{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 43 Có những người giống như hướng dương đều nhìn về phía mặt trời

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 4351 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 43 Có những người giống như hướng dương đều nhìn về phía mặt trời

Trong một giây phút cực kì ngắn ngủi Tần Phong cảm nhận được rất rõ ràng có một sự thay đổi gì đó rất lạ thường ở trong chính cơ thể của mình, dường như trào dâng lên một loại cảm giác phản kháng vô cùng mãnh liệt, sôi sục cả tâm trí khiến hắn ngay lập tức không còn nhìn tiếp đến gương mặt của người con gái tuyệt lệ kia nữa. Mắt của thiếu niên nhíu khẽ làm cho đôi làn mi dài cũng lập tức rũ xuống như một tấm màn lụa che đậy những thứ không muốn để cho người ngoài nhìn ra. Sự thay đổi chỉ đến trong một thoáng chốc cực ngắn, đôi con ngươi không còn là ánh nâu đậm như màu hạt dẻ quen thuộc mà lại lóng lánh sắc vàng kim cực kì đậm đặc, thậm chí còn ửng sáng từng đợt kim quang chói lọi xuyên qua từng sợi lông mi. Một thoáng rồi liền tan biến, bởi vì mối bận tâm hiện tại của Tần Phong không đặt ở nơi này mà dừng ở một phương trời khác, vậy nên rất nhanh đã hoàn toàn thanh tĩnh như thường tiếp tục dõi theo những áng mây thơ thẩn đến lang thang, đắm mình trong sắc trắng lăm của thiên địa.

Cả buổi chờ đợi cuối cùng điều mà thiếu niên hóng chờ nhất cũng đến, thân cần câu run lên từng hồi nghiêng ngả theo chiều của dòng nước, chỉ khi mà móc câu móc trúng cái gì đó đặc biệt lớn mới làm cho thân cây trúc mỏng nhỏ đặc biệt vô cùng dẻo dai đương thẳng tắp bình thường lại bị uốn cong xuống thành hình giống như mặt trăng khuyết như thế này. Tần Phong nhìn vào độ cong đến hình bán nguyệt của cần liền đoán rằng mình trúng lớn rồi nhất định đây phải là một con cá nặng trên ba cân ngay lập tức bật người ngồi dậy chạy qua cầm cần lên xem xét thử. Một tay chụp vào đầu cần, tay còn lại thì chụp lên trên hơi cao một chút đứng người vào thế từng đợt một phát lực kéo mạnh vô cùng bài bản, mặc dù thiếu niên chỉ mới bắt đầu tham gia vào bộ môn câu cá này khoảng chừng ba bốn năm trở lại đây, thế nhưng kĩ thuật của hắn đã có những tiến bộ cực lớn, hiện tại trình độ cũng chẳng hề thua kém các tay cần thủ dày dặn mấy mươi năm kinh nghiệm là mấy, chủ yếu vẫn là thiếu niên không quá câu nệ vào loại cần câu của mình, chỉ tập trung vào câu cá. Cái này lại khác so với phần cần thủ còn lại ở trong thành.

Sau một lúc căng sức ra chiến đấu cùng với dòng nước cuối cùng kéo vào được đến bờ, Tần Phong hí hửng nâng cao dây câu để xem chiến lợi phẩm của mình là gì mới phát hiện thì ra là dây câu bị mắc vào một khúc gỗ nhỏ đang trôi dọc theo dòng nước ở dưới đáy sông thế nên khi kéo mới tạo ra cảm giác nặng nề như thế nhưng không có cảm giác phản kháng. Đầu tiên là cảm giác có chút thất vọng thế nhưng cũng rất nhanh công tử ca đã tươi cười xốc lại tinh thần, tự nhủ nãy giờ ít nhất vẫn có thứ móc được vào cần câu kia là tốt rồi, hẳn kéo sửa lại dây câu thêm mồi câu vào móc rồi mới ném xuôi dòng tiếp tục chờ đợi đợt may mắn tiếp theo mỉm cười với mình.

Thiếu niên tiếp tục ngã lưng xuống nền cỏ xanh mướt, lại gối đầu lên đùi trắng ngọc ngà lẩn khuất dưới lớp y áo trắng tựa thiên tiên của mỹ nhân ở sau lưng. Hương gió nhẹ thanh mát buổi đầu xuân dường như còn đang từng chút một rửa trôi đi những cặn bám, những u buồn không biết nói cùng với ai trong cõi lòng người đọc sách, đánh thức lại những điều đã bị lãng quên nhắc cho thiếu niên nhớ về những mẫu chuyện vô cùng xưa cũ mà trong những ngày mưa tầm tã từ sáng đến đêm khuya hắn ngồi một mình trong phòng thắp đèn rồi say sưa với từng dòng thư con chữ, ánh mắt hướng thẳng về phía nàng tiên tử bạch y, mỉm cười nói về một mẫu chuyện bông đùa chẳng có đầu đuôi.

- Bây giờ ngẫm lại ta thấy có một nói trong sách rất hay nhé, chính là tất cả những loài hoa cỏ trên thế gian này đều không ngừng hướng về phía ánh dương choi chang mà sinh sôi đua nở. Đây là một câu mà ta từng đọc ở trong một quyển sách cổ, cũng không là quyển sách ấy được vị tiên sinh của nhánh nho đạo nào viết ra và ông đã đi được bao nhiêu cảm thụ được bao nhiêu thứ về thế giới để viết nên câu nói ấy, thế nhưng ta cảm thấy lời này thực sự rất rất hay, thực sự ẩn chứa rất nhiều loại đạo lí mà cho dù có là thánh nhân hiền sĩ cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng, ở trong đó nó còn có nhắc đến một loài hoa tên gọi là hướng dương nữa, nàng sống lâu như thế vậy có từng nghe qua tên của loài hoa này chưa ?

Tiên nữ đan từng ngón tay mình vào trong mái tóc của Tần Phong thích thú mân mê, quấn quấn cột cột giống hệt như một đứa trẻ ba bốn tuổi vọc vạch một món đồ chơi mới được mẫu thân cho tiền mua, gương mặt nàng ửng từng làn sắc đỏ hồng nhuận yêu kiều dường như dưới ánh dương quang lấp lánh kia càng thêm phần tuyệt lệ kiêu sa, bị chàng hỏi đến nàng thuần túy là làm ra bộ dạng thiếu nữ si ngốc đáng yêu bàn tay hơi rụt rè run lên nhưng không có rút lại mềm mại như thế tiếp tục mân mê mái tóc nẫu sẫm dài.

- Ta ấy hả, thật thì nói ra sợ chàng sẽ chê cười ta quê mùa, nhưng mà từ khi ta có được nhận thức về thế giới này cho đến nay ta chưa từng đi khỏi mấy trăm dặm quanh đây bao giờ, ta cũng không biết ngôn ngữ thông dụng của những người ngoại hương kia, vậy nên hầu như toàn bộ thời gian tồn tại ta chỉ ngủ thôi, rất ít khi nghe ngóng thông tin về thế giới, nếu như chàng biết có thể kể cho ta nghe không ?

Thiếu niên nghe thì liền mỉm cười cùng nàng, âm hưởng dịu nhẹ nhưng lại phiêu lãng theo làn xuân phong đắc ý tựa như chính là bởi vì nhân sinh chìm nổi mà cất lên, không có một chút dáng vẻ cao ngạo của những người tự cho mình đã đọc qua nhiều sách, cũng không có biểu hiện trầm mặt ưu tư của những bậc thánh nhân cao sĩ khi nhắc về thế thời thiên hạ, thiếu niên ấy vẫn thuần túy là một thiếu niên yêu thích đọc sách, tuyệt đối không phải người đọc sách tầm thường càng không phải lão đọc sách đến tóc đẫm sương mai. Là bởi vì hắn khác với người đọc sách tầm thường chỉ muốn truy cầu cái nghĩa đơn nhất một chiều, lão đọc sách đến bạc trắng chỉ truy cầu cái ý đến cùng cực, thiếu niên như hắn ngược lại muốn tìm vào cái tâm một thứ vẫn luôn bị đặt ở sau cùng của một quyển sách.

Có thể nói những lúc như thế này mới nhìn ra được cái thuần túy ở bên trong bản tâm của Tần Phong, lấy việc đọc sách và được chia sẻ những đạo lí hay ho mình ngộ được làm niềm vui, lấy những thứ ở trong lòng của mình đi đối đãi với cả thiên hạ bên ngoài. Những lúc như thế đối với tiên tử thanh cao thoát trần tựa như một đóa bông tuyết đầu mùa chính là cảnh sắc tuyệt lệ nhất của chốn nhân gian phồn hoa, nào đâu cần nàng phải đi đến chốn nào xa xôi để kiếm tìm nữa chứ.

- Trong quyển sách của vị tiên sinh ấy viết như thế này. Từ văn miếu hạo nhiên xuôi về hướng bắc chừng năm nghìn dặm, có một vùng đất được gọi là Thu Dương nổi tiếng với những tháng mà mặt trời không bao giờ lặn, ở nơi ấy dân chúng trồng một loài cây đặc trưng mà không một vùng nào khác có, độ thích nghi với môi trường được xếp loại cực tốt, thân cao chừng nửa người đặc biệt có hoa rất lớn khi nở đến độ đẹp nhất hình dạng giống như một cái mặt trời thu nhỏ có thể cầm được trong bàn tay, cho dù là nằm trên loại đất cằn cỗi đến thế nào chỉ cần một chút cải tạo nhỏ cũng đều có thể đơm hoa sinh sôi phát triển. Sỡ dĩ được người dân gọi là hoa Hướng Dương là bởi vì loài hoa ấy cho dù vào bất kì một thời khắc nào trong cuộc đời cũng đều luôn hướng nhìn về phía mặt trời.

Ta không biết nàng liệu có cùng suy nghĩ với những gì mà ta sắp nói hay không, hay cũng nghĩ rằng ta là một tên ngốc khi nói về nó. Thế nhưng cũng không quan trọng mọi người nghĩ về ta như thế nào, là ngu ngốc, là bất ngộ, là không nhìn thấu được thế đạo nhân gian lãng phí công lao chục năm đọc sách. Tất cả đều không đáng quan tâm, ta chỉ tin tưởng một điều rằng, bất kì một người nào ở trên thế gian này tâm hồn của bọn họ cũng đều tựa như loài hoa hướng dương kia sẽ luôn hướng về ánh mặt trời ở trong lòng mình mà không ngừng sinh sôi, không ngừng tiến tới. Cho dù hiện tại có phải chìm đắm bên trong đêm trường tối tăm thăm thẳm không một lối thoát cũng đều có thể vì được nhìn thấy một tia dương quang hi vọng nhỏ nhoi tiếp theo mà cắn răng đúc ra dũng khí, rèn nên can đảm mà vượt qua. Ta cũng giống như thế, tâm của ta cũng là một đóa hoa hướng dương sẽ luôn hướng về phía thái dương ở trong lòng mình mà sinh sôi, mà đi tới.

Thiếu niên dịu dàng hơn một chút nữa dúi đầu vào trong lòng nàng tựa như đứa trẻ ở bên ngoài b·ị b·ắt nạt quay về nhà sà vào lòng mẹ mà làm nũng. Tiên tử nàng một thân bạch ý phiêu phất dưới gió xuân từ đầu đến cuối chỉ yên lặng mỉm cười hoàn toàn không có bất kì một nhận xét hay đánh giá nào đối với những gì mà thiếu niên vừa mới nói, trong lòng mình đối với nhân sinh quan của Tần Phong cũng không có cảm thấy cái gì sai trái, cái gì là bất ngộ. Bởi vì Tần Phong chính là Tần Phong cho dù có như thế nào cũng mãi mãi là Tần công tử chói lóa hơn vô vàn ánh dương quang, cũng là Tần công tử học vấn thâm hậu nhất nhân gian tâm ý tiêu sái tự do nhất, càng là bởi vì Tần công tử ấy là người ở trong lòng của nàng, thế nên cho dù có là thế nào đi chăng nữa nàng cũng một mực tin tưởng vào người mà nàng yêu. Bởi vì cũng giống như chàng có một tòa thái dương ở trong tâm khảm, nàng cũng có một vầng dương quang nhỏ nhoi soi đường cho chặng hành trình của chính mình.

Thiếu nữ hướng nhìn về ánh trời chiều đang dần buông ở nơi phương xa lẩm nhẩm lại những gì mà chàng đã nói, dường như những khoảng khắc vừa rồi trôi qua càng cho mình hiểu được thêm một chút gì đó về con người của chàng chăng, điều này làm nàng bất chợt không thể giấu nổi mỉm cười. Có lẽ chàng nói đúng, tất cả những con người ở trong thiên hạ rộng lớn này tâm hồn của bọn họ đều giống như rừng hoa hướng dương, cho dù thế nào cũng đều có thể hướng về ánh thái dương ở trong lòng mà sinh sôi.

