Chương 46 Tống Dương
Nhân Gian Khúc (c)
Thư Sinh Qua Đường
2463 Chữ
27/11/2024 12:26:40
Chương 46 Tống Dương
Hai thiếu niên chia tay nhau mỗi người đi một ngã đường rất nhanh đều đã hoàn toàn khuất dạng trong tầm mắt người kia, Trần Trường An lại lần nữa lướt đi trong con ngõ nhỏ không tên vẫn như thế vô tình giẫm lên phân gà vỏ tỏi nằm ngổn ngan khắp con đường. Nhưng mà dường như người trẻ tuổi cũng không thực sự để tâm đến nhiều như thế vẫn ngửa đầu nhìn ngắm màn trời đêm trên cao.
Nhất thời trong khoảng khắc lại khiến cho thiếu niên giày rơm nhớ lại một vài những câu chuyện nhỏ từng diễn ra giữa hai người, đại khái thì là thiếu niên cao lớn tên là Tống Dương kia sau một lần c·hết hụt ở trong con ngõ không tên chẳng những sau khi hoàn toàn bình phục không có nửa điểm mảy may sợ hãi đám người con nhà giàu kia, càng là khí phách cùng với lá gan của hắn đều tăng cao nhất là đối với công việc nặng nhọc ở ngoài mấy tòa long diêu nung sứ làm còn làm hăng sức hơn khiến cho đa phần mọi người ít nhiều đều có dáng vẻ bất ngờ suy ngẫm.
Còn đối với chuyện hắn gây hiềm khích với đám con nhà giàu kia thì cứ tuần tự vài tuần một lần. Mỗi lần như thế là lại nhìn thấy hai bên đuổi đánh nhau khắp nơi, thiếu niên Tống Dương bị một đám con nhà giàu rượt chạy như chó nhà có tang lần nào cũng khiến cho phố phường bị náo loạn, chỉ có một điều đặc biệt là từ sau trận đòn thừa sống thiếu c·hết ngày hôm đó ra mãi cho đến hiện tại dù là không ít lần hai bên đuổi nhau rơi vào đường cùng thế nhưng lại không có một lần nào Tống Dương b·ị đ·ánh nặng đến như thế nữa. Cái này cũng có thể là bởi vì thân thể thiếu niên cường tráng khỏe mạnh bị một trận đòn nặng như thế kích phát được tiềm năng ẩn giấu nào đó liên quan đến khả năng chịu đòn cũng không chừng. Hoặc là ở bên trong còn có nguyên nhân đặc biệt nào đó khác, cái này Trần Trường An không biết cũng chưa từng lên tiếng hỏi dò bao giờ.
Chỉ biết là từ cái ngày định mệnh cùng giúp nhau vượt qua hoạn nạn đó cho đến tận hôm nay, hai cái thiếu niên cùng khổ ở thành nhỏ liền kết bạn rất nhanh, chỉ là cái khía cạnh kết bạn này so ra có vẻ như kì lạ hơn theo lí lẽ thông thường. Tống Dương đối với một nửa ân nhân cứu mạng của mình chẳng những không có dáng vẻ cảm kích đáng ra phải nhìn thấy ngược lại cứ năm ba hôm thằng nhóc ấy lại chạy đến tổ trạch nhà bên này trêu chọc thiếu niên gầy ốm lẻ loi hiu quạnh.
Chỉ là cô nhi họ Trần đã sớm được chui rèn ở trong khổ cực từ thuở nhỏ đã biết lăn lộn kiếm tiền, chịu đựng qua không biết bao nhiêu khó khăn thử thách bản tâm đối với mặt này luyện được một thân ý chí quật cường hơn người. Mặc cho cái thiếu niên Tống Dương kia có dùng lời lẻ trêu chọc như thế nào cũng đều duy trì dáng vẻ bình bình ổn ổn làm cho người ham thích hơn thua giống như thiếu niên họ Tống mà nói ăn không ít trái đắng.
Chỉ là vào một năm sau khi bát cơm long diêu duy nhất trong thành của Trần Trường An đóng lại, Tống Dương mắt thấy tiểu tử họ Trần sống trong con ngõ không tên kia đã gầy đến trơ người như ma đói, một căn nhà với bốn bức tướng trống rỗng chẳng có mấy thứ đồ đạt chứ đừng nói đến là vật đáng tiền để tiếp tục duy trì. Tống Dương trong bụng tự nhẩm tính, có lẽ là phỏng chừng cái thằng nhóc họ Trần với bộ dạng như hiện tại thật sự không cách nào cầm cự qua được mùa xuân năm sau trong lòng phát tâm đại thiện liền đem theo thiếu niên đến các hộ vệ ngoài thành xin cho hắn được làm một chân giao thư tín.
Mãi cho đến tận bây giờ Tống Dương vẫn không cách nào lí giải được cái thiếu niên gầy yếu với đôi chân đã ốm tong teo rõ ràng chẳng khác nào một cái que củi khô cháy đen kia rốt cuộc là làm cách nào mà ở dưới trời cơn bão tuyết lạnh cắt da cắt thịt, dưới lớp tuyết phải dày đến gần tới đầu gối trên người lại chỉ có mấy mảnh vải chấp vá đạm bạc có thể kiên trì cùng hắn đến được tận ngoài cổng thành, là sức lực nhiều năm tích góp trong phút chốc vì truy cầu một đường sống mà bộc phát hay là…
Về sau thì nhờ có bản thân Tống Dương cũng xem như một chân chạy đưa thư đã quá có tiếng trong đội hình đánh lời giúp đỡ mà rất nhanh Trần Trường An cũng được gia nhập vào trong nhóm giao thư tín của thành, kiên trì làm việc đều đặn mỗi ngày cộng thêm chăm chỉ đi đốn củi trên núi về bán kiếm thêm thiếu niên kia vẫn là bằng tất cả sức bình sinh của mình sống qua được mùa đông rét giá nhất từ trước đến nay của Thanh Sơn thành.
Trần Trường An tuy cùng với Tống Dương làm bạn bè không tính là lâu năm, thế nhưng gặp nhau nhiều như vậy trong lòng thằng nhóc con tay chân đen thui như gỗ mun này thực ra vẫn rất hâm mộ thiếu niên lang họ Tống. Cũng không hẳn là Trường An hâm mộ Tống Dương hắn mệnh số tốt, khí lực thân thể lại cao lớn hơn người, nhân duyên của bản thân cũng tốt hơn bình thường.
Chỉ hâm mộ Tống Dương là một thân thiếu niên lang nam nhi chính khí, không sợ trời cũng chẳng có sợ đất bản thân lại là người không quan tâm đến cách nhìn của người khác về mình, cho dù hắn đi đến nơi nào lang thang cực khổ ra làm sao cũng chưa từng vì một mình tự sống mà cảm thấy có chuyện gì không ổn. Tống Dương thiếu niên lang cho dù đi đến nơi nào hắn cũng đều rất nhanh có thể cùng với người ở đó hòa nhập sống chung, uống rượu nói chuyện phiếm, hoặc là khoát vai nhau xưng huynh gọi đệ không chút nào xa cách. Ở cái này bản thân Trường An hắn lại không làm được, là không cách nào làm theo một thân tâm tình tự do tự tại như thế được, vậy nên trong lòng hâm mộ cũng xem như là chuyện thiên kinh địa nghĩa đi.
Tống Dương thiếu niên xuất thân người nghèo cha hắn trước kia là một thợ săn rất nổi danh trong thành về tài đặt bẫy có thể bẫy được hổ heo rừng thậm chí còn là gấu lớn cũng có thể bắt được, mẹ của Tống Dương lại là mẫu phụ nhân nội trợ thường thấy sớm tối chỉ biết quản lí chuyện nhỏ trong nhà đối với buôn bán kiếm tiền thật ra không có chút hiểu biết nào thế nên khi đại gia gặp chuyện trong nhà liền một hồi suy sụp không ai vực dậy nổi.
Phụ thân hắn năm Tống Dương lên ba tuổi trong một lần lên rừng lớn ngoài thành nhỏ bẫy thú không ngờ lại là đi đêm có ngày gặp ma nơi ông đặt bẫy bị mấy con hổ rừng thành tinh ẩn nấp phục kích nhóm người năm sáu nam tử tráng niên vừa xuất đầu lộ diện liền bị một đám bảy tám con hổ lớn vồ ra xé xác không còn một ai.
Người trong thành biết được tin dữ đầu tiên là mẹ của Tống Dương sốc đến không thể nào tin được, phu quân của bà là một tay bẫy thú lão làng với mười mấy năm kinh nghiệm lại cũng có ngày bị những con súc sinh ấy xé xác. Phụ nhân gần như phát điên khi nghe thấy chồng mình chôn thây nơi miệng cọp, ngay trong đêm bỏ lại con trai một mình cầm dao vào núi tìm hổ lớn trả thù, đương nhiên kết quả thì ai cũng có thể tưởng tượng ra được chứ không cần chân chính nhìn thấy.
Đứa trẻ tên Tống Dương trong một ngày cả cha lẫn mẹ đều không còn tại thế trở thành trẻ mồ côi hoàn cảnh có thể nói xa xa cũng không khác mấy so với thiếu niên Trần Trường An ngõ không tên, có lẽ là vì nguyên cớ ấy mà hai thiếu niên lại thân thiết với nhau không chừng. Về phần thời gian sau sự kiện thương tâm kia hổ trên núi bắt đầu hoạt động rất mạnh săn lùng dân thường lên núi đốn củi và hái thuốc khiến cho không ít người dân trong thành hoang mang lo sợ cuối cùng bị một nhóm Mệnh Luân Sư của Tần gia săn g·iết sạch sẽ. Đương nhiên ở trong câu chuyện nhỏ săn hổ này còn có môn đạo đặc biệt làm cho người ta kể đi kể lại với nhau rất nhiều lần.
Lại quay về với cái thiếu niên Tống Dương kia mà nói sau khi cha mẹ đều q·ua đ·ời hắn quay về nhà sống cùng với ông nội, thế nhưng gia gia sức khỏe cũng không tốt tiền vẫn là khó kiếm chỉ lây lất qua ngày bằng số trợ cấp ít ỏi đủ ăn dành cho người già trong thành thế nên sớm rèn luyện ra một cái thiếu niên tồn tại giống như hài tử vương, cái gì bắt rắn đồng bắt cá dưới suối, đào tổ chim đều thành thạo. Cung gỗ cần câu cái gì quen thuộc từng cầm qua đều có thể làm lại được không tệ, nhất là thiếu niên bơi suối bắt cá câu lươn không cần nghi ngờ chính là tài nghệ lợi hại nhất trong thành nhỏ.
Cuộc sống qua ngày vẫn vô cùng thoải mái, độ lớn hơn chút hắn cũng từng có thời gian đi làm học đồ nung gốm sứ giống như Trường An nhưng là ở một vị sư phụ khác nghe nói tay nghề của thiếu niên xa xa so với Trần Trường An cũng thật là một chín một mười không hề kém cạnh, cho dù là sau khi thành nhỏ mất đi cái công việc nung sứ kiếm sống kia thiếu niên cũng rất nhanh chóng kiếm được việc làm mới giao thư đầu thành, đến ngày hôm nay là ở chỗ rèn sắt của vị Nguyễn sư phụ kia trở thành học đồ, dựng mái nhà tranh bếp lò đủ kiểu vô cùng bận rộn.
Trần Trường An đẩy nhẹ mở ra cánh cửa nhà của mình, có cơn gió xuân mát lạnh chậm rãi đi qua cây hòe lá xanh ươm trong vườn nhà khiến nó rung lên nhẹ nhàng nhịp điệu từ tốn giống như tức phụ yêu kiều đứng ở cửa chào đón đấng lang quân của mình quay về. Không gian tối thẳm chỉ có ánh trăng lờ mờ cùng với ánh sao trập trùng trời chiếu rọi, thiếu niên đi nhanh hơn tay đã cầm vào chìa khóa mở cửa vừa định bước vào đã nghe thấy ở nhà bên tiếng đọc thơ chậm rãi từ tốn cắt ngang cả cơn gió xuân.
Lúc đầu Trường An còn cho rằng chắc là cái thiếu gia lắm tiền thích đọc sách họ Lưu tên Tập Tân nhà bên còn chưa ngủ lúc ấy ngắm trăng ngẫu hứng làm ra một bài thơ đi, bây giờ để ý kĩ mới nghe thấy đây rõ là âm giọng của thiếu nữ, tiếng nàng trong trẻo tựa như dòng suối nhỏ róc rách uốn lượn qua khe đá làm người ta say mê, thiếu nữ đứng dưới ánh trăng đêm huyền ảo dường như tuyệt đẹp đến không tin nổi khi nàng ngửa mắt nhìn trời ngâm thơ có cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc dường như còn mang theo làn u hương nhàn nhạt của hoa đào tụ hợp lại nơi nàng.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
***
Nguyệt ký bất giải ẩm,
Ảnh đồ tùy ngã thân.
Trường An chỉ nhìn qua một lần cái cảnh tượng động lòng người này, trong đầu liền có đáp án thiếu niên đoán chừng ngày hôm nay công tử nhà bên lại lấy mấy bài thơ trong quyển sách ra để dạy cho tiểu nha hoàn nhà mình dặn nàng phải học thuộc thật kĩ thế nên đã giờ này hắn mới có thể nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hàm xúc nét đẹp của nhân gian kia. Muốn lên tiếng khen một câu lại nhận ra mình đối với chữ nghĩa thật không có hiểu biết chút xíu nào lên tiếng nhận định thơ cho dù là khen hay là chê cũng đều cảm thấy chính là không có mặt mũi.
Thiếu nữ sân nhà bên hình như cũng cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt hạnh rụt rè của nàng hơi khẽ quay nhìn qua lúc lướt tới thân hình gầy gò dưới nền trời đen thẳm của thiếu niên có một nụ cười thân thiện của hàng xóm chào hỏi lẫn nhau thế nhưng rất nhanh giống như bị cái gì dọa sợ một lần nữa rụt rè thu tầm mắt về chạy biến vào bên trong nhà đóng cửa.
Trường An chỉ hơi thắc mắc trong lòng thế nhưng cũng chẳng để ý đến ất giáp gì theo chiều hướng ban đầu của mình mở cửa tiếp tục đi vào bên trong sau đó đóng lại cài then cẩn thận mới leo lên cái ván giường đơn bạc đắp tạm tấm vải mỏng ngủ một giấc thảnh thơi. Có cơn gió lạnh lùng thổi làm rung lên cành lá nhỏ.
Có tiếng đánh keng gõ mõ kẽo kẹt hàng đêm vẫn như thế vang lên đều đặn, chỉ là ở cái con ngõ nhỏ này của thiếu niên đang ở lại lẩn khuất chưa từng được nghe qua thứ âm thanh kia mà thôi. Người canh phu tuần đêm chân đều bước giống như từng giây từng phút chậm rãi trôi đi không có chờ đợi ai.