{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 47 Chuẩn bị

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 4266 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 47 Chuẩn bị

Trong đêm vắng lặng có tiếng đánh keng gõ mõ của canh phu tuần báo thời gian vang vọng ở ngoài mấy con đường lớn, phố Đào Hoa với những buổi sáng nhộn nhịp cũng đã bắt đầu loáng thoáng nhìn thấy loáng thoáng vài bóng người đi qua lại. Giờ này thì trời vẫn còn rất sớm cho nên không gian chung quanh con đường đa phần vẫn còn bị phủ xuống một lớp sương mai hư thực cùng với làn gió từ nơi rừng già bạt ngàn thổi vào thành bất chợt cùng kết hợp tạo nên một loạt những khung cảnh mờ mờ ảo ảo vô cùng kì dị, có hai bóng người chậm rãi xuyên qua màn sương sớm dày đặt trên tay cầm đồ nghề một người làm nhiệm vụ đánh keng người kia thì là gõ mõ, tuần tự theo đúng tiết tấu bắt đầu chia nhau cùng lặp đi lặp lại lời nhắc nhở.

- Giờ dần canh năm, ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn sức khỏe.

Hai nam tử tráng niên tuổi tác độ chừng mới qua bốn mươi bước chậm bàn chân trên con đường lớn Đào Hoa của Thanh Sơn thành từng tiếng gõ canh từ tốn đều đặn vang lên theo sau lại là tiếng nói trầm trầm vọng như xa như gần trong đêm tối để nhắc nhở thời gian. Gió đêm chậm rãi chạy đi xuyên qua từng hàng cây kẽ lá trên con đường vẫn còn tương đối vắng vẻ người qua lại, xuyên qua lớp áo khoát dày ở bên ngoài của đôi canh phu làm hai người nhất thời đều run lên một nhịp lập tức theo bản năng tự nhiên cùng quay đầu nhìn về phía sau, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng cũng chỉ có con đường lớn với lớp sương mai dày đặc vẫn vắng vẻ như thế đáp lại tầm mắt của họ.

- Gió đêm dạo gần đây thật lạnh bất thường nhỉ ?

- Ngươi không nhớ gì sao, lúc trước Tần công tử từng có đặc biệt nhắc nhở mọi người vào mùa xuân phải mặc quần áo dày thêm một chút vì thường sẽ có những cơn gió lạnh bất thường.

- Tần công tử học vấn uyên thâm đúng là làm con người ta ngưỡng mộ, phải chi thằng con trai nhà ta học được một phần bản lĩnh của ngài ấy thì tốt quá rồi.

- Khà khà…cái này ta nói thật đấy, đây không phải chỉ là ước mơ của một mình gia đình ngươi đâu.

Hai người canh phu cùng nhìn nhau rồi bật cười khanh khách, mấy lão ấu tuổi cao ở trong thành vào những lần trà chanh chém gió vẫn thường hay truyền tai nhau nhà nào mà sinh được một đứa con có tâm tính bằng một phần mười vị công tử của Tần gia kia vậy thì khẳng định phước đức tổ tiên nhà đó để lại phải ăn đến mấy đời cùng không hết. Đôi canh phu cùng trò chuyện đôi câu rồi cười một trận xem như đã xốc lại tinh thần rất nhanh chóng tiếp tục lớn giọng vang sang sảng trong đêm, còn người kia cũng không có nhiều chuyện ánh mắt nhìn trời đêm vẫn còn lấp loáng ánh sao tay cầm gậy trúc ngắn đều đặn hạ xuống làm vang lên những tiếng lộc cộc.

- Giờ dần canh năm, ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn sức khỏe.

Tần Phong đôi hàng mi nhắm khẽ hơi thiêu thiêu muốn chìm vào giấc ngủ thì bất chợt lại nghe thấy những âm thanh trầm đục vọng đều đặn trong không gian, thiếu niên mệt mỏi lắc người sang một bên cố lắng tai nghe ngóng thì mới nhận ra đó đã là tiếng canh phu cuối cùng trong đêm ngày hôm nay, hơi hờ hững mở mắt nhưng không ngồi dậy mà lại tiếp tục mệt mỏi lười nhác nằm dài ra trên chiếc ghế dài đóng thô sơ bằng tre. Đêm qua lúc về đến nhà leo lên giường đại khái là tâm trạng thiếu niên không được tốt cho lắm thế nên tuy đã cố gắng đánh một giấc nhưng cả buổi đều chập chờn không cách nào tận hưởng được trọn vẹn.



Thế nên Tần Phong đã sớm từ lần đánh canh thứ tư đi ra bên ngoài sân vườn lúc này nằm trên ghế dài của ông nội mình mắt nửa nhắm nửa mở hờ hửng nhìn ngắm hàng sao trời lấp lánh đang trôi nhẹ nơi trời đêm âm u. Thiếu niên lang vẫn cứ như mọi ngày tiếp tục khoát lên mình một bộ thanh sam y bào tựa tựa như quần áo của tiên sinh dạy học, chỉ là dáng vẻ bên ngoài của nó sớm đã vô cùng cũ kĩ còn có chút phai sờn nơi vai áo chịu đựng sự bạt màu bởi thời gian, so với cái bộ quần áo ngày hôm qua đã mặc kiểu dáng cùng với màu sắc thật ra không có bất kì một điểm khác biệt nào.

Tần công tử từ khi còn bé xíu đã bắt đầu theo đuổi một cuộc sống bình đạm và giản lược hóa mọi thứ trên đời giống như các thánh nhân nho gia vậy cho nên ở trong tủ quần áo của thiếu niên từ những ngày xưa đã chưa bao giờ có hơn được mười bộ đồ. Thói quen này cho đến thời điểm hiện tại thì vẫn luôn được hắn duy trì cùng thực hiện vô cùng nghiêm khắc và quy củ, thường thường thì ở bên trong tủ đồ sẽ có chừng bảy hay là tám bộ quần áo gì đó kiểu dáng bên ngoài hầu hết là y hệt nhau chỉ có duy nhất một phong cách thanh sam y áo thường thấy nhất của các vị tiên sinh dạy học.

Chỉ là cho dù chất vải cùng với kiểu dáng trên phần lớn những bộ y phục hiện tại của công tử ca đã không còn được tính là tốt và phù hợp với thời đại nữa, thế nhưng tuyệt nhiên khi chúng được thiếu niên khoát lên người sự cổ hủ của nó lại vừa vặn cực kì hoàn hảo khi có thể lột tả được toàn vẹn cái cỗ khí chất trầm tĩnh cùng với đạm bạc rất khó để miêu tả thành lời của bậc thư sinh nho gia lúc nào cũng lẩn khuất mờ ảo quanh thân thể đứa trẻ đọc sách Tần Phong.

Người trong thành thường nói người đẹp là nhờ lụa, nếu như đã là một kiểu phong cách cổ hủ quá thời thì cho dù có được khoát lên người của ai đi chăng nữa cũng đều vô cùng kì cục, thế nhưng những bộ y phục được công tử Tần Phong mặc lên người cho dù kiểu dáng có cổ hủ cô lậu đến thế nào cũng phải khiến cho một đám người họ giơ lên ngón tay cái, tâm phục khẩu phục công nhận lụa đẹp cũng có thể là vì người. Có gió xuân buổi đêm thổi qua vườn nhà làm lung lay từng khóm lá xanh biếc, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của những đóa hoa rừng chưa biết hết tên được trồng trong vườn nhà, chúng hoà quyền vào nhau lan tỏa miên man một loại mùi hương nồng say bất tận.

Thiếu niên lang chậm rãi hít vào một hơi thật sâu để cho hương xuân cùng với gió lạnh tràn vào trong lồng ngực, chỉ là lần này thiếu niên chơi hơi quá đà bị sặc một ngụm hơi lạnh trong làm cho hắn tím tái cả gương mặt vừa nhỏm người cái lưng đã liền cong giống như con tôm rơi vào nồi nước sôi theo đúng với phản xạ tự nhiên của thân thể búng thẳng người bay khỏi ghế dài ngã cái rầm ra đất.

Bị ngã một cú đau điếng người khiến cho Tần công tử vốn tâm tình đương hồi thư giản cả gương mặt nhăn tít hết lại chỉ thiếu mỗi cái chửi ầm lên một trận nữa thôi. Chỉ là khi thiếu niên nhìn hết không gian xung quanh mình nhận ra trời đêm vắng lặng lại còn không tìm thấy cái gì để trút giận cuối cùng chỉ có thể khó khăn nuốt xuống cục tức vào lòng, bàn tay chống đất chậm rãi một chút mới nhấc thân người của mình lên lảo đảo ngồi lại trên ghế dài thoải mái. Cũng không biết là ngẫu nhiên có cảm hứng cái gì trong miệng yêu thích ngâm nga một bài thơ cổ.

Ngẫu lai tùng thụ hạ

Cao trẩm thạch đầu miên

Sơn trung vô lịch nhật

Hàn tận bất tri niên



Thiên không treo cao lại thêm một lần nữa chậm rãi chuyển mình, nơi đằng đông phương xa đã bắt đầu ửng lên những lớp nền đỏ pha cam đầu tiên của ngày mới. Bình minh chưa kịp ló dạng thế nhưng những tia sáng yếu ớt đầu tiên đã đủ để xua tan màn đêm tĩnh mịch. Trên con đường phố Đào Hoa, ánh đèn lồng lờ mờ vẫn còn sáng chỉ là giờ đây cái dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó đã dần qua đi để nhường chỗ cho sự tấp nập của một ngày mới đang dần đến. Những dòng người qua qua lại lại trên đường tiếng giày dép nện vào nền đá xanh lát đường vang lên từng hồi lốp cốp, đa phần những người đi ra đường vào giờ này đều các là thương lữ buôn bán các loại đồ ăn thức uống hoặc vật dụng thường dùng trong thành. Họ bắt đầu ra vào, chuẩn bị đồ mang ra chợ để kịp cho buổi sáng đang lên.

Đây cũng xem như là các hoạt động bình thường diễn ra hằng ngày không có cái gì đặc biệt đi, chỉ là hôm nay trên con đường đá xanh ấy lại có thêm một thiếu niên lang chân hắn mang theo giầy rơm đơn sơ trên lưng lại gánh một bó củi cực lớn so với ngày hôm qua cũng không có khác nhau là mấy đều làm cho những người đi qua lại một phen tròn mắt kinh ngạc. Từng bước của thiếu niên vững vàng thế người so với ngày hôm qua phải chật vật bước từng bước một thì lúc này lại càng thong thả thoải mái hơn nhiều, bàn chân thiếu niên lang đi nhanh hơn lại đến con đường cũ dẫn vào bên trong tổ trạch của Tần gia.

Đương nhiên buổi sáng ngày hôm nay mọi công việc đều được diễn ra đúng như thường lệ. Đầu tiên, những người hộ vệ cẩn trọng kiểm tra từng chữ viết tay của công tử nhà mình ở trên giấy, so sánh từng nét bút với trí nhớ ngày hôm qua rồi mới tiến hành kiểm tra đến màu mực xem chúng có còn phải mới hay không. Hôm nay mấy người nhận nhiệm vụ canh cổng phải kiểm tra mọi thứ kĩ càng hơn một phần nguyên nhân ở trong đó cũng là bởi vì đêm qua đã xảy ra chút xích mích tương đối nghiêm trọng, Tần gia xưa nay là hào môn vọng tộc tiếng tăm gần xa đứng đầu cả một tòa thành đương nhiên sẽ không lo có người dám ngang nhiên ra tay trả thù, chỉ là không sợ vạn nhất chỉ lo nhất vạn an nguy của công tử mới là quan trọng nhất không cho phép có một chút sai sót nào.

Sau khi đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ đều đâu vào đấy ổn thỏa, mấy hộ vệ mới phân phó ra một người trong nhóm đi cùng Trần Trường An đến Tổ Trạch của Tần công tử để giao củi. Tiếng động lại vang lên lần thứ hai, tiếp tục phá tan sự tĩnh lặng và ngắt mạch dòng suy tư của vị công tử đang thong dong nằm dài trên ghế, thưởng lãm sao trời và ngâm thơ họa nhạc. Nghe tiếng gõ cửa cùng giọng nói quen thuộc chậm rãi truyền vào khu vườn Tần Phong đứng dậy vươn vai mấy cái làm cho các khớp xương trên cơ thể liên hồi lốp rốp. Công tử ca tiến đến bên ngoài mở cổng đón người đương nhiên lần nãy vẫn là cảnh tượng khiến cho người ta không khỏi lóa mắt.

- Tần công tử…tiểu nhân lại đến giao củi.

- Được rồi đến sớm là tốt, nhưng trước tiên cứ mang hết chúng vào bên trong đã rồi hãy nói chuyện tiếp.

Tần Phong hơi nghiêng người qua một bên để cho thiếu niên gánh củi đi vào bên trong sân nhà mình. Người hộ vệ dẫn đường kia từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên ở bên ngoài cổng đợi cho thiếu niên gánh củi đã đi vào trong mới cúi chào công tử ca rồi quay người tiếp tục đi về làm nhiệm vụ của mình. Trời đêm lạnh gió thổi heo hút qua con đường rít lên thành từng tiếng Tần Phong không lập tức đi vào nhà mà vẫn đứng ở ngoài cổng gỗ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người hộ vệ kia, cho đến khi bóng lưng ấy đã hơi khuất dần vào đêm tối vị thư sinh nho môn nổi tiếng khắp thành này mới lớn tiếng nói vọng ra.

- Này ta thấy gương mặt của ngươi hơi đỏ khá bất thường đấy, sáng sớm ngày mai đến mấy vị trưởng lão lấy tiền rồi đến hiệu thuốc của Phan lão đầu mà khám thử đi, nếu có người hỏi thì cứ nói Tần Phong ta ra lệnh là được.

Người không chậm chân đã đi xa rơi hoàn toàn vào đêm đen cũng không biết là có nghe được lời căn dặn này của Tần Phong hay không, thiếu niên hơi thở dài cũng không dài tay thêm nữa dù sao mỗi người đều có mệnh số và phúc báu của riêng mình người khác xen vào cho dù là ý tốt hay xấu chung quy đều rất không phù hợp với quy củ. Nghĩ đến đây công tử tự mình gật đầu công nhận khép lại cửa lớn cẩn thận, sau khi xong hết phần việc bên ngoài mới thảnh thơi cất bước đi dần vào trong căn phòng bếp xem xét phần công việc bên trong có diễn ra suôn sẻ hay không.

Trần Trường An gánh bó củi lớn đi vào bên trong nhà bếp đã được mở cửa sẵn thiếu niên cẩn thận đặt hết chúng vào một góc nằm kế bên với bó củi của ngày hôm qua. Hai bó củi to tướng nằm cạnh nhau chưa gì đã chiếm diện tích gần bằng cả cái bếp lò vậy nên mỗi lần muốn sắp xếp di chuyển thì thật sự vất vả vô cùng, thiếu niên giày rơm sau khi dọn dẹp chúng cho gọn gàng vào trong góc tường thì mới đứng ra ở một bên thở dốc khắp người mồ hôi mồ kê nhể nhại chảy xuống đầm đìa như tắm, thế nhưng mặc cho cơ thể ướt đẫm bởi mồ hôi thiếu niên lại không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào đương nhiên càng không cảm thấy loại công việc này thì tính là vất vả gì.



Nhớ lại khoảng thời gian mới đây vài năm, khi mà Trần Trường An hắn vẫn còn là một thiếu niên nhỏ tuổi mới bắt đầu tập tễnh bước chân học nghề nung gốm tạo phôi sứ với Tiệt lão sư phụ. Các công việc vất vả mà hắn đã phải trải qua đều không ít. Ở trong số đó nhẹ nhàng nhất đối với bản thân thiếu niên có lẽ là những lần cùng với lão sư phụ dạo quanh khắp các núi non, sông hồ mấy mươi dặm xung quanh Thanh Sơn thành để ăn đất nhằm nếm thử tư vị các loại thổ nhưỡng, kiểm tra độ dẻo dai và mùi vị đất núi. Sau đó thiếu niên mới cùng với lão nhân chia nhau mỗi người gánh một sọt đất nặng chừng mười mấy hai mươi cân quay về hầm lò ngoài thành để thử nghiệm nung đồ gốm sứ.

Dĩ nhiên những việc ấy đối với một thằng nhóc từ nhỏ đã quật cường và giỏi chịu khổ như Trần Trường An thì chỉ xem là phần công việc nặng nhọc ở mức trung bình. Công việc thực sự nặng nhọc và khó khăn nhất mà thiếu niên chân mang giày rơm này từng trải qua chính là những lần vào tận nơi rừng sâu núi thẳm cực kì hiểm trở để chặt củi đốt than tại các hầm mỏ. Cần phải biết rằng mỗi tháng chỉ là một lò gốm kích thước bình thường cũng đã cần phải sử dụng tới mấy chục, thậm chí là cả trăm cân than củi để duy trì lửa lò nếu như người nào mà nhận nhiệm vụ vào rừng đốt than thì cứ tuần tự mỗi tuần một lần là đã phải vào núi làm việc.

Mà cũng bởi vì môi trường làm việc là ở sâu tận trong núi thế nên việc chặt củi đốt than đã tính là không dễ dàng mỗi lần một nhóm bảy tám người thường phải đi đến cả tuần liền mới có thể về được đến hầm lò, cứ mỗi lần đi như thế thì đều sẽ có người b·ị t·hương quay về nặng nhẹ đều có thậm chí có người con mệnh không được tốt còn không thể nhặt được xác về nhà an táng. Nguyên nhân gây nên thì có rất nhiều nhưng mà phổ biến nhất vẫn là bị những con thú dữ nơi rừng sâu t·ấn c·ông, cũng có thể là các loại t·ai n·ạn trong lúc lao động hay bị côn trùng có độc trong rừng chích phải.

Đương nhiên đấy cũng chỉ là mới kể đến chuyện vào rừng sâu đốn củi đốt than mà thôi, còn chuyện rốt cuộc phải vận chuyển chúng xuống núi như thế nào để đảm bảo được chất lượng tốt nhất khi về đến hầm lò thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Đường núi thì lúc nào cũng gập gềnh chông chênh cho dù đã qua không biết bao nhiêu năm bị người đi lên kẻ đi xuống giẫm bằng cũng không hề giảm bớt, nhất là vào mùa mưa thì thôi khổ không sao kể xiết, toàn bộ con đường đều là sình bùn lầy lội chiếc xe đẩy gỗ cùng với than nặng trịt không cách nào có thể lăn bánh một cách bình thường chỉ có thể chia ra hai bên trước sau cùng nhau dùng sức người vừa đẩy vừa kéo.

Đương nhiên nếu như là tình huống may mắn thì không nói, còn những lúc xui xẻo nhẹ thì dây cột bên trên chiếc xe bị đứt gỗ cùng với than rơi hết xuống đất phải vất vả nhặt lên đem về phơi lại, còn nặng thì muôn hình vạn trạng những tình huống có thể xảy ra. Ví dụ như cả nhóm đang đổ dốc núi chiếc xe thồ gỗ cùng với than bị đứt dây mất đi đà giữ lao xuống đ·âm c·hết những người kéo xe ở phía trước, hoặc là chiếc xe thồ hàng này bị trượt bánh khỏi con đường kéo theo tất cả mọi người kéo xe trước sau đều rơi xuống vực thẳm bỏ mạng. Thế nên mặc cho nó là công việc được trả tiền công cao nhất nhì trong thành nhưng lúc nào cũng rơi vào tình trạng thiếu người làm việc trầm trọng.

Trần Trường An trước đây sau khi cha mẹ mất hắn chính là làm loại công việc này để kiếm ăn qua ngày, cũng đã không dưới mười lần thoát c·hết trong gang tất khi đang làm việc. Thế nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, lần mà thiếu niên cận kề nhất giáp mặt với tử thần chính là khi hắn đang một mình khai thác than đá trong núi thì hầm mỏ bất ngờ bị sập. Một mình thằng nhóc bảy tám tuổi bị nhốt trong đống đất đá dày và nặng đến mấy chục vạn cân, tranh giành từng hồi hơi thở giữa lằn ranh sống c·hết suốt mấy ngày liền.

Cuối cùng sau rất nhiều sự cố gắng nhóm cứu hộ chuyên nghiệp nhất của Tần gia dưới sự chỉ dẫn của công tử ca mới có thể đưa hắn an toàn ra được bên ngoài. Trường An vừa nhớ lại tình cảnh khi đó của mình mồ hôi lạnh trong người thiếu niên đã chảy ra như suối…gần như không thể nào tin được mình vậy mà vẫn còn có thể sống sót, mà đó cũng là lần đầu tiên cái thằng nhóc chân mang giày rơm này cảm thấy mình đến gần với c·ái c·hết tới như vậy gần như chỉ cách có một bước nữa mà thôi nó đã bước tọt qua bên kia của quỷ môn quan rồi. Thiếu niên nén lại nổi sợ của mình hít vào một hơi thật sâu.

Khi mà ánh mắt đảo nhìn tới bên ngoài cửa mới vô tình phát hiện ra Tần công tử chẳng biết từ khi nào mà đã đứng dựa lưng vào vách tường gỗ trên bàn tay lại còn cầm một cành đào hãy vẫn còn mới nguyên giống như vừa tiện tay bẻ được ở chỗ nào đó bên trên thân cây màu nâu sẫm với những đường gân chạy dọc từ đầu đến chân có những cánh hoa đào hồng thắm cùng vài nụ hoa xanh xanh nằm len lỏi xa xa nhau, lúc này dùng cành đào vỗ vỗ vào bàn tay ngửa đầu ngắm cảnh đêm huyền diệu của bầu trời, dường như trong sâu thẳm còn có một lớp ánh sáng mỏng manh xuyên qua màn đêm hôn ám mà tới hạ thân dịu dàng ở trên gương mặt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, cảnh tượng không sai biệt lắm chính là so với thần nhân hiện thế càng thêm phần chân thực. Đây chính là công tử ca mà thiếu niên họ Trần này đem lòng ngưỡng mộ, rất có mắt nhìn.

- Xong rồi sao ?

Thiếu niên Trường An đang một hồi chăm chú lập tức bị lời nói kia đánh thức tâm tư nhất thời liền hơi luốn cuốn không biết nên đáp lời như thế nào cho đúng mực, nhưng cũng rất nhanh thiếu niên đã bình thường trở lại đôi mắt tập trung hướng về trước hơi cúi đầu thể hiện ý tứ của mình. Chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên đã không còn nhìn thấy ai ở trước mắt nữa. Trường An tâm tư linh động một phần cũng xem như thấu hiểu thế sự nhân tình, thế nên rất nhanh đã liền nhận ra được một phần ý tứ từ hành động kia quay người nhanh chân bước ra bên ngoài sau khi đóng lại cánh cửa phòng bếp thì đi sát ngay sau lưng chờ đợi Tần công tử phân phó công việc. Tần Phong tùy thời bước đi cuối cùng dừng lại ở chỗ cái ghế dài kia của gia gia mình hay nằm đặt cái mông ngồi xuống hướng bàn tay chỉ thiếu niên lang ngồi vào một cái ghế đẩu đặt gần đó chờ đợi.

- Hôm nay phải thuê ngươi cả ngày để làm chút việc, bây giờ thì trời vẫn còn sớm đại sự thì không thể vội vàng không cần ngại cứ ngồi chờ nghỉ ngơi uống nước trước. Chút nữa mặt trời lên thì chúng ta hãy lên đường.

Thiếu niên họ Trần tuyệt nhiên không làm trái lệnh lập tức dừng lại chỗ chiếc ghế đẩu nhỏ mà Tần công tử đã chỉ cầm lên đi qua một bên chọn vào một chỗ ngay ở bên cạnh bàn tre đơn sơ mà ngồi xuống. Chỉ là thiếu niên từ đầu đến cuối mỗi hành động đều vô cùng cẩn thận quan sát từng chút một cử chỉ trên khuôn mặt của Tần công tử thế thành ra làm cho người ta cảm thấy mỗi hành động của hắn đều vô cùng cứng nhắc càng lại có chút gượng ép, mà rơi vào bên trong mắt của tiểu thư sinh lại càng thiếu mất đi dáng vẻ tự nhiên nên có thế nhưng ít ra cái thằng nhóc này so với một tên Bạch đại công tử khi trưa hắn gặp lúc đứng cùng với mấy người tiên nhân cao cao tại thượng kia phong thái xem như là tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn giữ được chút bản lĩnh cùng với khí phách nam nhi của mình.

Tần Phong di bàn tay mình sang rót liền từ trong bình sứ ra hai chén trà đầy mình cầm một chén lại hướng bàn tay đẩy một chén kia về hướng của Trần Trường An ra hiệu cho hắn cứ uống thoải mái không cần phải ngại, thiếu niên lang chỉ lập tức gật đầu thoải mái nét mặt căng thẳng ban đầu cũng phần nào giãn ra cầm lên uống một hớp đầy thoải mái duỗi thẳng cái lưng mỏi của mình ngửa đầu nhìn trời đêm với những ánh sao.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :