lan Sơn

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 2373 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 48 Tuyết Lạc Lan Sơn

Trời vẫn còn lờ mờ hơi ảm đạm bởi màn đêm, đã gần sáng thế nhưng vẫn còn những tiếng gió hú thổi xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ trong khu vườn lớn. Tần Phong nằm dài ra chiếc ghế được đóng bằng trúc ngửa đầu ngắm nhìn tinh không đang dần chuyển mình khoát tấm áo mới. Chậm rãi từ nơi phương đông xa xôi màn trời vốn có màu đen đục dần ửng lên một màu đỏ cam sặc sỡ, thiếu niên nhìn ngắm một màn này đến xuất thần trong lòng thầm đoán đã có những tia nắng đầu tiên hạ thân xuống vùng chân trời kia nên mới có thể tạo thành một cảnh sắc chói lóa đến như thế.

Có một đợt phấn khích chạy quanh đầu óc…Tần Phong nén lại không cười ồ lên từ đầu đến cuối đều duy trì dáng vẻ bình hòa vốn có của mình, thiếu niên từ từ đứng lên vươn vai lắc người mấy cái thư giản gân cốt cơ thể sau một lúc nằm dài thảnh thơi, ở trong khoảng tờ mờ sáng có vô số những âm thanh lắc rắc của tiếng các khớp xương v·a c·hạm cọc cạch vào nhau vang lên từng hồi âm thanh lạch cạch, vốn khẽ nhưng vào giờ này liền giống như một hồi nổ pháo rất làm cho người ta chú ý đến.

Ở một bên khác Trần Trường An vẫn đang ngồi yên lặng tại chiếc ghế đẩu bằng trúc, không có lên tiếng cũng chẳng tạo ra chút động tĩnh nào làm phiền đến thú vui nhàn hạ buổi sáng của công tử ca. Nếu như không phải hắn vẫn còn đang tuần tự lặp đi lặp lại mấy cái động tác kéo phôi nung gốm sự quen thuộc kia, vậy thì khẳng định thiếu niên với làn da đen đúa như que củi khô này trông chẳng khác nào một bức tượng đá cả.

Từ khi nãy rảnh rỗi không có gì làm thiếu niên giày rơm này đâm ra bị buồn tay ở trong không gian lờ mờ lặng ngắt như tờ hắn liền theo bản năng bình thường của mình chủ động nhắm mắt dưỡng thần dần dần chìm vào trạng thái vô ngã hai cánh tay đen đúa gầy nhom như hai que củi khô vô thức đưa hẳn về phía trước chạm vào trong hư không tựa như đang cầm nắm một vật nào đó. Thiếu niên điều hòa từng chút một nhịp thở của mình rồi chậm rãi tuần tự lặp đi lặp lại mấy cái động tác vốn đã in sâu vào bên trong tiềm thức.

Trần Trường An làm chuyện này tuyệt đối không phải là vì muốn khoe mẽ chút tài mọn của mình với công tử ca đang đứng ở phía bên kia, muốn chứng minh bản thân dù nghèo cũng vẫn có chút tay nghề áp đáy hòm. Thực chất đối với hắn mà nói luyện tập kéo phôi nung gốm như thế này có thể giúp quên đi cơn đói mỗi ngày…đây là thiếu niên nghèo khổ từ khi còn nhỏ lam lũ vất vả đã tự mình lĩnh ngộ ra được phần môn đạo này.

Vậy nên không cần biết là thế nào, chỉ cần vào những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm…hay là những khi cái bụng đánh trống mà trong túi không có tiền, hắn liền sẽ ngồi xuống luyện đi luyện lại. Quen tay thì hay việc riết cho đến hiện tại thiếu niên có thể tùy ý vận dụng các loại kĩ thuật này vào từng trường hợp khác nhau chứ không cần theo bất cứ một trình tự cố định nào nữa. Đây là cảnh giới mà thiếu niên dùng thời gian năm năm mới có thể luyện ra được. Có thể nói nó là công phu kiêu ngạo áp đáy hòm.

Tần Phong công tử đứng ở một bên cũng không quan tâm nhiều đến thiếu niên giày rơm đang làm gì sau khi thư giãn gân cốt của mình hết cả mới chủ động bước nhanh hơn dạo vài vòng xung quanh khu vườn nhỏ của mình. Mấy năm trước đây khi vẫn còn nhỏ bản thân công tử ca cũng từng đi qua kha khá những vùng rừng núi mấy trăm dặm xung quanh Thanh Sơn thành, chỉ là khác với thiếu niên lang Trần Trường An này phải vất vả vào núi để làm việc công tử Tần gia thuần túy là cưỡi ngựa xem hoa đi đây đi đó cho khuây khỏa đầu óc cũng như sưu tầm cây hoa mà thôi.

Nhìn qua một lượt tổng số mấy mươi loài hoa với đủ thứ loại kiểu dàng hình thù và màu sắc ở trong khu vườn nhỏ này chúng đều là do một tay công tử mang về vun trồng. Vào những khoảng sáng sớm như thế này hương hoa của chúng sẽ đặc biệt lan tỏa đi khắp cả khu vườn, mấy mươi loại mùi hương khác biệt cùng hòa trộn vào nhau vậy mà lại không gây nên một chút khó chịu nào, cảm tưởng như chúng hoàn hảo hay sinh ra để dành cho nhau vậy.

Công tử ca lân la bàn chân mình quanh vườn cuối cùng thiếu niên hơi sững người vẫn như mọi lần lại dừng chân để nhìn ngắm một đóa hoa tuyệt sắc e lệ dưới buổi bình minh. Cánh hoa trắng tinh khiết không có lấy một chút khuyết điểm nào dù cho là nhỏ nhất, vào cái khoảng khắc mà bình minh đã lên nơi chân trời xa xôi, vẫn còn đỡ lấy những giọt sương mai kết động tinh khiết nhất li ti ở bên trên cánh hoa sóng sánh như các viên thủy ngọc của trời thiên huyền ảo không thuộc về chốn nhân gian này. Tần Phong đưa nhẹ tay tới khẽ chạm vào cánh hoa trắng muốt tuyệt đẹp.

Hoa dày và trơn lán tựa như làn da của nàng thiên tiên sống ở nơi trời cao vời vợi…khi mà đầu ngón tay của hắn chạm vào cánh hoa nó khẽ run lên giống như một nàng tiên nữ ngủ trên những áng mây trắng bồng bềnh còn mơ màng trong giấc ngủ dài bị người ta đánh thức…nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần chỉ là thốt nhiên có thêm mấy phần trẻ con ngây ngốc. Một khu vườn rộng lớn như thế với không biết bao nhiêu những đóa hoa rừng tuyệt đẹp khoe sắc mình trong những ngày xuân, vậy mà công tử Tần Phong vẫn thủy chung chỉ đem lòng yêu thích một mình nó còn tự đặt cho loài hoa lan rừng này một cái tên vô cùng mỹ miều và rất mực văn thơ…gọi là Tuyết Lạc Lan Sơn. Thậm chí còn có cho nó cả một bài thơ riêng

Ngã ái u lan dị chúng phương,

Bất tương nhan sắc mị xuân dương.

Tây phong hàn lộ thâm lâm hạ,

Nhậm thị vô nhân dã tự hương.

Có một người ở trong lòng của thiếu niên chính là đại diện cho tất cả những đức tính thập toàn thập mỹ nhất của loài hoa lan rừng này…Tần Phong bất chợt nhớ đến bàn tay hơi đưa vào bên trong áo cầm ra chiếc trâm gỗ khắc mười bốn chữ mà mấy ngày trước mình vừa mới mua ở sạp hàng của Lâm phu nhân. Thiếu niên đưa chiếc trâm gỗ lên cao hơn đầu để cho từng tia dương quan đầu tiên của ngày mới chiếu rọi đến thấm hết những giọt ánh sáng vào thân trâm.

Một khoảng khắc ấy thiên không dường như bị ngưng động lại nền trời với những đám mây dày ảm đạm bất chợt bị đục thủng ra mấy cái lỗ lớn kéo theo vô số những giọt ánh sáng trượt khỏi tầng không mà rơi xuống nhân gian. Một khoảng khắc đột ngột kéo tới nhấn chìm tất cả vào bên trong một màn tĩnh lặng kì lạ…không có tiếng người nhốn nháo nói cười…cũng không có từng tiếng lá rơi xào xạc…ngay cả tiếng gió, tiếng thở, tiếng nhịp đập của trái tim cũng đều đồng loạt tan biến. Vạn vật tịnh tác…ngô dĩ quan phục…

Hơi quay đầu Tần Phong nhìn thẳng đến vị trí ngồi của Trần Trường An ở đằng xa chú tâm xem thử từng phản ứng một của thiếu niên khi chứng kiến cảnh tượng ấy, chỉ là thiếu niên giày rơm giống như mắt mù tai điếc từ đầu đến cuối đều cúi đầu chú tâm vào phần việc của mình đều không hề ngẩng nhìn lên để chứng kiến trọn vẹn một màn vô cùng kinh động lòng người. Từ trong bàn tay của công tử ca có vô số các con chữ đồng loạt bay ra tọa thân mình ở giữa lưng chừng không, bọn chúng lúc đầu lộn xộn không có quy tắc thế nhưng rất nhanh đã lập tức đâu vào hàng lối nấy đứng tề chỉnh giữa không trung tạo thành một bảng chữ dài

Tần Phong nhìn chăm chú hít vào một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi thở ra bàn tay bên kia vẫn để không từ nãy lúc này mới vung lên ném ra một tấm giấy màu vàng kim thẳng về phía những con chữ xếp thành hàng lối chỉnh tề trước mắt mình. Bàn tay lập tức bắt quyết kết thành ngôn ấn trong miệng lẩm nhẩm

- Hầy da…mong là tiên trưởng ngài có biết chuyện cũng đừng có trách ta…tuy hai ta chỉ là phận bèo nước gặp nhau vốn định không nên có nhân quả gì quá lớn…Hầy nhưng mà lần này ta không còn cách nào khác.

Tấm giấy vàng kim trôi nổi giữa chừng không phát tỏa ra từng hồi kim quang dịu nhẹ từ từ hút hết cả tám chữ vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục vào bên trong mình. Ánh sáng vàng le lói từng hồi lên xuống chập chờn bất định, sau khi thu thập cả tám chữ thì rung lên không ngớt cũng không biết là ở bên trong đó có phải đang diễn ra một trận đại chiến kinh thiên động địa giữa mấy con chữ với nhau hay không, thiếu niên không quan tâm nhiều đến những chuyện này từ đầu chí cuối đều chỉ chăm chú quan sát động tĩnh của tấm giấy vàng.

Chợt qua khoảng mấy phút liền giằng co như thế tờ giấy vàng kim rung lên từng hồi mãnh liệt, Tần Phong trừng mắt thân thể thiếu niên co cứng thốt nhiên phát lực. Bàn tay phải đưa về phía trước nhắm thẳng vào vị trí của tờ giấy vàng kim đang không ngừng trôi nổi bóp lại thật mạnh đem toàn bộ đại lực từ bên trong thân thể đổ hết ra ngoài thiên địa tập trung chúng lại thành một vòng tròn bao bọc hết thảy.

Ngay tức thời toàn bộ khoảng không gian dưới áp chế của thánh nhân tọa trấn Thanh Sơn thành đều bị bẻ cong nén lại thành một khối cực khủng, từng hồi rung chấn khe khẽ không ngừng truyền đi khắp nơi. Nếu chỉ là phàm nhân bình thường tuyệt đối không có khả năng nhận thức được những chuyện đang diễn ra…thế nhưng Thanh Sơn thành cũng có người tu hành trú ngụ lúc ấy tất cả đều b·ị đ·ánh thức bởi trận rung chuyển này cũng đứng lên đi về phía bên ngoài cửa ngửa đầu nhìn thẳng phía trời. Ở một gian phòng lớn vô cùng bế thế được trang hoàng lộng lẫy có hai người lão nhân cùng với tiểu cô nương ngồi trên ghế dài ngắm bình minh, tiểu cô nương đưa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thẳng lên trời cất tiếng với lão hầu gia gia

- Hầu gia gia, vài ngày trước là hai vị kiếm tiên đỉnh cao mười một cảnh đánh nhau đã gây ra không biết bao nhiêu náo động…hôm nay không biết là là vị thánh nhân nào muốn thị uy nữa…Không lẽ thánh nhân muốn cảnh cáo kẻ nào đó làm trái quy củ sao ?

- Tiểu thư…cái này ầy lão nô thật không biết. Cũng không thể đoán được tâm tư của đám người thánh nhân nho gia kia.

- Xì…nếu có công tử ca ca ở đây chắc là huynh ấy sẽ biết đó.

Lão nhân lại lần nữa ôm đầu khóc không thành tiếng với tiểu thư ngây thơ nhà mình. Quay về phía khuôn viên Tần gia sau khi Tần Phong dùng đại lực đem khoảng không gian bao quanh tờ giấy vàng kim kia triệt để ngăn cách nó với không gian bên ngoài giống như một cái bình chứa nước đã tích trữ đến cực đại nhưng vẫn bị người ta bơm thêm vào nó bắt đầu bùng phát từng đợt kim quang cực kì khủng kh·iếp khắp khoảng không chung quanh.

Vô số những đợt rung chấn năng lượng từ bên trong tờ giấy ấy truyền ra ngoài va vào thành khoảng gian bị Tần công tử kiểm soát, chỉ là khi muốn bùng nổ lại tự mình kiềm nén hết sức có thể đảm bảo không làm tổn thương đến vị chủ nhân của mình. Hít thở từng nhịp đều đặn đều hòa khí tức thân thể mình…kéo dài liên tục như thế đến khoảng mười phút mới bắt đầu ngưng lại…Tần Phong hơi ngẩng đầu quan sát thử, toàn bộ những tầng kim quang cực kì chói mắt kia đã dịu bớt rồi từ từ tan biến vào bên trong hư vô tờ giấy vàng kim cũng theo đó tan rã thành vô vàn mảnh một lần nữa quay về bên trong thân thể của chủ nhân ngủ yên.

Vạn vật đều như thế không có chút nào khác biệt…chỉ có không gian đã sáng hơn nhiều, Tần Phong lắc lắc người mình làm cho cái lưng vang lên mấy tiếng lốp rốp vui vai. Hắn vươn vai một cái tinh thần cũng lên cao vô cùng vui vẻ

- Đã chuẩn bị đủ rồi.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :