Chương 45 Quan Phục
Lão thành chủ từ phía sau thả chậm từng bước một đi tới đám đông náo nhiệt, mọi người đứng ở hai bên đường đều chăm chú quan sát kĩ càng đến dáng vẻ của ông, mặc dù đã cố duy trì cái bộ điệu thông thả ở bên ngoài thế nhưng nếu là người tinh mắt sẽ rất dễ dàng phát hiện ra sự mệt mỏi và bất đắc dĩ trong từng bước của ông. Thật ra lão có cái dáng vẻ này, chỉ cần là người chịu thường xuyên cập nhật tin tức trong ngoài và biết suy nghĩ một chút cũng cũng có thể hiểu được tương đối xâu xa, lão nhận chiếu chỉ của hoàng đế đi đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này làm một vị thành chủ quản lí chuyện trong ngoài Thanh Sơn thành, ở ngoài mặt thì cái người ngồi trên ngai cao thếp vàng khắc rồng kia nói rằng mong muốn lão có thể được an hưởng cuộc sống ở nơi thiên nhiên dân dã, rời xa sự phồn hoa và xô bồ của chốn phường thị, tránh khỏi sự đấu đá quyền lực giữa các phe khắp chung quanh kinh đô.
Nhưng thực tế trong dụng tâm của bên trên lại là chủ ý ban xuống một loại khổ sai đày ải không phải ai cũng muốn chịu, mà cho dù có lòng cố chịu đấm cũng không mấy ai có thể ăn được xôi. Dù sao nhìn qua một vòng tam đại thế lực của tòa thành trì này, một bên là Tần gia đã từng vinh quang tuyệt đại khiến cho vạn người kính ngưỡng cuối đầu, sản sinh ra không biết bao nhiêu thế hệ khai quốc công thần chủ chốt của nước nhà, được xem là gia tộc trụ cột của cả giang sơn Sơn Linh quốc hùng mạnh. Một bên lại là Hồng gia từng nổi danh khắp thiên hạ là đại gia tộc thương nghiệp hàng đầu của toàn bộ Sơn Linh quốc, là thế lực trực tiếp đứng ở phía sau cuộc lội ngược dòng vực dậy cả một nền kinh tế sớm đã bị bào mòn đến cùng cực bởi c·hiến t·ranh triền miên.
Mà thân làm người đứng ở ngã tư của các thế lực hàng đầu như thế, người làm thành chủ như ông vừa phải trung hòa mối quan hệ qua lại giữa bề trên và tam đại gia tộc, lại còn vừa phải trung hòa mối quan hệ giữa tam đại gia tộc với nhau. Song song với đó còn phải tận dụng cái danh thành chủ này để tự cũng cố quyền lực của mình để ít nhất khi cùng người của tam đại gia tộc nói chuyện bản thân không ở chiếu dưới phải tự khép nép hạ mình. Bởi vì cái lí do này mà mấy mươi năm từ khi ông đảm nhiệm chức vụ này cho đến hiện tại, ngoài những công vụ hoặc tổ chức các lễ hội, sự kiện trọng đại của thành bắt buộc phải có sự góp mặt của mọi người, nếu không vậy thì nơi nào có sự góp mặt của những vị chủ gia ba nhà người ta sẽ không thấy ông tới và ngược lại.
Đương nhiên có thể duy trì thái độ bình ổn giữa hai bên trong mấy mươi năm qua như thế này, chứng tỏ cách làm của lão thực sự đúng. Chỉ là hôm nay lão lại chủ động từ đường xa mà ra mặt, vậy nên mới làm cho nhiều người có hiểu biết trong thành đứng ngoài xem cục diện này cảm thấy bất ngờ đến như thế. Có người cảm thấy khó hiểu, có người thì trầm ngâm suy đoán về mối quan hệ giữa hai bên, có người lại âm thầm vỗ tay khen thưởng cho hành động ngày hôm nay, đương nhiên cũng có những vị ở trong bóng tối âm thầm tặc lưỡi.
Vị nam tử trung niên làm thành chủ của Thanh Sơn thành đi nhanh tới, hộ vệ của Tần gia đứng ở xung quanh mặc dù đã đoán được phần nào kết cục của ngày hôm nay, thế nhưng bọn họ chỉ là người cấp dưới cũng không dám thất lễ với cái vị này liền chủ động nép qua tránh đường, chỉ có riêng đội ngũ xếp thành vòng tròn vây quanh công tử ca và Hồng tiểu thư thì không dời chân dù chỉ một phân một tấc, đành để cho thành chủ đại nhân đi vòng qua. Ông bước tới phía trước đứng sóng vai ngang hàng với vị trung niên được nhóm hộ vệ xung quanh gọi ba tiếng Tần gia chủ, mặc dù rõ ràng là đến vì một bên tranh đấu đang bị thua thiệt, theo lí lẽ bình thường sẽ là đồng minh hỗ trợ đứng cùng một thuyền, thế nhưng từ đầu đến cuối lại không thèm liếc nhìn đám người phụ nhân kia lấy một cái, vừa sóng vai đã lập tức quay đầu sang bên vui vẻ mỉm cười. Chỉ một động tác chào hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt như thế ẩn trong đó là biểu trưng cho ý tứ của ông về nguyên nhân khiến mình đích thân đến, đương nhiên là vì muốn tìm đường lui cho nhóm người bên kia, nhưng cũng khẳng định bản thân không cùng một hội hay thuyền gì với bọn họ, hành động lần này là do bản thân lâm vào tình thế thân bất do kỉ, biết là không nên làm nhưng lại không thể không làm.
Tần gia chủ sắc mặt từ đầu đều âm trầm cho dù là mỉm cười xả giao để đáp lại cũng không chút nào thay đổi bộ dáng kia. Dù sao đã có thể làm người đứng đầu của một tổ chức hay một đại gia tộc mà nói, không có ai là kẻ ngu ngốc cả. Một cái nhìn thoáng qua, chỉ cần đối phương cùng chung một trình độ muốn biểu thị loại ý kiến nào người còn lại đều có thể ngầm hiểu rất dễ dàng. Thành chủ đại nhân vừa mới tới rõ ràng mong muốn ở trong cục diện rối rắm trước mắt này ông có thể thu lại một bước chân xem như chừa cho cả hai bên một cái bậc thang để bước xuống. Người bên kia vui mà mình cũng vui.
Cũng xem như hiểu được ý tứ của vị thành chủ vất vả từ xa chạy đến, ông còn nghe nói hắn mấy ngày gần đây vất vả chạy ngược chạy xuôi vì chuyện bên trên kinh thành cũng như thu xếp cho đại điển khai mệnh vài ngày tới, lúc này mà còn có thể xuất hiện ở đây cũng xem như đã tận lực làm việc, nếu như chủ động lùi lại một bước mà nói giữ lại cho ông ấy chút mặt mũi để sau này còn lăn lộn trong thành, thực ra cũng là điều nên làm. Dù sao thì giữa ông và thành chủ cũng không có loại ân oán tình cừu gì cho cam cả, đơn thuần chỉ là những người đứng đầu cố gắng đối đa hóa lợi ích về cho chính tổ chức hay gia tộc của mình mà thôi mà thôi. Huống chi cả hai thế lực tồn tại cùng nhau đã không biết bao nhiêu trăm năm, nếu như nói không có liên hệ tồn vong qua lại thì rõ ràng là nói nhảm.
Thế nhưng đại sự lúc này đã bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ như thế, đao kiếm sớm cũng đã rút khỏi vỏ chỉ chờ được nếm thử mùi vị máu thịt của đối phương, khi không lại nói muốn thu là thu, loại đạo lí này còn không phải đang tự bôi tro trét trấu làm nhục chính gia phong cùng với địa vị huy hoàng nhất của Tần gia đã duy trì mấy trăm năm qua hay sao, huống chi mặt mũi cùng danh tiếng được người ta gọi là danh gia thế tộc cũng không phải là thứ có thể dựa vào ngày một ngày hai mà gầy dựng nên được. Loại chuyện này Tần gia chủ không thể làm cũng chính là không muốn làm. Ánh mắt chuyển dời đến vị đại trưởng lão và các trưởng lão khác trong gia tộc sớm đã nộ khi xung thiên nghiến chặt bàn tay muốn g·iết người đang đứng ở bên cạnh mình không cần lên tiếng mọi lời bàn bạc đều chỉ cần đến một ánh mắt là đủ. Đại trưởng lão nộ khí đã dần được dằn xuống đối với ánh mắt đưa tới kia, ngẫm nghĩ ra được một phần ý nghĩa chủ động lắc đầu, ông đưa tay về trước rút lên thanh trường kiếm đã cắm sâu vào nền đá giữa cả hai, tra lại vào vỏ kiếm quay đầu đi về phía sau lưng của Tần gia chủ.
- Gia chủ ở đây ngài là người quyết định chính, ngài muốn ta đánh ai g·iết ai thì chỉ cần nói mặt là được, những chuyện còn lại ta muốn không quyết đâu ngài phân phó thế nào cũng được.
Những vị trưởng lão trong tộc đứng ở xung quanh nghe thấy lời này ai nấy nhìn nhau rồi cũng đều đồng loạt đưa tới một cái lắc đầu biểu thị ý tứ mọi chuyện để cho người tự lo liệu bọn họ tuyệt đối không có bất kì một loại ý kiến nào, cho dù có quyết định làm sao cũng đều đưa hai tay đồng tình ủng hộ quyết định của người tới cùng. Tần gia chủ đại khái đã hiểu được cách mà mọi người trong nhà của mình nhìn nhận vấn đề vừa rồi, ông gật đầu thoải mái xem như thống nhất được quan điểm từ trên xống dưới bàn tay hơi giơ cao lên phất nhẹ nhàng hai cái ra hiệu cho tất cả đang ẩn nấp trong bóng tối đều chủ động lui xuống đi.
Một cái phất tay vừa tới này hàm ý ở bên trong nó sâu xa hơn mặt nghĩa bên ngoài rất nhiều, vị thành chủ vừa mới xuất hiện đây trong lòng không khỏi âm thầm than khổ, chỉ thiếu điều ôm mặt khóc một trận thật lớn giống y như đứa trẻ con bị bạn bè c·ướp mất que kẹo đường đang ăn, bản thân hận không thể ở nhà nằm trong nệm ấm chăn êm, ôm nàng thê tử yêu dấu của mình ngủ một giấc ngon lành tự nhiên lại chạy đến nơi này đưa đầu chịu tội để nợ lão hồ ly Tần gia chủ một cái ân tình, cái này so với tự tìm đường c·hết còn có chỗ nào khác nhau. Trước giờ trong thành vì để giữ thế trung lập hòa hoãn giữa các gia tộc mà bản thân chịu không ít khổ sở, giờ thì hay rồi đúng là rất hay rồi.
Lão càng nghĩ thì càng tức, càng nghĩ càng hận không thể ngay lúc này dùng một chưởng phế luôn cái tên phế vật kia, cố nén lại tận cùng sự tức giận của mình khó khăn nuốt xuống một tiếng chửi con mẹ nó con tiện nhân dành cho vị phụ nhân cùng với đứa con trai phá gia chi tử kia của bà. Mà ngay lúc này nhóm người của thiếu phu nhân cũng đã ổn định hơn phần nào, từ khi nhìn thấy vị thành chủ của nơi này trong lòng của mọi người đã có thể tạm thời buông xuống một mối lo sợ, gương mặt của tất cả dưới ánh sáng lập lòe từ mấy cái đèn lồng treo cao vốn bơ phờ lo lắng đã bình ổn hơn nhiều. Chỉ là không để cho mọi người bình ổn tâm tư được lâu, Tần gia chủ đã lại một lần nữa lên tiếng khiến cho không gian vừa mới được thả lỏng ra một chút lập tức một lần nữa rơi vào tình thế căng thẳng.
- Tần gia chúng ta xưa nay nổi tiếng là người hiểu chuyện và hiểu lễ nghĩa sẽ không dùng quyền thế hay vũ lực để h·iếp đáp người khác bất kể thân phận của bọn họ là gì, vậy hôm nay ta sẽ lấy danh dự của một vị chủ quản cả Tần gia đứng ra phân xử vụ việc này. Mọi người có phản đối gì không ?
Không ai đáp lại lời, thế nhưng từ khắp xung quanh đã có vô số những ánh mắt trông chờ của người dân bình thường hướng đến. Tần gia chủ hài lòng gật đầu, đưa tay lên cao chỉnh sửa sơ qua bộ y phục cho chỉnh tề, người ở phía sau cũng chuyền tay lên cho ông các tài liệu cần thiết, sau khi đã kiểm tra kĩ càng mới bắt đầu phỏng theo bộ dáng của các vị quan xử án trên công đường dõng dạc tuyên bố.
- Chuyện ngày hôm nay vẫn là công tử nhà ta sai trước khi đã chặn đoàn xe ngựa làm ảnh hưởng đến giao thông trên phố, chiếu theo bộ luật của thành Tần Phong nên bị phạt mười đồng bạc cộng thêm ba ngày lao động công ích trên đường. Thế nhưng vị thiếu gia bên kia là những người ngoại hương lại muốn dùng quyền pháp để đả thương người, thậm chí còn có ý muốn g·iết người. Đây là tội cố ý g·ây t·hương t·ích cộng thêm cố ý g·iết người, h·ình p·hạt sẽ là b·ị đ·ánh năm trăm trượng, giam vào đại lao của thành hai mươi năm.
Thế nhưng vị công tử bên kia vẫn chưa thực hiện được thành công hành vi của mình, bởi vì đã có Hồng Vận tiểu thư của Hồng gia đứng ra ngăn cản, còn bị thụ thương ngược lại. Căn cứ vào các tình tiết bên trên ta có thể giảm khung h·ình p·hạt xuống thành đền bù thiệt hại, tổng số tiền đền bù được tính toán sẽ là ba rương tiền vàng cho Tần gia nhằm phụ trách việc sửa sang đường phố cũng như đền bù thiệt hại về vật chất cho những người dân buôn bán xung quanh khu vực. Riêng Hồng Vận tiểu thư cũng g·ây t·hương t·ích, nhưng xét theo tình huống xảy ra quá nhanh và bất khả kháng thế nên được xét vào diện tự vệ chính đáng, không bị phạt tiền phía bên kia còn cần bồi thường một rương tiền cho Hồng Gia xem như phí tổn thất tinh thần cũng như thuốc thang cho v·ết t·hương trên bàn tay. Đây là hướng giải quyết của ta không biết mọi người cảm thấy có thấu tình đạt lí hay chưa ?
Tần gia chủ nói xong đối quyết của mình với bàn dân thiên hạ đứng xem, đảo mắt nhìn quanh hết một lượt ai nấy cũng trầm tư suy nghĩ, người này quay đầu nhìn qua người kia nói nhỏ với nhau, cho dù phân tích kĩ càng như thế nào cũng đều không thể cảm thấy Tần gia đang lấy thế mà h·iếp người. Hơn nữa trong quá trình phân xử còn nêu rõ ràng ra bên đúng bên sai không lấp liếm cái sai của người nhà mình, h·ành v·i s·ai sẽ chịu trách nhiệm như thế nào còn hành vi đúng thì sẽ có những quyền lợi ra làm sao, từ đâu tới cuối tuần tự người nào việc đó cực kì rõ ràng. Mọi người nhìn qua lại rồi gật đầu đồng ý với nhau về những quyết định trên, mặc dù không có ngay lập tức cùng đồng thanh ủng hộ, nhưng mà hiệu ứng dây chuyền này đã làm cho vị chủ gia đứng đầu một phương cảm thấy cực kì hài lòng. Ông nhìn sang phía của thành chủ Thanh Sơn thành, chủ động lùi lại một bước để ổn định toàn bộ cục diện lên tiếng
- Thành chủ đại nhân, trước mắt thì đây là đối quyết của Tần gia ta. Không biết ngài cảm thấy thế nào ?
Trung niên nam nhân đảm nhiệm chức vụ thành chủ bị câu hỏi này làm cho chột dạ thiếu chút nữa đã nhảy cẩn cả lên, ông cố gắng ổn trọng tinh thần của mình lại quét mắt nhìn hết một lần sắc mặt của tất cả mọi người dân trong thành lúc này đứng ở hai bên đường, rồi đến đội ngũ hùng hậu của Tần gia và cả Hồng gia đã tập hợp sẵn ở phía sau, cuối cùng là nhìn đến hai người trung niên khác đã đi cùng mình. Tầm mắt đi tới đâu thì người dân ở chỗ đó đã lập tức tránh né có bên còn chủ động lách người quay mặt vào trong đám đông không dám trực tiếp cùng đối mắt với ông, còn hai người đồng bạn kia thì sớm đã mặt xám mày tro không còn chút sinh khí nào. Lão thành chủ chỉ đành than khổ trong bụng, nghĩ lại ngày hôm nay mình rơi vào kết cục này chỉ có thể nói là tài không bằng người, mấy mươi năm qua giữa hai bên âm thầm tranh đấu có lẽ cũng chỉ là một màn kịch che mắt do chính vị gia chủ Tần Kính Tâm kia dựng nên mà thôi.
Trung niên nam tử đứng tại nơi đó nhìn khắp cảnh vật hai bên đường bùi ngùi nhớ lại chính mình của quá khứ, mấy mươi năm trước khi ông vẫn còn là một người thanh niên chừng hai mấy tuổi cũng là một đêm giống như thế này ông nhận được thánh chỉ của hoàng đế điều mình đến nơi này làm thành chủ, từ khoảnh khắc đó cuộc đời quan trường của ông vốn dĩ bình lặng được rẽ thẳng vào một con đường mới tràn ngập những nỗi niềm không thể bày tỏ ra bên ngoài cùng với ai, lão bần thần nghĩ về những đêm thức trắng để đọc sổ sách xem thánh chỉ suy nghĩ đối sách, kế hoạch phát triển cho tòa thành, những ngày đội nắng dầm mưa bất chấp khó khăn để ổn định dân sinh, nhớ lại nhiều thứ rất nhiều thứ.
Từng là một thanh niên hăng hái ôm theo không biết là bao nhiêu hoài bảo hi vọng về một tương lai tươi sáng chốn quan trường, một đường thăng quan tiến chức củng cố dân sinh duy trì hòa bình, hạnh phúc, ấm no cho nhân dân, nhìn đến hiện tại trở thành một nam tử trung niên tóc đã pha sương đi đến những chặng cuối cùng của cuộc đời, tâm đã cạn vì những đêm lao lực, chí đã mòn vì chính thế cục của quốc gia. Lúc đầu vốn cho rằng bản thân có thể làm được cái gì đó, không cần là thứ vĩ đại như gánh vác giang sơn chống đỡ thiên hạ, nhưng vẫn đủ để cho người ta ghi nhớ về sự tồn tại của mình, nhìn đến hiện tại mới nhận ra một đời người đã gần bước qua rồi thứ lưu lại chỉ là những tiếc nuối vì hoài bảo, vì những ước mơ còn dang dở.
Thật ra cũng không phải loại tâm trạng chán chường vì cục diện kia, dẫu sao cả đời của lão từ cái ngày cầm lấy chiếu chỉ của hoàng đế lão nhân gia ban xuống đã định sẽ chỉ có những tiếc nuối cùng nản lòng như thế này rồi. Chỉ là tràn ngập một cảm giác bất đắc dĩ với chính cuộc đời của mình, xong chuyện ngày hôm nay xem như công sức mấy mươi năm qua đều đổ thẳng xuống biển, tận tụy mấy mươi năm khổ cực mấy mươi năm cuối cùng đều chỉ dùng để làm đá kê chân cho người ta. Nhưng lão lại chẳng hề hối hận về việc làm ngày hôm nay của mình, trong cuộc đời của mỗi con người sẽ luôn có những chuyện dù biết rất rõ rằng mình không nên làm nhưng lại không thể không làm. Một đời qua đã có quá nhiều tiếc nuối, nếu lại thêm một lần chỉ sợ sau này có c·hết cũng khó mà nhắm mắt xuôi tay, thôi thì đánh đổi để đêm nay được ngủ yên giấc nhưng mà ít nhất cũng nên làm một chuyện, ông vòng tay làm ra dáng vẻ kính cẩn nên có của người chiếu dưới cẩn thận gật đầu
- Tần gia chủ giải thích rất hợp tình hợp lí, người làm sai thì cứ tuân theo luật của thành mà xử phạt. Ta không có bất kì một ý kiến nào.
Lúc này từ đằng sau của mọi người ở bên trong vòng quây bảo vệ của mấy người hộ vệ Tần Phong ngộ tính đã đủ đốn ngộ đạt tới chín mùi cười lớn một trận làm cho mọi người vốn đều nín thở tập trung vào cái thế cục loạn như tơ vò ở trước mắt kia được một phen giật mình hú hồn, ai nấy đều cả kinh quay lưng mà nhìn về phía của thiếu niên đang đắc ý cười lớn trong lòng đầy ý nghĩ hàm xúc có nét cười thâm ý sợ hãi hòa cùng lo lắng, cuối cùng là cảm giác cực kì mơ hồ lẩn khuất trong vô số ánh mắt dưới nền trời đêm.
- Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục...thì ra cái quan phục của thánh nhân đạo gia muốn diễn giải liền chính là như thế sao. Thực sự cao thâm, thực sự rất cao thâm a. Nào mọi người vừa rồi không phải chỉ là chút chuyện vặt thôi sao, gặp qua nhau đều là duyên có thể bỏ qua thì cứ bỏ qua đi.
Thiếu niên trong lòng có đốn ngộ đặc biệt lúc này cũng không quản thêm những ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình nữa bước chân thoải mái cứ thế mà thong dong cùng với người bạn Hồng Vận của mình rời đi, một đôi thiếu niên thiếu nữ cùng nhau sóng vai mà đi khuất dần bóng lưng vào trong dòng người, những chiếc đèn lồng treo trên cao cũng như vô số các hàng quán tấp nập người vào ra. Người trẻ tuổi thật là tốt mà, một bên thì mang đến cho người ta cảm giác người đọc sách càng thêm phần giống hơn cả các vị tiên sinh dạy học trong thư viện Thương Sơn kia, một bên thì yểu điệu thục nữ, bước chân thướt tha toát ra phong thái của một nhất đại mỹ nhân hàng đầu thiên hạ. Những cơn gió Hồi Xuân Hàn lạnh lẽo cũng dần qua đi lưu lại trong lòng mỗi người một cảm giác thanh mát và thoải mái kì lạ, chẳng biết có phải là bởi vì phong thái của hai vị công tử tiểu thư kia hay không nhưng ai nhìn theo bóng lưng của họ, trong lòng có nỗi niềm gì đều liền tự nhiên tiêu tán chỉ giữ lại dáng vẻ vui cười.
Tần gia chủ lúc đầu còn muốn nói thêm mấy câu, thế nhưng đứa trẻ Tần Phong đã bảo cái gì có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua ông cũng không còn lí lẽ gì để tranh luận thêm nữa, không nhắc đến mấy câu chuyện trên kia cũng tuân thủ đúng như những gì mình đã hứa, ánh mắt quét ngang qua hai bên thành chủ cùng với phụ nhân và hài đồng lưu lại một nét cười hàm tiếu đặc biệt, không có cất lời mà chỉ lướt mắt quay đầu cùng với toàn bộ người của Tần gia đang đứng trên đường chủ động quay đi xem như bỏ ra một cái bậc thang để mấy người bọn họ cùng nhau dắt tay mà bước xuống, Bạch Ngưng Sương đang đứng nhìn quanh khắp nơi không biết nên làm cái gì thì liền đã bị Tần An nắm tay kéo sát gần người hòa trong dòng náo nhiệt của hộ vệ Tần gia mà lui. Có người trong bóng tối mỉm cười có người lại vì một màn kịch này mà trầm mặc cuối cùng không có ai tránh được một nét bi ai hiện ra rõ ràng, nhất là hai vị đứng đằng sau màn đều không khỏi lắc đầu chau mài nghiền ngẫm.
Một nhóm bốn người ngồi ở trên lầu cao của một quán nước bên đường nhìn hết từ đầu đến cuối, ánh mắt mọi người đều cẩn thận nhìn hết tất cả, nhất là để ý đến chỗ của đại công tử Tần Phong và đại tiểu thư Hồng Vận. Giọng nói già nua mở lời trước tạm thời đánh giá lại hết tình hình một lượt.
- Thật sự không nghĩ đến Tần Kính Tâm chỉ mới chừng bốn năm mươi tuổi lại có thể đủ đầu óc để đưa ra loại kế sách thập toàn thập mĩ như thế này. Vị thành chủ cao cao tại thượng cả đời bình thản như mặt hồ kia lần này xem như rơi thẳng vào trong vũng bùn thế sự rồi. Thanh Sơn thành những ngày tháng tiếp theo chắc là sẽ không còn được yên bình nữa.
Ngay tắp lự một giọng nói của nữ tử vang lên tiếp theo lời của thanh âm già nua kia, giọng nói của cô gái vô cùng ngọt ngào quyến rũ giống như rót mật vào tai. Nhưng mà cách cô thốt ra khỏi miệng lại chanh chua và cay độc.
- Nhìn xem, phải như thế này mới gọi là danh gia thế tộc hàng thật giá thật chứ, ra tay liền có đủ ân uy để ép c·hết người. Mấy kẻ bên kia giống như gà đem so với phượng hoàng, thật chẳng biết bọn chúng nghĩ thế nào mà dám vỗ ngực tự tin có thể trong chục năm nữa xưng hùng xưng bá cho được. Một đám vô tri ngu dốt lại còn ngông cuồng tự đại, chẳng biết tự nhìn lại bản thân gia tộc, hừ đường đường là đại công tử mà hèn kém cứ như chó hoang vậy, chẳng bằng một góc của cái tên Tần Phong kia, từ đầu đến cuối một điểm loạn cũng không có. Chúng ta vậy mà lại cược cả núi tiền vào một đám phế vật, đúng là tức c·hết ta mà!!!
Tức giận nói một tràng cô lại cầm lấy chén rượu trong tay uống ực ực một ngụm lớn, vừa uống xong là đập bàn rồi uống tiếp. Phong thái bên ngoài hoàn toàn chẳng có nửa điểm nào liên quan đến cái dáng vẻ xinh đẹp kia. Người ngồi bên cạnh cũng không biết nên nói như thế nào với cái bà cô này, có thể thấp giọng đáp lời
- Hầy mặc dù đúng là đánh cược rất nhiều tiền, nhưng chung quy cũng không cần nặng lời như vậy, cơ nghiệp của Tần gia đã bén rễ gần nghìn năm là đại danh gia thế tộc thâm căn cố đế ở nơi này, nhìn khắp cũng chỉ còn Hồng gia là có thể so được. Thế nhưng cũng đừng quên năm đó, cũng là một đại danh gia thế tộc cát cứ một phương đã suy bại đến tuyệt tích như thế nào. Hơn nữa chúng ta cược một trận không phải là cược sự phát triển của bọn họ, mà là cược vào trận đại kiếp sắp tới. Nếu như vượt qua êm đẹp vậy thì không phải bỏ một trăm thu một vạn sao.
Một người đã uống say đến bí tỉ nằm dài ra bàn ở phía đối diện liền cười khẩy, giọng lựa nhựa của kẻ đã say bắt đầu cũng luyên thuyên cùng mọi người góp vui mấy câu có lệ
- Ngươi nói cũng không sai, nhưng mà nhìn cái thiếu niên Tần Phong đó, cũng không biết trận đại kiếp sắp tới có thể làm được không ?
Ba người còn lại nghe đến câu này đều thốt nhiên trầm mặt nhìn nhau, ai cũng hiểu rất rõ những lời vừa rồi đều là lời trong lòng của bọn họ. Tần Phong đại công tử của Tần gia là biến số lớn nhất không có bất kì một ai ngờ tới xuất hiện trong chuyện làm ăn của bọn họ…thiên tài đọc sách, tiểu thư sinh hàng thật giá thật có trời đất che chở bảo vệ, hầu như mọi cái tốt đều tập hợp hết ở trên thân của thiếu niên này. Cuối cùng người thở ra một hơi tạm thời gạt qua những chuyện kia, tay đũa tay ly rượu tiếp tục ăn uống như cũ . Dù sao đều là chuyện của tương lai bàn tiếp cũng chẳng có mấy ý nghĩa, bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Kịch rất nhanh cũng đã tàn cuộc người trên đường hầu như đều đã tản đi, người nào đi đường của người nấy trả lại cho phố Đào Hoa không gian tấp nập và hào hứng như vốn có của mình. Vị thành chủ đại nhân vốn bình thường cao cao tại thượng thì lại càng không nhắc đến nữa, lần này triệt để đúc đầu vào rọ tâm tình đương nhiên chán nản mặt mày bí xị dáng người thất thểu giống như đưa đám, từ sau khi Tần gia chủ rời đi dáng vẻ bình hòa tuy vẫn còn ở bên ngoài thế nhưng ánh mắt đã bị thay thế bởi sự tức giận chăm chăm nhìn thẳng về phía đôi phụ nhân hài tử, lão ra tay phân phó cho mấy người hộ vệ phủ thành chủ chạy qua giúp đỡ mấy người kia lên ngựa đường hoàng.
Cũng phải khó khăn lắm ông mới có thể nuốt xuống được hai chữ tiện nhân đã sắp chửi ra khỏi miệng, sau khi đã chuẩn bị xong xuôi liền phẩy mạnh tay áo hậm hức vứt lại một câu đuổi người khỏi thành rồi lại cùng mấy vị quan viên tùy tùng lên ngựa hồi phủ. Xe ngựa của nhóm người cũng rất nhanh bắt đầu lăn bánh, tiếng hí của thần mã vang dài khắp cả con phố, đưa hai mẹ con rời khỏi cái nơi long đầm hổ huyệt này, còn những chuyện phiền phức vừa rồi nên giải quyết như thế nào đều phải giữ được mạng mới nói tiếp được.
Tiếng gót chân ngựa hòa cùng bánh xe gỗ vang lên lộc cộc từng hồi dồn dập trên đường lớn Đào Hoa lần này thì đặc biệt thông thuận thoải mái hơn nhiều bởi vì đa phần mọi người đều chủ động tránh qua một bên nhường đường, dù sao nghĩ một chút cũng có thể hiểu không nhiều người trong thành thực sự có được chỗ dựa tốt để mặc sức tung hoành, nếu như vừa rồi là chuyện xảy ra giữa một gia tộc bình thường nào khác chứ không phải Tần gia thì đoán chừng gia tộc đó sẽ phải mệt mỏi với nhóm người này, dù ở nơi nào đi chăng nữa quyền lực vấn là tuyệt đối.
Một trận ồn ào trôi qua rồi cũng rất nhanh đều chìm hẳn vào bên trong màn đêm vô tận vào cái thâm trầm đến rợn người của núi rừng ban sơ bên ngoài thành. Có những tiếng hú vang rền của loài dã thú sống tận nơi núi sâu rừng thẳm làm cho không gian vốn dĩ đã gai người bởi vì gió lạnh bây giờ lại thêm một phần hoang sơ tựa như rừng thiên từ thượng cổ. Tần Phong tiễn người bạn Hồng Vận về đến tận nhà chỉ là cả đoạn đường thiếu niên thiếu nữ không ai nói với nhau câu nào, thực chất Hồng vận cũng có điều muốn nói thậm chí lời trong bụng của cô còn là thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng hắn không mở lời thậm chí còn với mới đi qua đốn ngộ, cô nghĩ vẫn là không nên làm phiền vào lúc này mới đúng. Về đến trước cửa thay vì sẽ chào tạm biệt như mọi lần thì Tần Phong lần này lại cẩn thận quan sát hết ba bên bốn phía, khi nhìn thấy không ai nhìn đến chỗ mình thì lập tức nắm lấy cổ tay của Hồng Vận kéo thẳng cô gái vào trong, đứng khuất người ở phía sau bức tường vách, thiếu niên đứng ngoài dùng bóng lưng cao lớn hơn cả Hồng Vận gần một cái đầu để che lại ép sát thiếu nữ vào tường.
Gió thổi ngang làm tà áo cả hai người thoáng bay lên, cũng làm cho rừng cây và hoa trong vườn vang lên nhưng tiếng lào xào thân thuộc. Đêm tối may nhờ có những đốm ánh sáng le lói từ đèn lồng mà vẫn còn nhìn thấy được khung cảnh này, thiếu nữ bị ép sát vào tường gần như ngay tắp lự hóa thành một chú mèo con yếu ớt không có chút sức phản kháng nào, hoàn toàn chẳng còn sót lại chút nào cái dáng kiêu hùng như nữ tướng quân ra trận hoặc một nữ hiệp tay kiếm tay đao lúc vừa rồi, bây giờ so với tiểu thư khuê nữ của gia đình hào môn thậm chí còn giống hơn.
Nàng cẩn thận nhìn lên lại vô tình bắt gặp nụ cười bình hòa cùng đôi mắt sáng loáng một ánh vàng kim vô cùng chói mắt của hắn, thiếu nữ bống chốt bần thần đến nỗi ngây ngốc khi nhớ lại cái ngày mà cả hai đứa trẻ lần đầu gặp nhau, hình như nàng cũng là bị loại ánh mắt và nụ cười mê hồn này làm cho chao đảo. Tiểu cô nương không hiểu ái tình bỗng chốc mặt đỏ như quả gất, cảm thấy thân thể nóng ran như trong hầm lò, còn tim thì đập loạn xạ không thể kiểm soát…cho dù là trước đây luyện tập quyền cước đến rã rời, thân thể của cô cũng chưa từng xuất hiện loại tình trạng này. Là vì ở gần Tần Phong nên mới vậy sao ?
Thiếu nữ nóng đến đầu bốc hỏa, chẳng biết sao cái tình cảnh ngay lúc này lại làm cô liên tưởng tới mấy cái cảnh tình tứ giữa các nhân vật trong mấy quyển tiểu thuyết mà mấy lão phu nhân trong nhà hay sưu tầm, hình như lúc đó nam nhân cũng ép một nữ tử vào trong bức tường giống thế này, một tay nâng cằm cô gái lên nhìn thật sâu vào trong mắt một tay kia ôm chặc vào eo nhỏ và rồi…thiếu nữ khẽ run rẩy khi tưởng tượng nếu như Tần Phong lúc này cũng làm như vậy với mình, bộ dáng yếu ớt đến nổi nếu như có một cơn gió thổi ngang chắc cô cũng đổ cái rầm nằm dài ra đất.
Chỉ là từ đầu tới cuối thiếu niên đều không quá để tâm đến các loại biểu hiện biến hóa vi diệu của cô, chỉ một lòng cẩn thận kiểm tra trong túi áo của mình, được một hồi mới tươi cười càng thêm nồng hậu lấy ra mấy viên đá màu sắc vô cùng bắt mắt, đưa ra trước mắt cô giống như trẻ con khoe đồ chơi mới với người bạn thân nhất, làm cho thiếu nữ vốn đã tưởng tượng xong bảy bảy bốn mươi chín loại kịch bản tình yêu giữa cả hai, từ cùng nhau nắm tay ở dưới ánh trăng sáng bên bờ suối nói chuyện trăm năm, đến lúc nhà trai cầm cau trầu lễ vật sang dạm hỏi mong được thành toàn cho đôi trẻ kết thành thông gia, cho tới khi cùng nhau động phòng hoa chúc, có mấy tiểu hài tử con trai nên đặt tên gì cho oai phong xuất chúng, học rộng tài cao như cha, con gái nên đặt tên gì cho xinh đẹp thước tha, mạnh mẽ bá khí như mẹ, rồi khoảng khắc cả hai người tóc đã bạc trắng cùng ngồi bên cạnh ở trên một chiếc ghế dài ngắm nhìn bình minh buông xuống nơi chân trời xa ở chung quanh là mấy đứa cháu đang chạy giỡn nô đùa miệng gọi ông miệng mách bà, hai người đan bàn tay vào bàn tay hứa hẹn kiếp sau vẫn cùng ở bên nhau, tâm tình trực tiếp rơi tọt xuống đất…hai mắt nàng tròn xoe như bi ve nhìn đến Tần Phong suýt nữa thì bật khóc nức nở một trận.
Thiếu niên nhìn thấy gương mặt của Hồng đại tiểu thư sụt sùi, hắn còn chẳng biết mình đã làm sai cái gì cuồng hết tay chân nghiêng đầu qua lại, giọng nói từ tốn cất lời
- Hồng Vận…Hồng Vận muội sao lại muốn khóc vậy chứ, cái này không phải là ta đem khoe nó đâu là quà tặng cho muội đó. Đừng có hiểu nhầm nha cái này là quà tặng cho muội ta cũng có một viên khác nữa nè.
Thiếu niên lại cầm ra một viên đá khác chỉ chỉ cho cô xem rằng hắn có tận hai viên lận, thế cho nên cái viên đầu tiên đưa ra là quà tặng cho cô chứ không phải thiếu niên nhặt được đồ chơi gì tốt không chỉ giữ lại để chơi một mình còn đem khoe để chọc tức cô. Nếu như lúc này để cho lão thái bà gia chủ của Hồng gia nhìn thấy đứa cháu gái mà bà cưng nựng nhất trong gia tộc bị cái tên đầu gỗ này chọc đến phát khóc, đoán chừng lão thái bà tuổi đã qua ngũ tuần cũng thật sự có thể cầm theo cây chổi quét sân rượt đánh hắn chạy quanh thành vài chục vòng, thậm chí dù có là Tần gia chủ Tần Kính Tâm xuất đầu đề cầu tình cũng nhất định cùng chung một loại kết quả với thằng cháu cưng của ông.
Thiếu nữ dụi dụi đôi mắt ngọc, làn thu thủy trong như nước mùa hạ còn lắng động một vài giọt li ti giống như ngọc trắng giữa nền trời, đẹp không một loại bút tích nào tả xiết. Đôi làn mi khẽ cong lên nhưng vẫn luôn hướng về phía ánh mắt của thiếu niên, sắc vàng kim luôn lấn áp người khác giống như mặt trời giữa ban trưa giờ phút này lại trở nên dịu dàng và ấp ám lạ thường. Cô đưa bàn tay về phía trước cẩn thận mân mê món quà nhỏ mà người bạn thân nhất của mình mới đem ra, thân thiết với Tần Phong từ khi vẫn còn là hai đứa trẻ chưa biết đi vẫn thường được người dân trong thành gọi là một đôi thanh mai trúc mã tuyệt đẹp, cô cũng đã quen với việc người bạn công tử của mình thích sưu tập mấy thứ kì lạ rồi, lần gần nhất hắn còn tặng cô cả một cây trúc dài ơi dài, vẫn còn bỏ đằng sau vườn chưa biết nên làm cái gì, lần trước nữa thì mấy cái vỏ ốc,…Vậy nên lúc này được tặng một cục đá cô chẳng những không sốc mà còn cảm thấy cực kì vui vẻ.
- Hì hì nói không phải khoe chứ thứ này hiếm lắm đấy nhé, hôm nay ta đi câu cá ở bờ sông bên ngoài thành mặc dù không dính được con nào nhưng lại may mắn nhặt được hai cục đá này. Muội nhìn thử cái viên đó đi, có phải rất đẹp không vừa nhìn tới nó là ta nghĩ liền tới muội đó.
- Là thật sao ?
Tiểu cô nương làm ra bộ dạng trêu đùa nheo mắt nhìn đến chỗ hắn, đã không còn nhìn thấy nét buồn bã nữa, cô rất nhanh giống như một đóa phù dung bung nở làm cho trái tim người nhìn bị hẫn đi một nhịp. Chỉ là nguyên bản Tần Phong vẫn không có để ý, toàn bộ tâm trí đều đặt ở chỗ của viên đá tuyệt đẹp này. Hắn dùng tay áo lau lau chùi chùi không biết chán, càng lau càng bóng loáng mà càng bóng loáng thì lại càng thích lau.
- Đương nhiên rồi, muội nhìn thử xem. Từ trong ra ngoài một sắc đỏ hồng của hoa anh đào, chất đá trong vắt không một chút đụt cặn hay tỳ vết nào, hồi trưa ta để nói dưới ánh mặt trời đó nha, thậm chí ánh sáng còn rất dễ dàng chiếu xuyên qua nó phản chiếu một màu đỏ hồng cực kì diễm lệ ở trên mặt đất, mà ở trong lòng của viên đá này còn có một điểm kết tinh giống như một ngọn cỏ bốn lá luôn. Có phải rất hợp với tên Hồng Vận của muội không ?
- Hợp…cực kì hợp luôn, vậy còn viên đá của huynh thì sao ?
- Hì hì…nó đây nè.
Thiếu niên mỉm cười khoái ý lập tức đưa bàn tay còn lại về phía trước từ từ xòe ra, cũng là một viên đá giống như viên đá của Hồng Vận từ kích thước cho đến kiểu dáng đều cực kì hoàn mĩ, chỉ là màu sắc của nó thì tương đối đơn giản là một màu xám khói giống như màu sắc của đá bình thường có thể nhặt được ở bất cứ dưới đáy sông hay hồ nào, nhưng mà lại đặc biệt phù hợp với màu áo thường mặc của công tử đến kì lạ. Thiếu nữ cầm lấy viên đá màu xám khói này đưa lên cao rọi dưới ánh sáng chấp chới của đèn lồng để xem thử, ngoài hình dáng và kích thước tương đồng với viên đá đỏ hồng của cô ra thì không còn gì đặc biệt cả, trơn nhẵn bóng loáng cực kì đáng yêu, thiếu nữ vừa cầm trong tay nhìn qua lại mấy cái liền đem lòng yêu thích gật đầu công nhận Tần Phong rất có mắt nhìn hàng, dù sao giá trị cũng không phải là điểm mà nàng sẽ quan tâm đến, chủ yếu vẫn là độ đẹp mắt của nó mà thôi. Nàng cầm viên đá màu xám khói này ướm thử vào cổ tay của mình rồi lại lấy viên đá màu đỏ hồng ướm thử vào cánh tay của Tần Phong, nhìn kĩ càng rồi mỉm cười khúc khích
- Huynh có định làm gì với tụi nó chưa, nếu chưa có dự định vậy thì để cho muội đi, muội làm vài món đồ hay ho.
- Hả…à để chúng cho muội cũng được, ta định dùng cái viên này để khắc con dấu thôi à.
- Hể…một viên lớn như thế để khắc con dấu phí phạm quá đó. À muội có cái này cho huynh nè, đứng đây chờ muội cái nhé.
Thiếu nữ vừa nói liền lập tức quay người chạy biến vào bên trong nhà, Tần Phong đừng ngoài cửa chỉ cười cười nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ dần khuất sau cánh cửa lớn, chậm rãi ngửa đầu ngắm nhìn cảnh vật chung quanh cũng như thưởng thức cách bài trí và lối kiến trúc của toàn bộ trang viên Hồng gia đại tiểu thư. Lại dựa vào trí nhớ mơ hồ của mình về nơi này mà cảm nhận rõ ràng đã thay đổi đi rất nhiều so với trước kia, là theo chiều hướng càng lúc càng tối giản thậm chí hiện tại còn có chút đơn điệu và một màu, thiếu niên thở ra một hơi vẫn phải nói mắt thẩm mĩ của cái cô nương này thật là có chút kém xa cái vị phu nhân kia, bảo sao đường đường là nhi nữ của một trong những vị mỹ nhân nhất đẳng nổi tiếng khắp thành mà lúc nào cũng chỉ mặc võ phục, toàn là đi đánh đánh đấm đấm…
Tần Phong đang nghĩ thầm trong bụng tự nhiên lại thấy chột dạ không dám suy nghĩ thêm nữa…nhớ lại cái hồi năm hắn cùng cô chừng sáu tuổi từng được nàng thiếu nữ đáng yêu này phô diễn võ nghệ cho xem, kết cục là bởi vì nàng đánh quyền quá nhập tâm mà tung ra một chiêu bá đạo làm cho hắn gãy mất mấy cái răng…tới giờ mỗi lần nhìn thấy thiếu nữ siết nắm tay là hai chân thiếu niên lạnh toát. Hồng Vận từ trong nhà chạy ra trong tay cầm theo một đoạn gỗ nhỏ màu sắc nâu đen hơi pha chút đỏ với các đường vân cực kì bắt mắt, thiếu niên chăm chú nhìn tới món đồ trên tay của nàng, dựa vào kinh nghiệm băng rừng vượt suối từ trước tới nay của mình hắn liền nhận ra đây là loại gỗ mà mình chưa từng nhìn thấy qua bao giờ, cũng nhất định là loại gỗ mà cho dù có đi hết mấy trăm dặm rừng núi xung quanh Thanh Sơn thành cũng không thể nào tìm thấy được.
Dựa theo màu sắc và mùi hương thoang thoảng từ xa cũng như số vân gỗ nhất định có xuất xứ ở nơi phương bắc xa xôi, trong vùng cực lạnh tại các đỉnh núi cao vài nghìn trượng mới có thể tìm thấy, hơn nữa phần gỗ này nhất định đã trãi qua một quá trình ủ ấm bởi người thợ lành nghề nên mới có thể bảo quản được nguyên vẹn từ từng đường vân gỗ cho đến mùi hương. Hồng Vận mỉm cười hiền hòa lại thêm món bảo vật ngàn vàng khó cầu ở tay lập tức ở trong mắt của Tần Phong chẳng khác nào hóa thành một vị nữ thần xinh đẹp tuyệt đỉnh, toàn bộ mấy câu nhận xét khi nãy của thiếu niên đều chỉ là chuyện của người si nói mộng không có một chút giá trị để tham khảo nào. Thiếu nữ mỉm cười chuyền bàn tay món đồ này sang cho Tần Phong, còn không quên giới thiệu qua với hắn một chút về những thứ liên quan đến nó, chủ yếu là làm cho đủ thủ tục, chứ cô biết Tần Phong thông thuộc mấy loại gỗ này chẳng thua kém gì thợ lành nghề.
- Hì hì còn nhớ mấy năm trước huynh từng nói với muội rất thích sưu tập đồ gỗ không. Gia tộc muội lúc ấy vừa hay lại có một chuyến đi đến phương bắc, muội đã nhờ mấy gia gia tìm mua cho huynh đó, cũng may mà trong đoàn có mấy vị gia gia cùng sở thích với huynh nên mới bảo dưỡng được nó tốt đến như vậy. Nó là loại tuyết tùng ruột đỏ có mùi hương dễ chịu nhất luôn, không phải huynh vẫn thường nói là chưa có mua được một cái chặn sách nào ưng ý nào hay sao, với tay nghề khắc gỗ của huynh cùng với khối gỗ này nhất định có thể làm ra món đồ mà huynh yêu thích đó.
- À…ừm đúng là ta cũng đang cần một cái chặn sách, vậy thì ta xin nhận món quà này của muội nhé.
Thiếu niên đỡ lấy món đồ vô cùng quý giá này ôm cẩn thận vào trong lòng bàn, bộ thái từ đầu đến cuối cực kì nâng niu so với nhưng lúc cầm mấy món đồ sứ dễ vỡ có giá trị liên thành còn cẩn thận hơn gấp mấy lần. Người ta vẫn thường nói đồ vật quý không chỉ nằm ở giá trị bên ngoài mà còn nằm ở các giá trị mang hơi hướng tinh thần bên trong, mà những điều này cũng chỉ có người biết nhìn hàng có nhiều năm kinh nghiệm và đam mê mới có thể hiểu được. Giống như cái khối gỗ tuyết tùng ruột đỏ kia, nếu như lúc này không phải nằm trong tay của công tử ca mà được đem bán ra ngoài chợ trời cho những người dân bình thường, vậy thì giá trị của nó so với củi đốt thông dụng cũng sẽ chẳng hơn được là mấy, người ta cũng sẽ cầm lên nhìn qua vài cái rồi quăng quật như củi gỗ bình thường, may mắn có thể gặp được vài tên công tử nhà giàu thừa tiền mua về để xông hương phòng ốc vì mùi thơm đặc biệt của nó. Thật để diễn tả dễ hiểu hơn nó cũng giống như việc đem những vị nữ tử có danh vọng tuyệt đỉnh ở bên ngoài vào trong lầu xanh, giá trị của các nàng so với những cô gái môi son da phấn bình thường khác cũng sẽ chẳng chênh lệch đi bao nhiêu.
Hồng Vận gật đầu vui tươi cầm lấy hai viên đá tuyệt đẹp vừa rồi chậm rãi đi vào trong nhà. Thiếu nữ đứng trước ngưỡng cửa quay đầu nhìn thẳng phía Tần Phong cũng đã chuẩn bị rời đi mỉm cười nhắc nhở.
- Đêm cũng muộn rồi huynh về nhà phải cẩn thận đấy nhé. Mà này nhớ lần sau có đi nhặt đá thì huynh chỉ được ở gần bờ thôi đấy.
- À…ờ muội yên tâm đi, ta không dám ra chỗ sâu đâu, ta làm gì biết bơi mà liều như vậy chứ.
- Ừm…huynh nghỉ ngơi đi nhé. Đừng có đọc sách đến khuya sẽ hại cho sức khỏe.
Thiếu nữ nói xong thì đi vào trong nhà, cẩn thận khép lại cổng lớn của mình. Tần Phong cũng mỉm cười ôm lấy món bảo vật mới này thong dong thả bước đi ngược về nhà. Hai bên gia tộc Tần gia và Hồng gia đã rất nhiều đời có giao tình qua lại, thậm chí hai bên còn có nhiều thế hệ con cháu trong nhà kết thành thông gia với nhau, tình hương hỏa liền kề đã mấy trăm năm chưa từng đứt đoạn vậy nên phủ đệ chính của cả hai đại gia tộc cũng ở tương đối gần nhau, trước giờ xem như một nửa cái hàng xóm tối lửa tắt đèn. Mấy mươi năm trước tam đại gia tộc và phủ thành chủ lại còn tổ chức một cuộc tái cơ cấu lại toàn bộ tòa thành, đã đưa vị trí của hai nhà vốn đã bên cạnh càng thêm thân mật, hiện tại Tần Phong có thể chỉ cần đi không quá trăm bước là có thể từ chỗ nhà của mình qua đến thẳng nhà của Hồng Vận tiểu thư, cũng là nhờ vào cuộc đại cải tổ này. Đương nhiên không thể không nói ở bên trong sự chuẩn bị kia còn có tâm ý nào khác, chỉ dựa vào biểu hiện như bây giờ của đôi thiếu niên thiếu nữ đã chứng minh lựa chọn của họ rất phù hợp.
Tần Phong thả bước về nhà đến trước đường vẫn như thường lệ có một nhóm hộ vệ người mặc giáp trụ canh giữ bên ngoài, bọn họ nhìn thấy công tử về đang nói chuyện rôm rả thì ngay lập tức xếp thành hàng lối cúi chào kính cẩn, Tần Phong cũng thoải mái gật đầu ngược lại đưa tay ra hiệu với họ xong hắn cũng không dừng chân mà đi tiếp vào bên trong nhà. Gia quy của Tần gia từ ngày xưa đã luôn rất khắc khe với phân bậc vai cấp và nhiệm vụ cho từng bộ phận, người ở bên dưới cần phải giữ thái độ chuẩn mực và cung kính còn người bên trên phải dùng thái độ khiêm nhường mà đáp lại, đây là luật bất thành văn được áp dụng cho tất cả mọi người trong nhà hoàn toàn không có bất cứ một ngoại lệ nào, kể cả đó có là lão gia chủ. Có lẽ bởi vì loại nguyên nhân này mà Tần gia vẫn có thể giữ được cái ghế đại gia tộc đứng đầu toà thành gần nghìn năm mà không một chút nào dao động, thượng bất chính hạ tất loạn, bề trên vốn là tấm gương soi cho những người bên dưới học hỏi và làm theo, nếu như người bên trên không quy củ làm sao có thể quản nghiêm được kẻ bên dưới.
Thiếu niên thả bước khuất người dần vào bên trong màn đêm đen kịt chỉ thấp thoáng những đốm sáng nhỏ nhoi từ mấy chiếc đèn lồng, tới trước cửa nhà của mình một bàn tay thiếu niên mới hơi ngửa ra, ngay lập tức ở trên không trung có một chú chim hoàng tước không biết là từ đâu mà tới vỗ cánh vui vẻ chao lượn trên đầu cuối cùng hạ thân mình đậu lại ở trong lòng bàn tay của công tử ca, lông hoàng tước óng mượt bị nhuộm thành sắc sẫm bởi đêm, nó thích thú dụi dụi cả người cùng bộ lông óng mượt vào da thịt.
Ở ngay trên miệng hoàng tước còn ngậm theo một đồng tiền cổ, bên trên hai mặt vô cùng đặc sắc một mặt được vẽ hình cái cổng lớn so với cổng đá đã từng nhìn thấy ở ngôi miếu thờ học sĩ phường cũng không có khác nhau cho lắm. Một mặt còn lại thì được điêu khắc đơn giản hình một chiếc quan tài thông qua hình dáng sơ bộ có đoán chừng được làm bằng đồng vì họa tiết trên thân nó vô cùng tinh xảo. Ở trên đồng tiền ấy lại được đục một cái lỗ tròn tương đối nhỏ, vị trí cũng rất đáng quan tâm chính là nằm ở chính giữa đồng tiền xuyên qua thân của chiếc quan tài cũng như là cánh cổng đá lớn, ngoài ra còn có thêm một sợi dây chỉ đỏ kích thước cũng xem như tương đối luồng qua lỗ trống này rồi mới cột lại cố định đồng tiền.
Một viên đồng tiền k·hông r·õ n·guồn g·ốc hay là chất liệu kia từ đầu đến cuối đều mang đến cho người ta một cảm giác áp bức kì lạ, một loại cảm giác rất khó miêu tả thành lời. Tần Phong cầm lấy đặt ở trong lòng bàn tay của mình lắc qua lại mấy cái kiểm tra thử, ngoài kiểu dáng cùng với các họa tiết hình vẽ cực kì cổ quái của nó ra thì không có gì kì lạ khác nữa, có chăng thì là trọng lượng của đồng tiền này nặng hơn một đồng tiền vàng thông thường ít nhất ba đến bốn lần, dựa vào cân nặng của nó Tần Phong hoàn toàn không thể nghĩ ra được loại vật liệu nào có thể đạt được trọng lượng cỡ này khi so sánh về tương quan kích thước. Thiếu niên cẩn thận xoa đầu chim nhỏ đáng yêu rồi mới phất tay nhẹ nhàng để cho nó tiếp tục vươn cánh bay ngao du về với trời đêm
- Người ở đằng sau xem chừng cũng đã không chờ được nữa, vậy nên mới tạo ra thế cục ngày hôm nay cho mình niềm vui ngoài mong muốn. Xem ra là muốn đẩy nhanh đợt đại kiếp sắp tới, nếu mình tính toán không sai có thể sớm hơn chừng một năm…hầy tưởng là vẫn còn thêm thời gian để tận hưởng chứ. Thôi vậy, dù sao dựa trên tình hình thân thể như hiện tại chắc chỉ còn không quá năm năm để sống, nếu như không nhanh chóng tu đạo vậy thì xong đời, cái gì nên làm cũng nên bắt đầu làm thôi, nhưng mà trước tiên phải ngủ một giấc thật đã mới được, ngày mai chắc chắn sẽ bận rộn lắm cho mà xem.
Tần Phong vươn vai ưỡn ngực thoải mái đẩy mạnh cánh cửa sân bằng gỗ làm cho nó chậm rãi vang lên từng tiếng kẽo kẹt, thiếu niên từng bước vào trong dõi mắt nhìn quanh khắp sân vườn. Hôm nay tiết trời tương đối đặc biệt mặc cho bản thân thiếu niên đã căng mắt hết sức có thể cũng tuyệt không nhìn thấy một đốm sáng trăng sao nào, gia gia chắc là vì thế nên cũng không có nằm ở bên ngoài hóng gió để thắp đèn lồng, vậy nên giờ khắc này toàn bộ sân vườn đều chìm vào bên trong mảng tối mờ mịt, cảm giác có chút buồn bã tiêu điều.
Tần Phong thở một hơi ngắn sau khi khóa xong cửa lớn mới chấp hai tay sau lưng bước thoải mái vào trong bóng đêm, bởi vì đã quen thuộc với cách bài trí của vườn nhà thế nên thiếu niên từ đầu đến cuối cũng không chút nào chậm chân chỉ cho đến khi bản thân đã bước đến bậc thềm gỗ đầu tiên dẫn vào gian nhà chính hắn mới nhẹ nhàng phất tay khiến cho một vài chiếc đèn lồng nằm lác đác mỗi chỗ một cây ở xung quanh vườn nhà từ từ nổi lửa phát sáng, màn đêm vốn đã bao trùm hết thảy toàn bộ cảnh lúc này chợt thời xuất hiện từng đốm sáng li ti, tựa như vô số nhưng viên sao trời trong đêm tối.
Thiếu niên rẽ ngang một bên đi nhanh hơn về hướng nhà bếp để tắm rửa thay đổi qua một bộ y phục rộng thùng thình ngủ cho ấm, sau khi xong hết phần công việc chăm sóc thân thể cũng rất nhanh cất bước quay về phòng, đầu tiên là cất khối gỗ tuyết tùng kia lên bàn đọc sách, sau đó mới lên giường thổi tắt đèn.
Trời đã về khuya càng thêm vắng lặng, lại thổi tới từng cơn gió đêm lạnh lẽo, chúng tựa như một đứa trẻ con nghịch ngợm tò mò trước mọi thứ của thế giới này. Nó chạy qua từng hành lang gỗ dài lướt nhanh qua từng ngôi nhà mà không để sót bất kì một chỗ nào, nó len lỏi đi khắp nơi cuối cùng lướt người trên con đường lấy cây hoa đào thật lớn làm tên gọi kia. Bất chợt tụ thành một trận cuồng phong nhỏ làm cho người đi qua trúng phải đều run khẽ lên, bất chợt theo đúng với bản năng thuần túy của con người quay đầu về phía sau nhìn con đường trải dài vắng lặng được thắp sáng bởi vô vàn những ánh đèn.
Số đèn lồng đêm nay được thắp sáng vậy mà đem so sánh với số người đang đi lại trên đường còn nhiều hơn gấp mấy lần là cảnh tượng cực kì hiếm thấy, hai thiếu niên lang thang thả bước trong đêm dáng đi xiêu vẹo, một cao lớn bề thế quần áo trên người cũng xem như lành lặn vừa đi lại vừa không ngừng khoa tay múa chân diễn tả một điều gì đó, thiếu niên đi ở bên cạnh hắn dáng thấp hơn độ chừng một cái đầu cả thân hình ốm o chỉ có một mẫu dường như sau từng bước chân đều hòa mình vào bên trong đêm đen tĩnh mịt, dáng đi bình thản như không trò chuyện cùng với người bạn kia.
Hai thiếu niên vui vẻ bước chân cũng không có nhanh chậm cứ xêm xêm đều bước, nói một tràng dài những chuyện trên trời dưới đất rất nhanh đã đi đến con ngõ tối tăm lắm lông gà vỏ tỏi quen thuộc, Trần Trường An chủ động rẽ hướng ở một bên vẫy tay chào tạm biệt Tống Dương. Thiếu niên cao lớn thu lại một bộ dáng khoe mẽ từ nãy đến giờ của mình, vẫy tay mỉm cười còn không quên buông mấy lời chọc ghẹo cứ thế tiếp tục trên con đường về nhà của mình.
Tổ trạch của hai thiếu niên lang này cách nhau xem như tương đối xa nếu tính toán kĩ càng một chút chính là cách nhau vừa vặn cả một dãy phố lớn, còn nếu như nói về hoàn cảnh xuất thân ban đầu của cả hai cũng xem là có chút giống nhau đều thuộc vào tầng lớp những người nghèo khổ ở trong thành nhỏ, tựa như sẽ vì nguyên nhân ấy mà thân thuộc nhưng thực chất mà nói lại là loại khác biệt một trời một vực, tựa như nếu đem gia cảnh hai người đi so sánh với khoảng cách giàu nghèo thông thường thì còn lớn hơn.
Gia đình của thiếu niên Tống Dương ở trong thành Thanh Sơn mặc dù là được xếp vào loại nghèo nàn không có của cải gì bề thế từ tổ tiên để lại, thế nhưng một nhà Tống gia theo đúng như ghi chép của địa phương trong thành thì đã cắm rễ ở nơi đây đến mười mấy đời, cũng thuộc vào dạng bô lão đắc thọ là dân thâm căn cố cụ của Thanh Sơn thành. Tuy không giàu có quyền thế bằng người nhưng địa vị thực tế ở trên mặt bàn lại cực cao, ông nội của thiếu niên Tống Dương khi còn sống cũng là một vị bô lão rất có tiếng nói đối với những công việc cúng tế thường nhật đều là vị thành chủ đại nhân cao cao tại thượng đích thân đến mời ông tham dự.
Thế nên cho dù là gia đình nhiều đời nghèo khó cũng thuộc vào cấp bậc khác biệt hoàn toàn với nhóm người nghèo di cư giống như gia đình của thiếu niên Trần Trường An. Tựa như đẳng cấp hai bên tồn tại một cái lạch nước mang tên người bên ngoài đến đây lăn lộn kiếm ăn, đối với người dân ở nơi khác đương nhiên cái lạch nước này chẳng rộng được quá rãnh ngón tay chẳng đáng nhắc đến, thế nhưng đối với người dân trong Thanh Sơn thành mà nói là khoảng cách giai cấp rộng bằng khoảng cách giữa trời cùng biển.
Còn về cái mối quan hệ này rốt cuộc là được hình thành thế nào, liền phải ngược dòng quá khứ nhìn về cái thiếu niên ngày đó bị Bạch đại công tử cùng đồng bọn đánh thảm một trận trong con ngõ vắng người. Đều là thiếu niên trai tráng lực cường khí thịnh sẽ không vì nhiều người cùng hạ thủ mà lưu tình, cái này a có thể hiểu được người trẻ thích nhất là chứng tỏ bản thân mình, cái tôi nhiều khi còn cao hơn cả mạng nào sẽ nhẹ tay để kẻ khác cười chê.
Lúc ấy ở trong mấy con ngõ nhỏ quanh vài con đường quanh năm đều thiếu ánh dương quang chiếu đến chân tường, có hơn hai mươi hộ gia đình sinh sống thế nhưng mỗi người trong số bọn họ đều là dân di cư vất vả mà đến nơi này kiếm miếng ăn, lại rơi vào tầng lớp áp chót dưới đáy xã hội, mỗi ngày cố gắng hết sức làm lụng không dám một khắc nào ngơi nghĩ cũng chỉ dám cầu có được hai ba bữa cơm lưng bụng cho gia đình, nào sẽ vì một thiếu niên không quen không biết mà nguyện ý đắc tội vời những vị công tử bước ra từ một trong ba đại gia tộc quyền lực nhất trong thành nhỏ này chứ.
Thế nên ai cũng như ai một đóng hết cửa nhà mặc kệ mọi sự bên ngoài có diễn ra như thế nào chỉ một tâm niệm cố gắng tránh xa vũng nước đục này nhất có thể, nếu như sau trận đòn mà thiếu niên kia thật sự không qua được vậy thì bọn họ chỉ có thể giúp hắn chọn một nơi phong thủy đất địa thật tốt mà chôn cất, thắp vài cây nhang cầu cho hắn kiếp sau sinh được vào gia đình tốt một chút đã xem là tận lực hành thiện tâm rồi.
Đương nhiên cũng có người khác biệt với phần còn lại, thiếu niên Lưu Tập Tân lại ngồi trên tường nhà đất vàng để xem trọn màn kịch lớn, không có biểu hiện gì ra bên ngoài khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt trước khổ nạn thậm chí là tử cục của người, chỉ thiếu điều đổ thêm dầu vào trong lửa nói vài câu châm chọc đả kích để nhóm thiếu niên kia càng hăng máu mà đánh người.
Đến cuối cùng cũng không biết thế nào mà từ đâu lại có một tên thiếu niên thân hình gầy khô như que củi cháy đen chạy ra từ bên trong một con ngõ hẻm tối tăm khác, dùng hết sức bình sinh của mình xé tim xé phổi hét lên c·hết người rồi, lại vừa hay lúc ấy Tần Phong tần công tử dạo phố vô tình lướt ngang qua mà nhặt về được cho Tống Dương một mạng, cái này liền là món nợ nhân tình rất lớn của thiếu niên này đối với cả Tần công tử và thiếu niên gầy khô như que củi kia.