Trời chập chờn từng ánh nắng chiều mang theo những cơn gió thơ mộng thổi khắp bốn bề, đi qua thành vách dày, xuyên qua hàng phố lớn băng qua con ngõ nhỏ. Có thiếu niên giày rơm đang thong thả dạo bước trên mặt đường lát đá xanh bóng loáng tựa mặt gương chăm chú ngắm nhìn từng chút những sự thay đổi của con phố tấp nập nhất trong thành lúc lên đèn.

Đối với bản thân thiếu niên ngõ nhỏ từ bé đã trãi nghiệm cái gọi là cuộc sống cùng khổ túng quẩn nằm ở tầng đáy của xã hội mà nói, thì việc được quang minh chính đại bước đi giữa con phố lớn nhất trong thành như thế này cũng được xem như là một trong những điều mà không chỉ có hắn mong muốn được làm, thế nhưng trước giờ vẫn chưa từng dám thử một lần nào ngày hôm qua bạo gan đi một lần cảm giác lúc đầu thật sự khác lạ dị thường, cho Trần Trường An một loại nhận thức hoàn toàn mới mẻ, thế nhưng bây giờ thì quen rồi cũng không còn cảm thấy nó là vấn đề gì nữa.

Thiếu niên chân bước vững vàng, lướt ngang lướt dọc qua từng hàng quán đã sớm lên đèn với tấp nập người đi ra kẻ đi vào, ai cũng quần áo se xua nào lụa là nào gấm vóc với đủ loại kiểu dáng thiết kế đặc biệt, chung quanh chỉ mỗi Trường An là mặc cái bộ đồ bằng vải thô đã rách bấy bá mà thôi, nhưng thiếu niên cũng chẳng bận tâm đến chuyện này là mấy, hắn tạt ngang đường mua một xâu mứt quả ở hàng quán vằng người. Cẩn thận đưa từng viên kẹo đỏ bọc đường vào trong miệng chậm rãi thưởng thức cái vị ngọt lan đậm hết cả đầu lưỡi xuống dần đến hết cả khoang miệng, lần đầu tiên sau rất nhiều năm thiếu niên lang chủ động mua một cái gì đó tự thưởng cho những ngày làm việc chăm chỉ của chính mình.

Hắn chủ động đứng vào một góc khuất người qua lại từ từ thưởng thức từng viên mứt quả một, vừa ăn còn vừa hồi tưởng lại những gì mình đã trãi nghiệm trong quá khứ, chuyện vui cũng có mà chuyện buồn thì cùng chẳng thiếu, dày đặc các mẫu truyện lớn nhỏ đan xen. Thế nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối không thể thể hiện ra bên ngoài gương mặt u buồn sầu não mà chân thật là bộ dáng cực kì thoải mái chấp nhận tất cả những chuyện đã trãi qua trong đời, mỗi một chuyện từng trãi qua đều là một kinh nghiệm nhớ đời, mà Trần Trường An hắn có thể lớn được đến như ngày hôm nay, tự dựa vào sức lực của chính bản thân mà sinh tồn hoàn toàn là dựa vào các trãi nghiệm nhớ đời này.

Nhấm nháp hết số mứt quả trên que thì liền muốn về nhà, Trường An quay đầu nhưng lúc muốn đi thì từ xa lại có một giọng nói quen thuộc phá không mà tới làm cho hắn sớm đã muốn đi hai bàn chân liền dừng khựng lại không tiếp tục nhấc bước nữa, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy từ đằng sau chính là cái thiếu thiên khi sáng vừa đi vừa đánh quyền làm cho bụi cát trên đường văng lên mịt mù đang hớt hải chạy tới, thân hình của y cao lớn thậm chí còn có thể nói là vạm vỡ hơn những thiếu niên cùng tuổi tương đối nhiều, thậm chí khi hắn dừng chân đứng lại ở bên cạnh của Trần Trường An mới thấy rõ ràng hắn cao hơn cái thằng bé đeo giày rơm đã hơi vết rách kia cũng phải đến tận một cái đầu. Mặt dù nếu như đem dáng dấp theo độ tuổi của Trần Trường An đi so sánh thì hắn hoàn toàn không kém hơn bất cứ một ai trong thành, mặt dù sống khổ nhưng phát triển lại cực kì toàn diện các mặt thể chất trên người.

Mặc dù cả hai đều thuộc vào cái nhóm người nghèo mặt quần áo chỗ rách chỗ vá, thế nhưng khi nhìn kĩ thiếu niên vừa mới tới này thì mới nhận thấy mặt mũi của hắn quả thật ra dễ nhìn hơn khá nhiều so với cái thằng nhóc nghèo khổ sống trong ngõ nhỏ vắng người qua lại kia, hoặc nhan sắc của cái tên này cũng chẳng hơn được mấy gáo nước chủ yếu thì vẫn là ngũ quan vẫn dễ dàng nhận diện chứ không phải đen đúa giống như một cục củi bị đốt trong lò. Lúc dừng lại ở bên cạnh của thiếu niên ánh mắt của hắn liền đảo nhìn chăm chú rồi quét hết một lượt từ trên xuống dưới cả người đồng bạn mình, xem thử hắn có cái gì kì lạ hay không. Sau một hồi vòng vo với đủ thứ các bước xác nhân lằng nhằng hắn mới chắc chắn đấy là thằng nhóc Trần Trường An mà mình quen, người thiếu niên kia mới thay đổi giọng điệu gấp gáp của mình thành có chút châm chọc giống như bắt nạt vô cùng dõng dạc cùng hùng hồn.

- Trần Trường An à Trần Trường An, trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi đi ở con đường này bao giờ, sao hôm nay lại lang thang ra tới đây rồi, à…à hay là ngươi nhìn thuận mắt vị cô nương hay là tiểu thư nhà nào rồi nên mới muốn đi theo nàng ta để tìm hiểu tường tận nơi ở, nhân cơ hội không ai để ý liền nổi lên dã tâm bắt nàng về làm áp trại phu nhân.

Trường An đối với lời nói chanh chua mang đầy hàm ý mỉa mai chê cười như thế trong lòng kì thực không có chút nào suy nghĩ đến chuyện ghét bỏ hay giận hờn cái tên thiếu niên này, dù sao cũng làm hảo bằng hữu của hắn cũng được mấy năm rồi tính tình của cái tên này Trần Trường An tuy không dám vỗ ngực tự nói hiểu rõ như người trong nhà, thế nhưng cũng xem như biết được bảy tám phần ngoài cái miệng hay nói lời chanh chua móc mĩa kia ra thì những phần còn lại vẫn có thể miễn cưỡng xem là tốt tính. Thiếu niên nhỏ con nuốt xuống bụng viên kẹo mứt quả cuối cùng ném cái xiên gỗ vào bên trong thùng rác, cảm giác ngọt ngào vẫn còn lưu lại trong từng thớ lưỡi nhắc nhở hắn về hương vị tuyệt vời mà từng là cả một ước mơ khi còn là trẻ con, thiếu niên thở nhẹ một hơi đưa tay về sau lưng làm một bộ động tác vươn vai ưỡn người khiến cho các khớp xương được thả lỏng kêu răng rắc liên hồi.

- Sáng hôm nay ta có gánh củi cho một vị thư sinh ở Tần gia, có đi qua con đường này thế nên giờ ta đi lại thử một lần nữa xem cảm giác có gì thay đổi hay không, cũng không thể mãi chỉ biết mấy cái góc cua ngõ hẽm hoài được, lâu lâu cũng nên ra đường lớn xem người ta qua lại chứ. Tống Dương nhìn ngươi vui vẻ thế, là có chuyện gì đặc biệt à hay là được vị Nguyễn sư phụ của lò rèn bên kia nhận làm học đồ rồi ?

Tống Dương vừa nghe thấy câu hỏi liền biết thời khắc của mình đã tới, hắn lập tức lùi ra bên ngoài một bước lớn, giữa đường đông đúc người xe qua lại thiếu niên mặc mỗi một bộ đồ nâu sẫm rách rưới nhưng khí thế trên người lại cực kì kiêu ngạo hoàn toàn không để bất kì một ai vào trong ánh mắt của mình. Hắn ưỡn ngực cao, mặt hất lên trời chỉ còn nhìn thấy hai cái lỗ mũi đen ngòm dòm thẳng vào mặt của thiếu niên thấp người, nhìn cái bộ dáng như thế này của Tống Dương, Trần Trường An có thể phần nào thông cảm cho mấy thiếu gia con nhà giàu hay chặn đánh hắn ta, loại người thích ba hoa và làm màu như thế này không bị người ta xúm lại đánh cho một trận cũng thật uổng.

- Được rồi được rồi, mấy cái kia đều không quan trọng hôm nay có chút chuyện vui mới đến muốn đem khoe với ngươi đây. Ngươi vẫn còn nhớ cái thanh kiếm rách mà lần trước ta kể với ngươi ta vô tình đào được trong rừng hay không, hôm nay vậy mà lại có người đến hỏi mua nó luôn cơ đấy, đã thế bọn người kia còn đưa ra một cái giá trên trời cho món đồ đó, ta cảm thấy rất được giá nên đã đem nó bán đi rồi. Vài ngày nữa họ sẽ tới lấy hàng, mà không thể không nói những người ngoại hương này cũng thật hào phóng, sẵn sàng cọc trước cho ta tận nửa tiền luôn đấy, khà khà có tiền trong người nên mới liền đem qua mời ngươi cùng đi ăn một bữa cho biết mùi đời đây này.

Còn chuyện được nhận làm học đồ…cái này phải nói đúng là rất duyên phận, ta vừa mới đi đến cửa đã thấy Nguyễn sư phụ đứng chờ ở bên ngoài không cần kiểm tra tay nghề chỉ liếc mắt một cái đã liền nhận ta làm học đồ, khà khà thế nào có phải lão tử rất lợi hại hay không, tay nghề làm gốm đúng là có thể thua ngươi nhưng mà cái môn đạo rèn sắt này a, khẳng định thiên phú của ta tốt là cái chắc. Sau này ta học xong, ngươi có thể theo ta lăn lộn giang hồ đảm bảo không cần phải chạy làm mấy cái việc lặt vặt kia để kiếm tiền nữa.

Trường An nheo mắt nhìn tới thiếu niên cao lớn trước mắt của mình, một gương mặt bình phàm không có gì nổi trội giờ khắc này lại ánh lên một cái nhìn đầy tươi mới về tương lai xán lạn ở phía trước. Tống Dương cảm thấy ánh mắt của Trường An nhìn tới mình có vẻ mờ mịt, hình như đang đánh giá độ thật giả trong câu chuyện vừa rồi, hắn lập tức bật cười hào sảng, một tay vòng qua kẹp lấy cổ của thiếu niên lang một đường kéo đi không có để thời gian cho hai bên được giải thích gì nhiều, thuần túy chính là muốn thì làm không có ai cản được mà một cái thiếu niên lang ấy nhìn thấy đồng bạn mình thoải mái như thế cũng liền rất vui vẻ cung kính không bằng tuân mệnh đều theo ý sự của hắn mà làm.

Đường lớn càng về đêm thì ngày một thêm tấp nập, đèn lồng cũng chậm rãi được thắp sáng ở mọi ngóc ngách trên các cung đường mang từng đốm ánh sáng nhỏ lan man mọi nơi tụ tập nhau thành từng hàng từng dãy nối dài miên man, dần đẩy lùi đêm đen âm u đã buông xuống Thanh Sơn thành. Tần công tử giờ này mới lang thang đi về nhà, trên tay cầm theo sọt trúc trống rỗng hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn của công tử ca thế nên cắm câu từ giờ trưa đến tối cũng không trúng được con cá nào, chỉ đành lủi thủi ôm cái bụng đói về nhà ăn cơm tối bù vào mà thôi.

Lúc thiếu niên lang lướt bàn chân của mình trên con đường Đào Hoa rộng rãi đầy người qua lại. Hắn nhìn đến quan cảnh khắp nơi quán xá đã lên đèn, để ý những viên đá xanh phải to chừng cái ván giường được lát dưới mặt đường bị người ngựa giẫm đến láng bóng, nhìn những đốm sáng dịu nhẹ từ vô số những chiếc đèn lồng vụt lên giống xua tan màn đêm mang lại một bầu không khí giống như đang chào mừng người quay trở về nhất thời làm cho người trẻ tuổi vốn trong lòng đang chán nản vì vận may của mình có thêm mấy phần vui thích trong lòng mỉm cười giòn giã.

Nghĩ cũng phải nhỉ, phàm trong bất cứ một việc nào ở trên đời nếu như đã có thuận lợi thì ắt phải có khó khăn, nó là hai vế luôn song hành cùng tồn tại trong một thái cực. Chuyện đi câu cá này cũng giống như thế, hôm câu được thì nhất định sẽ có hôm câu không được, tất cả đều là chuyện bình thường trên diễn ra. Nếu như mà lúc nào cũng câu được, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường. Ừm không bình thường, không bình thường một chút nào cả.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :