{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 44 Đấu

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 9173 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 44 Đấu

Tần Phong nghĩ đoạn tới đây nhất thời dường như bản thân công tử ca lại có được một loại cảm ngộ rất sâu xa với chính những gì mà mình đã nói ra, thiếu niên lập tức đứng khựng người ở giữa con đường vốn đang tấp nập dòng người qua lại, trực tiếp chặn luôn đường di chuyển của đoàn xe ngựa vốn vẫn đi ở ngay sau lưng. Đoàn xe cũng không dài lắm vừa vặn có chừng hai ba chiếc nối đuôi mà đi, nhìn thấy thiếu niên phía trước đang đi bỗng nhiên đứng khựng giữa đường, người phu đánh xe ngay lập tức kéo căng dây cương hết cỡ thúc cho hàng ngựa dừng chân mà không đâm vào nhau, phía trước phía sau tiếng ngựa bị phu đánh xe ghì cương hí lên vang trời làm kinh động đến toàn bộ những người đang lướt nhanh trên con phố sớm đã lên đèn tấp nập. Không ai biết là chuyện gì diễn ra, chỉ nhìn thấy một thiếu niên đứng bất động giữa đường cùng với một hàng xe ngựa ghì cương chờ đợi.

Những người không có tính tò mò sẽ chủ động tiếp bước chân của mình trên đường không chú ý, một vài người thì vừa đi lại vừa ngoái nhìn lại với ánh mắt hóng hớt cơn đại biến của thiên hạ, nhưng đa phần nhưng người ở hiện trường đều chủ động dừng chân tấp vào hai bên duy trì hàng lối cực kì ngay ngắn chờ xem kịch hay. Đương nhiên cũng không để cho mấy người thích hóng chuyện này một phen thất vọng, cái đoàn xe ngựa vừa bị Tần công tử của Tần gia chặn đường không phải loại tầm thường, ở phần thân bên ngoài của hai chiếc xe đi đầu tiên từ đầu đến cuối cùng đều có thếp vàng kim óng ánh cực kì bắt mắt. Mấy con ngựa kéo xe được cột ở phía trước cũng thuộc về giống tuấn mã đen tuyền thuần chủng vô cùng hiếm có trên đời, mỗi con đều có thể được xem là thần câu cấp bậc thượng đẳng, đối với người chơi ngựa sành sỏi hàng thật giá thật phải nói là thèm đến mờ cả hai mắt, có bỏ ra cái giá ngàn vàng cũng khó mà cầu được chạm vào lông dù chỉ một lần.

Đặc điểm dễ dàng nhìn thấy nhất ở chúng chính là thân hình cực kì đồ sộ, cao phải gần một trượng thân thể cực kì cương mãnh, đặc biệt nhất là lớp cơ bắp trên cơ thể phát triển cực kì tốt, vượt xa mức độ tiêu chuẩn của một con ngựa thuần chủng bình thường, hai chân dài với bộ móng to và nặng cùng các thớ cơ cuồn cuộn nằm ẩn mình dưới lớp lông đen, tiếng hí vang dài làm cho người đi đường trố mắt. Chỉ cần thông qua một vài những chi tiết nhỏ này cũng đã có thể nhìn ra những người hiện đang ngồi ở bên trong chiếc kiệu kia, thân phận tuyệt đối không tầm thường. Bởi vì ngay cả Tần gia luôn vỗ ngực tự hào là đại gia tộc đứng đầu của cả một toà Thanh Sơn thành cũng không thể cùng lúc đem ra nhiều con thần mã thuần chủng tốt đến mức độ như vậy.

Đoàn xe ngựa xếp thành một hàng dài chỉ nhích tới từng bước một, có vẻ như mấy người ngồi bên trong cũng đều rất nôn nóng muốn vượt qua con đường này để rời Thanh Sơn thành, thế nhưng người phu đánh xe lại không dám tiếp tục đánh ngựa tiến lên, chỉ có thể đứng từ đằng sau cố hết sức kìm chặc dây cương không để cho đám ngựa vụt tới làm bị thường người chặn đường rồi lớn giọng nói tới nhắc nhở người kia tránh sang một bên.

Những người hộ vệ đi ở hai bên các chiếc kiệu cũng không dám tùy tiện rời khỏi vị trí của mình tiến về trước để dọn đường chỉ có thể ở đằng sau lớn giọng nhắc nhở về phía trước, bước một chân vào Thanh Sơn thành thì buộc phải chơi theo luật của tòa thành này đây chính là quy tắc từ xa xưa đã được tam đại gia tộc nơi đây thiết lập. Bọn họ là những hộ vệ có nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho chủ nhân của mình, trước khi vào đây cũng đã được căn dặn kĩ càng về vấn đề này, thế cho nên nếu như không phải tình huống tuyệt đối bất khả kháng bọn họ không được phép có thái độ hay vấn đề gì với những người dân trong thành nếu như không muốn bị bên kia làm căng thẳng kéo thêm phiền hà không mong muốn.

Lại nếu như đây là tình huống có người cố ý bày ra để quậy phá trêu chọc vậy thì nhất định khi nhìn thấy chiếc xe ngựa cùng với khí thế của mấy con tuấn mã kéo xe kia đều sẽ sợ đến kinh hồn bạt vía mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy, đáng tiếc lúc này người bọn họ gặp phải lại không phải một người bình thường, mà lòi đâu ra một thiếu niên không giống ai như Tần Phong công tử. Lại còn trùng hợp hơn khi mà đó là trong lúc thiếu niên lang vô tình đạt được đốn ngộ, thế nên đừng nói là vài lời như ong bay ở bên tai cho dù có thật sự là trời sập xuống cũng chưa chắc có thể khiến cho hắn suy suyển thân thể mình.

Cái tình thế giằng co giữa hai bên nhất thời làm cho toàn bộ bầu không khí xung quanh mọi người đều rơi vào trong căng thẳng tột độ, một bên thì la hét không ngừng còn một bên giống như trời trồng chẳng chút nào lay động. Không có ai ở xung quanh dám thở mạnh, trong đầu đều đang không ngừng nhảy số bảy bảy bốn mươi chín cái diễn biến tiếp theo có thể xảy ra. Mỗi bên chia nhau nhìn chằm chằm một phía chờ đợi động tĩnh, khi mà không gian bị lắng đọng bởi sự yên ắng cùng căng thẳng của mọi người thì từ bên trong xe đã vang ra tiếng người nói là âm giọng trầm ấm nhẹ nhàng của một vị phu nhân, bà không rõ tình hình bên ngoài nên đã khẽ kéo lên một bên màn chắn hỏi vọng tới người phu đánh xe ở trước.

- Có chuyện gì ở bên ngoài à, sao không đánh xe đi tiếp ?

- Bẩm phu nhân nãy đến giờ có một thiếu niên đứng bất động chắn trước đường của chúng ta, thuộc hạ đã lên tiếng nhắc nhở không dưới mười lần, chỉ là thiếu kia vẫn một mực đứng yên tại chỗ không có đáp lời. Thuộc hạ không dám tiếp tục đánh xe lên nhưng mà những con tuấn mã này chỉ sợ không ghìm chắc được dây cương sẽ thành đại họa, mong phu nhân xử trí.

- Thiếu niên ấy là ai sao lại có ý chặn xe chúng ta, nếu như nhìn qua hắn có vẻ nghèo khổ thì ném cho hắn chút tiền xem như phí mại lộ đi, ta đang cần về gấp chút tiền mua đường cũng không đáng là mấy.

Phu nhân vừa dứt lời cùng với người phu đánh xe thì ngay lập tức ở gần chỗ ngồi của bà một cô tỳ nữ từ nãy đến giờ vẫn cẩn thận thu xếp lại không gian chung quanh đã ló đầu khỏi cửa để nhìn lén bên ngoài, cô rụt đầu vào lại bên trong xe nhìn về phía của phu nhân cẩn thận lên tiếng.

- Phu nhân, mặc dù quần áo của thiếu niên kia nhìn qua không quá nổi bật, nhưng có vẻ như là cùng một loại với y phục của các vị nho sĩ bình thường hay mặc. Hơn nữa theo như nô tỳ quan sát từ nãy đến giờ thì thái độ của vị thiếu niên này không giống với kiểu chặn đường xin tiền mà chúng ta hay thường thấy. Nô tỳ không dám chắc chắn, nhưng mà nô tỳ thấy có vẻ giống như đang suy nghĩ một cái gì đó.

- Là thật sao ?

Cô tỳ nữ có cái tên dễ nghe là Tiểu Hoa nghe thấy phu nhân hỏi ngược lại mình thì liền gật đầu ngoày ngoạy để xác nhận, hơn nữa nhìn qua gương mặt cùng với cái gật đầu của cô cũng chứng minh cô rất tin tưởng vào những lời mà mình đã nói. Phu nhân tinh ý đã hiểu rõ lời của nha hoàn mình, không lập tức thay đổi bất kì một biểu cảm nào trên gương mặt, chỉ hơi nheo lại đôi lông mày làm cho cặp mắt to tròn như ngọc bị bóp nghẹt để lộ một điểm sáng trắng có thần. Tiểu Hoa là tỳ nữ được bà nuôi dưỡng và đã bắt đầu đi theo hầu hạ bà từ khi mới chừng ba bốn tuổi, mặc dù xuất thân là tì nữ có mẫu thân thuộc vai vế thấp kém nhất trong nhà, nhưng đứa trẻ này lại sở hữu trí thông minh hơn người và một đôi mắt rất nhanh nhạy. Từ trước đến nay bà chưa từng nghi ngờ vào mắt nhìn của tỳ nữ nhà mình, dù sao theo bà đi đây đi đó quanh năm suốt tháng thiếu nữ chừng mười mấy hai mươi tuổi này đã có một nền tảng kiến thức về thế giới xung quanh mình tương đối phong phú, nếu như cô đã chắc chắn đến vậy thì hẳn là có điều gì đặc biệt ở chỗ này.

Phu nhân lúc đầu chỉ là hé tạm tấm màng che để nhìn quang cảnh bên ngoài, sau khi nghe những phân tích của tỳ nữ cộng thêm bà đã chú ý nhìn qua thiếu niên kia một lần xác nhận hắn ta từ đầu đến giờ vẫn một mực quay lưng về phía đoàn xe ngựa, bộ dáng im lìm bất động như một tảng đá, hoàn toàn không giống với dáng vẻ gấp gáp khẩn trương mà những kẻ chặn đường xin tiền sẽ có. Phu nhân nheo mắt ngọc thở ra một hơi dài có chút uể oải, trong lòng chỉ một mực muốn về nhà ấy vậy mà cũng không qua được một cách bình thường, ở cái nơi vô pháp vô thiên như thế này ai cũng thầm hiểu một quy tắc, luật của tam đại gia tộc có sức nặng hơn cả thánh chỉ của hoàng đế, luật quy định không được chủ động t·ấn c·ông người dân của thành dù với bất kì một lí do nào, bà có thể làm cái gì khác được.

Bàn tay ra hiệu cho tỳ nữ đẩy chiếc rèm cửa đi ra một bên, bước xuống khỏi xe để quan sát tình hình, đường lớn đã kín người đứng ở hai bên để xem kịch chỉ có một đoạn nhỏ để cho người không tò mò đi qua, nhìn thấy bà bước xuống từ chiếc xe rất nhiều ánh mắt đã liền đổ dồn đến, có người chú ý đến dáng vẻ của vị phu nhân âm thầm đoán thử bà xuất thân từ danh môn đại phái nào, có người chăm chú quan sát thái độ trên gương mặt của bà đoán thử tiếp theo bà sẽ làm cái gì, cũng có người tục tằn hơn chỉ chú ý đến phần cơ thể của phu nhân chỗ nào cần căng tròn thì căng tròn chỗ nào cần thon gọn thì thon gọn rồi chỉ tay bàn tán rôm rả, mỗi người một kiểu chăm chú quan sát mọi động tĩnh dù cho là nhỏ nhất. Một vài người qua đường là dân chúng trong thành góp vui ở đây cũng bắt đầu nhận ra có cái gì đó không đúng trong chuyện này, thiếu niên kia mặc dù đã quay người đi không thể nhìn rõ mặt mũi, thế nhưng thông qua bộ y phục thanh sam đã bạc màu kia hình như là một người mà tất cả bọn họ đều rất quen thuộc.

Phu nhân nheo mắt chăm chú nhìn thẳng về phía của thiếu niên tay cầm cái sọt tre, bà hít vào một hơi sâu đưa tâm trạng của mình về lại trạng thái bình thường. Mặc dù thiếu niên kia nhìn qua không giống kiểu người có xuất thân từ một gia tộc lắm tiền nhiều của hay một đại gia tộc quyền cao chức trọng trong thành, nhưng đúng là hắn đang mặc y áo của những vị thư sinh đọc sách thường hay mặc, ở nơi này người đọc sách có tiếng nói rất lớn bà cũng chẳng muốn khi không lại đụng chạm tới vảy ngược của bọn họ để làm gì, dù sao làm việc nên dĩ hòa vi quý mới là chân lí. Phu nhân ra hiệu cho những người ở phía sau yên lặng, bà vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với thiếu niên kia cẩn thận điều chỉnh giọng nói của mình cho hòa ái lên tiếng.



- Này cậu thiếu niên đứng ở phía trước, có thể tránh sang một bên để cho chúng ta qua hay không ?

Không có tiếng đáp lời phu nhân lại tiếp tục hỏi tới

- Chúng ta chỉ đến đây để thăm thú cảnh sắc núi rừng, hiện giờ đang có việc gấp muốn quay về mong cậu tránh đường.

- Nếu như cần phí qua đường, mời cậu nói ra cái giá chúng ta sẵn sàng trả để được đi qua.

Tần Phong vẫn quay lưng đứng yên như tượng đá, thiếu niên một mực chìm sâu vào bên trong những dòng suy tưởng vô định của chính mình, hoàn toàn quên mất cả không gian chung quanh mà bản thân đang đứng, phu nhân hỏi một lần rồi đến hai và cuối cùng là ba lần, gương mặt hòa ái ban đầu cũng dần xám đen lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, tự nói lòng mình rằng chắc là thiếu niên kia có vấn đề về tai nên mới như thế, bà dự định tiến gần hơn đến chỗ của hắn để nói chuyện thì từ chiếc kiệu đằng sau một người khác cũng bước xuống, thấp thoáng dưới ánh vàng của từng đèn lồng treo ở hai bên đường. Người ta nhìn thấy một thiếu niên có thân hình tương đối cao lớn, mặc trên người một bộ y phục màu vàng kim với các đường kim chỉ thêu tay cực kì sống động. Hắn vừa bước về phía trước song thủ đã nắm chặc làm cho xương cốt vang lên những tiếng lốp rốp.

- Mẫu thân chúng ta đã mất quá nhiều thời gian với cái tên không biết sống c·hết này rồi, hắn tưởng là mình đứng ở trong thành liền có thể muốn làm cái gì thì làm sao, mẫu thân hay người để con dạy cho hắn một bài học.

- Lí nhi con muốn làm gì, ở nơi này không được phép manh động lập tức quay về đây cho mẫu thân.

- Người sợ cái gì chứ, đến lão thành chủ nơi này còn phải cúi đầu kính nể chúng ta ba phần. Một tên thiếu niên quần áo rách rưới với cái sọt trúc nát mà thôi, loại nghèo hèn này con có đ·ánh c·hết cũng không có ai dám ý kiến.

Thiếu niên chân bước chậm từng hơi đã lập tức tăng tốc, được một khoảng thì hắn lập tức gập đầu gối của mình lại phát lực từ bàn chân đến mắt cá rồi lên phóng người v·út lên giữa không trung, lực đạp chân này của hắn thật sự làm cho người ta phát kh·iếp trực tiếp làm nền đường lát đá xanh cứng không thể tưởng tượng ngay tức vang lên những tiếng nứt vỡ. Người hai bên đường thì trố mắt mà nhìn đến cái tên này, dựa vào dáng vẻ bên ngoài có thể đoán được tuổi tác của thiếu niên nhà giàu kia cũng phải xêm xêm với Tần công tử, dáng người tương đối cũng có thể gọi là cao ráo tuấn tú. Nhiều người đứng sau nhìn tình cảnh này chỉ biết lắc đầu, thiếu niên trẻ tuổi sống trong nhung lụa lại ở cái tuổi lực cường khí thịnh như cái tên kia làm ra những loại chuyện xốc nổi thì có thể hiểu được, chỉ không biết cái thiếu niên chặn đường kia rốt cuộc là vì cái gì mà lại chọn đứng yên tại đó để khiêu khích mấy cái người này, không lẽ cảm thấy mình sống quá lâu rồi nên muốn dạo chơi một vòng cửu tuyền để thăm thú hay sao ?

Thẳng hướng mà đánh tới thế như tuấn mã giao long vượt biển băng rừng không thể cản phá, vị phu nhân đứng ở một bên nhìn chằm chằm về phía con trai nhưng cũng chẳng thể cản thiếu niên làm loạn chỉ biết thở dài mệt mỏi, thằng nhóc con bà từ nhỏ đã tính khí ngang bướng ương ngạnh lại sớm bộc lộ ra bên ngoài thiên phú luyện võ có được sức lực hơn người, luôn sống ở bên trong sự bao bọc và tâng bốc đến tận mây xanh của tất cả mọi người trong nhà, vậy nên càng lớn chẳng những không biết suy nghĩ tính toán thiệt hơn ngược lại càng ngày càng ngông cuồng tự đại, chuyện gì cũng dùng nắm đấm để giải quyết, lần nào cũng bắt bà phải đích thân đi thu dọn tàn cục, lần này lại muốn tiếp tục cái thói xấu kia. Chỉ là không có thoải mái giống như vị phu nhân này, những người đứng ở hai bên đường là dân trong thành đã nhận ra người đứng phía kia là công tử nhà mình lập tức hét toáng cả lên, nam tử trai tráng đứng hai bên thì ào ào lao ra như ong vỡ tổ định tạo thành hàng người che chắn cho công tử.

Vút…rắc…rắc một thanh âm giòn tan đến kinh kh·iếp thốt nhiên vang lên, một bóng đen vô thanh vô tức từ góc đường vụt lao tới, lướt đi với tốc độ nhanh phải gấp hai ba lần thiếu niên kia, khí thế của quyền pháp vung ra trong không trung cực kì cương mãnh lấn áp hoàn toàn nhắm thẳng vào cái thiếu niên đang v·út người lao quyền kia. Người trong bóng tối này dùng một quyền để tiếp một quyền, triệt để lấy cứng để chọi cứng đã đem người còn lại đánh bật trở lại rơi thẳng xuống mặt đường lát đá xanh nằm thành một đống bộ dáng nhếch nhác vô cùng khó coi.

Thiếu niên bởi vì cho rằng mình tung ra một quyền này nhất định sẽ đắc thủ vậy nên hắn chẳng có chút phòng bị nào chuyện bị người ta phản công, lúc này bất ngờ b·ị đ·ánh văng ngược trở lại, đầu óc gần như trống rỗng bởi những cơn đau điếng người, tiếng rên la thảm thiết vang khắp con đường. Cánh tay vừa rồi mà hắn dùng để vung quyền muốn đánh công tử ca bây giờ b·ị đ·ánh ngược gãy thành vô số đoạn vặn vẹo khó coi với các khớp xương trắng xé da thịt lòi hẳn ra bên ngoài, máu chảy xuống thấm đẫm luôn cả lớp y phục vàng kim. Mấy thiếu niên nam tử vừa rồi còn muốn nhảy vào can ngăn nhìn thấy đều xám mặt giật mình, lần nữa chủ động nhảy lùi hết mức về phía sau đứng sát vào hai bên đường, lần này thì đúng là không có ai dám ho he gì, từ người trong thành cho đến khách ngoại hương. Ai cũng trố mắt mà nhìn không thể tưởng tượng ra được một cảnh này còn có thể xảy ra.

Màn tối của đêm cũng dường như ngay lập tức bị đẩy lùi đi bởi lần so nắm tay giữa cả hai, người kia từ trên không vẫn bảo trì nguyên vẹn bộ dáng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi mà tiếp đất chặn ở trước người của thiếu niên lang, người này siết nắm tay lại đưa thẳng về phía trước, chân lùi về sau một chút vào thế thủ sẵn sàng nghênh tiếp người thứ hai lao lên. Người ta chăm chú quan sát đến chỗ đó muốn xem thử người vừa mới đến là ai, vậy mà không phải một thiếu niên nam tử cao to lực lưỡng như tưởng tượng, người đến chỉ là một thiếu nữ bình thường với bộ võ phục màu xanh lam, cô có mái tóc dài màu đen tuyền cột theo kiểu đuôi gà có một cây trâm gỗ cách điệu hình như làm bằng tay xiên qua.

Cho dù màn đêm đã buông khắp nơi chỉ có ánh đèn lồng thấp thoáng, nhưng người ta vẫn rất dễ dàng để nhận ra thiếu nữ vừa mới vung quyền kia thực sự rất xinh đẹp cực kì tự nhiên mang đến một loại cảm giác anh khí bứt người, dáng người cao ráo chẳng thua thì Tần Phong tay chân của cô thon thả nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác rất có lực, tổng quan thì dựa vào bộ dáng của nàng đúng là không thể tưởng tượng ra được vừa rồi còn có thể chỉ dựa vào một quyền đã đánh bay cả người của thiếu niên to lớn ngược về chỗ cũ. Từ phía đằng sau lập tức có mấy người ở trong đám đông ào ào xông ra, đa phần đều là những vị lão nhân đã có tuổi tay cầm theo quải trượng nhưng mà ai cũng hớt ha hớt hải. Một vị lão phu nhân tuổi ước chừng năm sáu mươi, tóc đã điểm bạc trắng lao thẳng đến chỗ của cô vòng quanh mấy lần nhìn hết từ trên xuống dưới.

- Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ…trời ơi ta đã nhắc nhở người rồi mà. Xung quanh cái thằng nhóc này lúc nào chẳng có mấy mươi tên hộ vệ trông chừng, hơn nữa đây còn là địa bàn nhà hắn ai có thể tổn thương được hắn chứ. Người sao lại lỗ mãng như vậy, nếu như vừa rồi kẻ địch có giữ hậu chiêu nguy hiểm thì phải làm sao, người là đích nữ duy nhất trong nhà, người mà có chuyện gì thì cái thân già như ta làm sao chịu nổi ?

- Được rồi, tiểu thư không sao là tốt rồi, nhưng lần sau đừng lỗ mang như vậy nữa.

- Mọi người con biết mình nên làm gì mà, không cần phải căng thẳng như vậy đâu.

Vị thiếu nữ vừa mới đáp lại một quyền vừa rồi chính là đại tiểu thư nắm quyền lực tuyệt đối của Hồng gia tên gọi Hồng Vận, cũng là gia tộc cũng thuộc về một trong tam đại danh gia đứng hàng nhất đẳng của tòa Thanh Sơn thành, mấy năm gần đây cô còn nổi lên với danh hiệu là người có thiên phú luyện võ nhất của cả thành, liên tục giành được quán quân trong những cuộc tranh võ do các đại gia tộc và thư viện cùng nhau bắt tay tổ chức.



Thậm chí mấy năm trở lại đây quy mô của giải đấu này còn được mở rộng ra cho những tòa thành lân cận cùng đưa người đến thi thố, kéo theo không ít những gia tộc chuyên đào tạo võ pháp cho binh lính của quốc gia cũng muốn đưa con em trong nhà đến Thanh Sơn thành để thử thách thiên phú của mình, nhưng trong số những người đó vị tiểu thư này vẫn là người có thành tích nổi bậc nhất khi đang giữ chuỗi bất bại gần hai trăm trận. Thế nên vừa rồi cô ra tay, mặc dù vẫn chưa cần dùng đến toàn lực nhưng đã rất dễ dàng ép cho thiếu niên chỉ biết đôi chút tạp kĩ võ mèo kia phải bay ngược trở về thụ thương không nhẹ, phải biết vừa rồi cô chỉ thuần túy là dùng nắm đấm để đối nắm, chỉ so đọ xem nắm tay của ai cứng hơn hoàn toàn không dùng đến một chút tạp kĩ nào. Vừa vặn cũng là minh chứng cho tất cả mọi người qua lại cùng nhìn thấy, để cho tất cả những kẻ chỉ biết đứng sau lưng đặt điều cho rằng cái thành tích bất bại kéo dài đã mấy năm qua của cô là dùng cách thức ngoài lề mà có được cũng phải mở to mắt mà nhìn, gần hai trăm trận bất bại kéo dài ròng rã mấy năm qua hoàn toàn là dựa vào sức mạnh nắm tay nghiễn ép người khác của bản thân cô.

Chỉ là bản thân Hồng Vận cũng không nghĩ tới cái thiếu niên khí thế hùng hổ kia vậy mà lại yếu tới mức độ như vậy, còn chẳng thể chịu nổi một quyền bình thường của cô, nếu vừa rồi không phải kịp thời nhận định về sức mạnh của hắn để thu lại một quyền đã sắp tung ra thì khó mà tưởng tượng được tình cảnh của thiếu niên kia có thể tệ đến mức độ nào, tuy không đến mức phải dạo chơi quỷ môn quan, nhưng cũng phải mất cả năm mới có khả năng xuống nổi giường. Phía bên những người đi xe ngựa càng kinh hoàng hơn, không một ai lường trước được loại tình huống như thế này sẽ diễn ra, nhất là cái vị phu nhân khi nãy đã lớn tiếng nhắc nhở con trai không được làm chuyện hồ đồ, hiện tại cả gương mặt thất sắc trắng bệch lao đến đỡ con trai đang lăn lộn với v·ết t·hương nhìn mà kinh hãi, phụ nhân nhất thời không dám ngang nhiên loạn động la hét sẽ trả thù nhưng sắc mặt đã xám đen thành một đống, đúng là không còn nhìn ra được một chút ý thiện nào nữa.

Xung quanh ba chiếc xe ngựa một nhóm hơn mười người đa phần đều là nam tử trai tráng lập tức xông lên người này đứng cạnh người kia kết thành một tấm khiên người che chắn cho cả phu nhân cùng với công tử của mình ở bên trong, sắc mặt ai nấy cũng đều căng thẳng nhìn dáo dác khắp chung quanh nâng mức độ cảnh giác đến tối đa, vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh sau lần so quyền vừa rồi giữa hai bên. Công tử nhà họ mặc dù tính khí không ra gì nhưng mà đúng là loại có thực lực để khua môi múa mép, thiên phú luyện võ tuyệt đối không thể nghi ngờ cho dù là đặt trong hàng ngũ những vị võ nhân xông pha chiến trường trong q·uân đ·ội mà nói cũng thuộc vào cấp bậc có thể nắm giữ một đội quân nhỏ tầm mấy chục người xông pha chiến trường.

Thiếu phụ phát hoảng, cẩn thận ôm lấy con trai trong lòng cùng với một vài tì nữ hầu hạ chạy qua chạy lại dùng khăn sạch để lau sơ qua những v·ết m·áu chảy xuống y phục, Tiểu Hoa theo lệnh của phu nhân ngay lập tức chạy về xe ngựa đem một viên thuốc tròn màu vàng kim tới cẩn thận nhét vào miệng của thiếu gia, sau khi nuốt xuống viên thuốc có kích cỡ tương đối đặc biệt này nét đau đớn trên gương mặt thiếu niên lập tức thuyên giảm đi rất nhiều.

Dược lực từ viên thuốc này nhất thời bộc phát ra thật sự làm cho người ta nhìn mà hai mắt tròn xoe kinh ngạc, toàn bộ cánh tay phải của thiếu niên vốn cong cong quẹo quẹo vì xương gãy tức khắc được sắp nối lại từ từ thẳng ra bình thường như cũ. Thiếu phụ nhìn v·ết t·hương của con dần hồi phục về dáng vẻ ban đầu, cuối cùng cũng an tâm thở ra một hơi, lúc này mới ngước lên mắt đăm đăm về phía về đôi thiếu niên thiếu nữ chặn trước đường, gương mặt khó coi xám đen lại với các nếp nhăn gấp khúc dần nổi cộm lên trên, tức giận đến mức trên trán nổi cộm từng đường gân xanh. Tiểu Hoa đứng ở một bên nhìn thấy mà sợ đến nổi run rẩy, theo phu nhân rong ruổi khắp nơi đã mấy mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức độ này của bà, cho dù là lúc phu nhân đi đường bị người ta xăm xoi thân thể hay dùng những lời lẽ thô tục để trêu cợt đùa giỡn cũng không thấy, bộ dáng hiện tại giống hệt như những gì mà cô từng nhìn thấy vào năm đó, chỉ cần trong tay phu nhân lúc này có một thanh trường đao hoặc kiếm, không loại trừ khả năng bà sẽ sống c·hết một trận với hai cái người kia. Thiếu nữ hiểu chuyện liền chậm rãi lùi về phía sau tránh đi đầu sóng ngọn gió.

Hơi thở dần chậm rãi bị nén sâu vào trong ngực làm cho hai gò núi vốn đã căng đầy đều đặn của vị phu nhân này càng thêm phần nổi cộm lên. Bà siết bàn tay, nắm chặc tới nỗi làm cho móng tay đâm vào da thịt rỉ máu chảy xuống, nhưng mà ngay lúc này bà đang đứng ở Thanh Sơn thành vốn là đất phong của nhà người ta, bà không thể cũng kích động giống như con trai của mình làm ra hành động hồ đồ khiến cho chuyện bé xé ra to, dù sao cũng là con trai bà sai trước về cả tình và lí đều không có chút nào nghiêng về phía mình, chỉ có thể nhẫn lại chờ đợi xác nhận một chút chuyện mới có thể ngang ngược mà làm.

Dù sao trước khi hai người cùng lên đường phu quân đã đặc biệt căn dặn qua trước với bà, Thanh Sơn thành tuy diện tích nhỏ lại còn bị xem là chốn man di hủ lậu không đáng quan tâm, thế nhưng nó lại thuộc vào một trong hai mươi sáu tòa phúc địa của nhân gian, cho dù hiện tại đã gần kề với bờ vực sụp đổ chuẩn bị phải nghênh đón diệt vong không còn ai muốn dính dáng tới, nhưng nội tình ở bên trong mà nó tích lũy đã qua không biết bao nhiêu năm tuyệt đối sâu đến không thể tưởng tượng được, chuyện ngọa hổ tàng long cao nhân ẩn dật không phải không có, cho dù có là hoàng đế bệ hạ đích thân vi hành đến nơi này cũng phải cố kị ba phần không dám tùy ý thích làm gì làm ở đây.

Điều thứ hai phu quân bà căn dặn chính là đối với tam đại gia tộc mấy nghìn năm qua đóng giữ tòa phúc địa, dây mơ rễ má đã ăn sâu vào mảnh đất này nội tình của bọn họ tuyệt đối không có tầm thường. Không kể đến loại vô danh tiểu tốt chỉ mới có lịch sử phát triển mấy trăm năm như Bạch gia, thì Tần gia và Hồng gia hai đại danh gia thế tộc cố cụ ở nơi này không thể khẳng định chắc nịch nhưng tuyệt đối ít nhiều đều có liên quan mật thiết đến với rất nhiều môn hạ tu đạo trên núi, thế nên nếu như không phải gặp vạn nhất mình chiếm được phần lí thì tuyệt đối không được đắc tội với họ, ngoài ra trong thành cũng có quy củ rõ ràng không được tùy tiện g·iết người được chính vị thánh nhân nho gia canh giữ nơi này ban ra, tuyệt đối không được làm trái với bất kì một lí do nào.

Ngoài ra còn kĩ càng nhắc nhở về vấn đề thứ ba, nói kĩ càng rằng danh dự là cái vảy ngược của những gia tộc ở Thanh Sơn thành, nếu như không phải tình huống bất khả kháng thì đừng động đến. Bây giờ không biết được đôi thiếu niên thiếu nữ trước mắt kia có nội tình như thế nào, vậy nên tạm thời bà không thể loạn động chỉ cần về sau tra được không phải là người thuộc về tam đại gia tộc vậy thì liền đem hai kẻ này phân thành vạn khúc mới hả dạ.

Tình huống giữ hai bên càng thêm căng thẳng, đến cả người xem ở xung quanh cũng phải nuốt nước bọt chờ đợi. Đại sự vừa có chuyển biến đặc biệt nghiêm trọng nằm ngoài tầm kiểm soát thì ngay lập tức từ trong góc phố nơi con đường lớn có đến mấy mươi người mặc y phục có giáp trụ màu đen lao ra đứng vây quanh cả người của đôi thiếu niên thiếu nữ bày thế bố trận phòng thủ nghiêm ngặt, người dân trong thành nãy giờ căng thẳng tới lúc này nhìn thấy những người kia mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ở trong đám đông nhốn nháo lập tức có tiếng người hô vang

- Là các vị hộ vệ của Tần gia kìa, may quá cứu tinh đều đến rồi. Để xem bây giờ còn ai dám bắt nạt người dân trong thành nữa.

Một người nói rồi hai người nói, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một làn sóng hùng hồn của những người dân đứng xem ở hai bên đường, người nào người nấy thi nhau la ó. Nhất là mấy vị phụ nhân đứng ở đầu hàng, một tay chống nạnh một tay kia chỉ về phía đám người đi xe ngựa hét to, hoàn toàn đánh lạc câu chuyện đi sang một chiều hướng khác làm cho ai cũng quên mất người nào mới là người sai ngay từ đầu. Đứng lấp ló ở đầu hàng là vị tiểu thư mặc quần áo chỗ rách chỗ vá có gương mặt tươi cười trong trẻo, bình thường là một vị cô nương e thẹn ít nói ít cười, ấy vậy mà vào lúc này lại hóa thành bà cô chua ngoa chuyên đi chửi lộn đặt điều dẫn dắt dư luận chĩa mũi kiếm thẳng về mấy người kia.

- Đám người ngoài lắm tiền nhiều của thì có cái gì hay ho chứ, giả bộ cái dáng vẻ thanh cao đạo mạo thực chất cũng chỉ là những kẻ lợi dụng quyền thế để h·iếp đáp dân nghèo trong thành mà thôi. Bình thường lợi dụng chúng ta thấp cổ bé họng, cãi không lại đánh cũng không lại chỉ có thể nhịn nhục để lên mặt làm giá, lần này thì hay rồi, chọc vào Tần công tử của Tần gia để xem các người còn dám phách lối nữa hay không ?

- Đúng vậy…đúng vậy, cô nương nói đúng lắm, những kẻ này chỉ biết lợi dụng quyền thế để h·iếp đáp người dân nghèo khổ như chúng ta mà thôi, thấy người có quyền thế hơn là liền khép đuôi rụt mỏ. Tần gia ngày hôm nay nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học, để chúng biết dân nghèo ở Thanh Sơn thành cũng không phải dễ bị người bên ngoài bắt nạt.

- Đúng lắm, Tần gia dù sao cũng là gia tộc chủ quản những chuyện lớn nhỏ trong thành gần nghìn năm qua. Hôm nay đại công tử nhà họ còn bị người bên ngoài bắt nạt đến như vậy, nếu như không dám làm đến cùng thì còn gì là danh tiếng đại gia tộc đầu tàu của Thanh Sơn thành nữa. Người bên ngoài sau này nhất định sẽ xem những người nghèo như chúng ta thua con chó, tùy tiện cũng có thể giẫm c·hết như giẫm một con kiến. Chúng ta chịu khổ chịu nhục cả đời rồi, khổ thêm một chút nhục thêm một chút cũng không sao. Nhưng mà thử nghĩ xem con của chúng ta cháu của chúng ta sau này cũng sẽ phải chịu những loại khổ sở và khi nhục đó, bọn chúng đều là những đứa trẻ vô tội, những đứa trẻ trong sáng thuần khiết, bọn chúng xứng đáng được sống như một con người trong xã hội nơi mà tất cả đều bình đẳng với nhau. Tần gia ngày hôm nay nhất định phải làm chủ cho những người nghèo như chúng ta, nhất định phải làm chủ cho chúng ta.

Người nói giọng sục sùi rống to một tiếng như con trâu bị thọc huyết, từ trong đám đông trực tiếp xô ngã mấy người khác muốn lao lên để liều mạng với những người kia, nhưng đã bị mấy người ở xung quanh hợp sức chặn lại đè xuống đất. Người dân xung quanh ai nấy cũng đều cảm nhận được sự tức giận và bất lực đã bị tích tụ trong người suốt mấy mươi năm của người đàn ông ấy, ai cũng đang làm cha làm mẹ, làm ông làm bà. Ai cũng có con có cái, có cháu có chắt trước mấy lời hùng hồn này càng thêm phần kịch liệt. Máu nóng sôi sục bốc thẳng lên trên đầu, người dân nắm tay đưa lên cao hú hét càng thêm phần kịch liệt.



Trực tiếp khiến cho một chuyện vốn dĩ chỉ từ vô tình chặn đường không đáng để tâm trở thành một cuộc b·iểu t·ình đòi quyền lợi từ tất cả. Người dân từ khắp nơi nghe thấy thì đều đổ xô ra đường, ai cũng nâng nắm tay lên cao hét vang, toàn bộ tòa Thanh Sơn thành vốn chỉ náo nhiệt bởi những lúc bàn chuyện cười đùa hay mua bán bây giờ trực tiếp biến thành ồn ào nhốn nháo vì tiếng người. Cảnh tượng hiếm có chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

Những người ngoại hương cùng với nhóm người đi xe ngựa đều đồng loạt xám mặt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ai nấy có thể tạm thời tránh mặt đi đâu thì đều cố hết sức để tránh không mong muốn mình bị kéo vào bên trong cuộc hỗn loạn này. Chẳng ai nghĩ mới vừa nãy còn rất bình thường, đều cho rằng cùng lắm chỉ là hai bên nói mấy câu xin lỗi là xong, vậy mà mới chớp mắt có một cái đã trực tiếp biến thành một cuộc b·iểu t·ình đòi quyền lợi rồi, mà cuộc b·iểu t·ình này quy mô phát triển còn quá mức nhanh chóng. Người trong bóng tối chỉ biết xoa đầu chán nản chửi đổng một câu trong miệng rồi quay đầu khuất đi.

- Cái con mẹ nó chứ, tên cáo già Tần Kinh Tâm kia giật dây như thế này cũng quá mượt mà rồi. Hoàn toàn không có điểm bắt c·hết, hầy xui cho đám người kia rồi khi không lại thành bàn đạp chân cho bọn người Tần gia. Về nhắc nhở đám nhóc kia, mấy ngày tiếp theo làm cái gì cũng cẩn trọng một chút Thanh Sơn thành sắp có một vài thay đổi mới rồi.

Từ trong đám người đang không ngừng hú hét, Tần An lẻn lẻn nắm chặc bàn tay của Bạch Ngưng Sương mỉm cười kéo cô chạy biến về phía sau hàng ngũ của mấy hộ vệ Tần gia. Bây giờ thì đúng là loạn nên không ai còn quan tâm đến ai nữa, toàn bộ sự chú tâm đều tập trung hết vào đám người đi xe ngựa. Mà trước làn sóng phản đối kịch liệt không có một chút báo trước nào dồn đến này, nhóm người kia càng thêm lẻ loi co cụm, dù sao cũng không có ai ngu đến mức ngay lúc này lại nhảy ra để giúp đỡ cho bọn họ, đứng cùng trên một con thuyền chẳng biết khi nào sẽ chìm, loại chuyện cùng kéo nhau c·hết thế này đúng là không ai muốn phải làm.

Ngươc lại mấy người hộ vệ của Tần gia vừa mới tới dàn trãi đội hình thậm chí còn chưa biết được chuyện gì vừa mới xảy ra, mọi thứ thật sự quá nhanh chỉ có một chốc chưa đến mười phút đã loạn thành một đống rồi. Ấy thế mà mọi mũi kiếm còn chỉ thẳng vào mặt đám người không biết từ đâu mà tới kia, đúng là làm cho mấy người họ giảm thiểu được không ít gánh nặng. Mặc dù được gọi là những hộ vệ đặc biệt, nhưng mà công việc bình thường của bọn họ chỉ là đi canh giữ trị an cũng như quản lí chuyện làm ăn của các sạp hàng ở trong khu phố địa bàn nhà mình mà thôi. Tuy đúng là mỗi người trong số họ võ nghệ cùng với thân thủ đều cực cao là chọn lựa của những tinh anh nhất trong số những tinh anh của gia tộc, nhưng thực sự mà nói bọn họ chưa từng được tập huấn mô phòng cách giải quyết loại tình huống này. Thế nên ngoài dàn trận để phô trương thanh thế, ai cũng không biết mình nên làm cái gì cho đúng với tình huống này.

Tình thế căng thẳng hơn khi mà nhóm hộ vệ Tần gia xuất hiện đông đúc, cộng thêm phía bên kia quân binh trong các xe ngựa cũng ồ ạt tràn ra đứng vây khắp hai bên đường. Rồi những tiếng la ó hò hét của những người dân chỉ thẳng về phía trước, biến phần con đường vốn rộng rãi và thoải mái chỉ thường có tiếng nói cười này trở thành một đống hỗn loạn chẳng khác gì cái chợ lúc đông khách.

Nhưng cũng chẳng mất bao nhiêu lâu thời gian thì từ bên trong nhóm hộ vệ của Tần gia có một vị tráng phu tuổi đã trung niên, thân hình của ông vô cùng cao lớn bên hông còn dắt theo một thanh trường kiếm tướng đi bệ vệ hướng thẳng về phía trước, chỉ là lúc này trung niên nam tử bộ dáng hùng hùng hổ hổ mặt đỏ bừng bừng lộ rõ ràng dáng vẻ tức giận cực điểm, mười phần nộ khí xung thiên đều hiển lộ rõ ràng trên gương mặt làm người ta nhìn mà phát hoảng. Đoán chừng ngay lúc này chỉ cần một câu nói thậm chí là một cái gật đầu vu vơ của vị gia chủ ở sau lưng liền sẽ đem toàn bộ người đứng tại nơi này chém g·iết không tha một mạng nào.

Hộ vệ che chắn đằng trước nhìn thấy trung niên nam tử vừa tới, trong qua dáng vẻ tức giận đến nổi gân guốc chạy dọc hai bên cánh tay của ông tất cả mọi người đều lập tức dạt ra hai bên còn có chút run sợ ôm quyền cúi đầu cung kính gọi một tiếng Đại Trường Lão. Thế nhưng vị đại trưởng lão với cái bộ dáng đại nộ nào sẽ quan tâm đến mấy chuyện chào hỏi này bàn chân bước về trước giẫm mạnh xuống làm rung chuyển cả những viên đá xanh lát đường bản lớn vốn khít như bưng với nhau. Người dân hai bên đường đang la ó ngay tức khắc im bặt, không ai dám hé nửa cái răng.

Lão trung niên đứng cách môt đoạn mắt đối mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía của đám người hộ vệ đang che chắn ở phía trước, thân thể của lão vốn đã đồ sộ ngay lúc này bởi vị nộ khí làm cho các đường gân khắp người nổi cộm lên khiến cho cơ thể gần như to lên gấp đôi. Mắt sắc như đao, cánh tay như hai thanh chùi sắt không lồ trực tiếp làm cho mấy người chắn trước sợ đến chân run cầm cập. Vị phu nhân hết cách để chống chế không thể tiếp tục che giấu bản thân nữa, chỉ có thể đứng lên bước về phía trước đẩy bay hết đám hộ vệ chặn đường ra một bên, dùng mắt đối mắt trực tiếp nghênh đón vị đại trưởng lão Tần gia. Khí tức giữa cả hai chèn ép qua lại lẫn nhau vậy mà hoàn toàn cân bằng không có chút yếu thế nào làm cho người đứng xem phải tròn mắt kh·iếp đảm. Đại trưởng lão cũng chẳng lấy làm bất ngờ lên tiếng trước

- Phu nhân ta không biết phu nhân là người từ đâu tới càng không quan tâm chỗ dựa phía sau lưng của phu nhân là gì. Nhưng phu nhân nên biết Thanh Sơn thành chính là đất phong của thái tổ hoàng đế dành cho Tần gia ta. Được các vị tiên tổ là khai quốc công thần ở trong gia tộc dùng vô số sinh mạng và xương máu để đổi lấy, chúng ta ở đây quản lí Thanh Sơn thành đã nghìn năm qua, con đường mà phu nhân đang đứng cũng là đường cho Tần gia chúng ta mở ra cai quản, những nơi mà phu nhân từng đi qua đều có bàn tay của Tần gia chúng ta vun đắp xây dựng. Hôm nay công tử nhà ta có đốn ngộ trong lúc đọc sách, đặc biệt đứng giữa đường để lĩnh hội đây chính là thiên kinh địa nghĩa nhất trong thiên hạ, cho dù có là lão thành hoàng hay lão thiên gia gì đó muốn đi qua cũng phải tự giác cút sang một bên chờ hoặc đi đường vòng đây là đạo lí thứ nhất.

Thứ hai chính là ở trên địa bàn của Tần gia ta, đứng trong đất phong dành cho những vị khai quốc công thần cho dù có là đại quan nhất phẩm của triều đình cũng không thể chạm vào được một sợi tóc của đại công tử chúng ta. Chưa kể Tần công tử của chúng ta chỉ là một thư sinh đọc chữ bình thường, nếu như vừa rồi không kịp thời có Hồng tiểu thư ứng cứu bị một quyền kia đánh trúng nhất định nguy kịch đến tính mạng, làm ảnh hướng đến con đường học vấn mở mang tri thức cho gia tộc. Cái này chính sự là sỉ nhục lớn nhất đối toàn bộ gia tộc. Thứ ba càng đáng hận hơn khi các người còn khinh thường mạng sống những người dân bình thường của Thanh Sơn thành, ta hỏi ai trong số bọn họ không có gia đình, không có người thân cha mẹ, không có bằng hữu anh chị em con cái, các người lấy cái quyền rắm chó gì để xuống tay đ·ánh c·hết họ. Cho dù chỉ là một tên ăn mày, nhưng đã là người của Thanh Sơn thành chúng ta, thì chỉ có người của Thanh Sơn thành này mới được quyền quản lí, đám người ngoài các ngươi không có quyền chạm và một sợi tóc của họ. Những lời cần nói ta đều đã nói, nếu như hôm nay không thể cho ra một câu trả lời rõ ràng vậy thì đừng trách Tần gia chúng ta không giữ gìn quy củ. Giết trước nhận tội sau, phu nhân nên biết kim bài miễn tử của thái tổ hoàng đế ban tặng vẫn còn dành cho Tần gia!!!

Nam tử trung niên dáng điệu hùng hổ có thừa vừa nói liền lập tức động kiếm chẳng cho ai có chút thời gian suy nghĩ nào, chỉ nghe thấy một tiếng soẹt sắc lẹm vang lên một làn hàn khí tựa như thu thủy trôi chảy lướt ra khỏi vỏ, khẽ loáng lên một tia sắc quang mang lạnh lẽo rồi trực tiếp cắm thẳng xuống nền đá phía trước mặt của cả hai người, nằm chính giữa phân ra thành hai bên bờ chiến tuyến, hộ vệ của Tần gia cũng theo hiệu lệnh ấy lập tức rút đao vào thế chuẩn bị vô số tia sáng nhỏ bé từ những chiếc đèn lồng bị lưỡi đao sáng loáng tán xạ bắn đi tứ tung.

Tình thế bây giờ càng thêm căng thẳng đến tột đỉnh, người dân ai nấy đều kinh hồn bạt vía đứng túm tụm lại với nhau, không nghĩ rằng Tần gia có thể vì mấy người bình thường như bọn họ mà làm đến mức độ này, tưởng chỉ cùng lắm là nhắc nhở mấy câu thôi vậy mà thực sự rút kiếm muốn đại khai sát giới. Bất ngờ từ phía sau một giọng nói trầm trầm thong thả truyền tới nhưng cũng cương nghị làm người ta vừa mới gánh trên vai một mối tâm tư lo lắng bây giờ lại mang thêm một gánh nữa. Hộ vệ đứng ở hai bên nhìn thấy người đi tới đều chậm rãi ôm quyền cung kính cúi sát đầu rồi tự động thân mình thối lui về phía sau nhường lại toàn bộ con đường cho vị trung niên đang tới, Tần gia chủ vậy mà vào giờ khắc này lại tự mình thân chinh, chỉ cần nghĩ cũng liền biết được đại sự lần này nhất định muốn giải quyết êm đẹp cũng không có dễ dàng.

- Đại trưởng lão trước tiên cứ bình tĩnh đã, Tần gia chúng ta từ xưa đến nay nổi tiếng với người dân trong thành là gia tộc lấy đức và nhân để phục người, nào phải là loại ngang ngược phá hỏng quy củ như thế, lại càng không phải loại người không biết nói lí lẽ đừng động thủ vội. Dù sao người đã đứng ở địa bàn của ta cũng không đi đâu được.

Câu nói vừa dứt giống như có vô số những cơn gió Hồi Xuân Hàn ở trong lời nói của Tần Phong cũng trùng hợp thổi qua tòa thành nhỏ, từng cơn gió ở nơi này tung hoàng bá chủ nhất thời làm cho bất kì người nào đang đứng trên đường cũng cảm thấy lạnh gáy đến tê dại cả tay chân, là cảm giác lạnh lẽo bởi nội sợ bủa vây từ trong xương cốt truyền ra.

Ở trong bóng tối sâu thẳm có vô số những bóng người lộ diện lấp lửng khắp nơi, không chỉ có bóng mà còn chập chờn những ánh hàn quang từ vô số loại binh khí khác nhau bị luồng ánh sáng yếu ớt của các cây đèn lồng làm cho lộ diện đứng khắp trên các mái nhà tạo thành một vòng tròn khép kín, vậy mà đã sớm vây kín hoàn toàn cả một khúc đường, người xem nuốt nước bọt trán đã thấm đẫm mồ hôi lạnh chỉ có giờ khắc này người ta mới có thể cảm nhận được rõ ràng hơn cái câu nói của Đại Trưởng Lão Tần gia, bọn ta ở đây chính là trời ngươi muốn đấu với tôn nghiêm của trời vậy có thể dùng mạng để trãi nghiệm thử một phen.

Không khí vốn đã cực kì ngột ngạt bây giờ lại càng đặc biệt căng thẳng thêm gấp bội ngay đến cả những tiếng thở của từng người trong cuộc hay không trong cuộc cũng dần nặng nề mệt mỏi, phu nhân đã đi về phía trước nhất thời nhìn thấy tình cảnh mai phục ở khắp nơi thì trái tim bị hẫng mất một nhịp thất thần, nhóm hộ vệ vừa rồi lập tức vây quanh che chắn cho công tử của mình vẫn còn dưỡng thương nằm trên đất, ánh mắt ai nấy đều cực nóng tim đập mạnh hầu như đã cảm nhận được c·ái c·hết đến gần thậm chí ngay giờ khắc này có lẽ cách mình chỉ vẻn vẹn có một bước chân duy nhất mà thôi.

Thiếu niên nằm dài trên đất lại ăn trái đắng một lần nữa, giờ hắn mới nhận ra hình như mình lỡ chọc vào một người rất không nên chọc rồi, sợ hãi đến phát loạn hết tâm trí chui rút về phía sau nhóm hộ vệ ngay đến cả việc thở cũng không được bình thường, toàn bộ ý nghĩ ban đầu muốn thể hiện uy phong đều đã không còn lại một chút, tâm tư cảm xúc đều trượt hẳn xuống đáy vực. Lúc mà mọi người đều căng thẳng lại nghe thấy một tràng tiếng xe ngựa từ xa ầm ầm truyền tới nỗi kh·iếp sợ khi nãy lúc này lại được nhân lên vạn phần, cũng không biết là cứu tinh đến ứng cứu hay là kẻ đến muốn tặng cho họ một đao.

Từ đằng xa trên con đường Đào Hoa vốn đã gần kín người vây quanh, có tiếng hí vang của người đánh ngựa tới gần là từ hướng của nhóm người Tần gia chủ lộ thân, lúc đi trên đường nhìn thấy Tần Phong đang đứng cùng với vị Hồng Vận tiểu thư của Hồng gia với dáng vẻ như người đang suy tư về điều gì, người trong xe ngựa liền ra lệnh cho dừng lại từ phía xa tự mình cuốc bộ thân chinh đi đến nơi này quan sát mọi chuyện.

Người trên đường nhìn thấy một màn sắp tới lập tức mắt chữ a miệng chữ o không khép lại được, người đến tiếp tục lại là bốn năm vị trung niên nam tử dáng cao ráo, khí phách trấn áp quần hùng có người bên hông còn đeo theo bội kiếm mặc bảo giáp được trang bị sẵn sàng đều đi phía sau lưng một vị trung niên nho sinh văn nhã có bộ râu dài vô cùng đẹp mắt. Người đến mặc y phục bên ngoài đơn giản, riêng có vị đi đầu còn khoát thêm một cái áo choàng đỏ thần sắc mỗi người đều nghiêm nghị trong số đó còn có phần hơi hướng tức giận và một chút sốt sắn. Người dân đứng hai bên đường nhìn thấy nhóm người lướt quá thì lập tức cúi đầu.

- Thành chủ đại nhân giá đáo.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :