{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 42 Chuyện kéo phôi nung gốm đều là như thế

Nhân Gian Khúc (c)

Thư Sinh Qua Đường 4448 Chữ 27/11/2024 12:26:40

Chương 42 Chuyện kéo phôi nung gốm đều là như thế

Trần Trường An sau khi rẽ qua vài con ngõ thì thôi nhanh bước, bắt đầu lang thang chậm rãi với từng bước ngắn bước dài trở về nhà lòng mang theo không biết bao nhiêu tâm sự còn đang ngổn ngan. Hắn ngửa đầu ngắm nhìn nền trời xanh thẳm một màu, quay đầu nhìn sang hai bức tường đất vàng được đắp tạm bợ xiêu xiêu vẹo vẹo, một bàn tay chậm rãi đưa ra chạm vào mặt tường gồ ghề, lòng nặng trĩu phút chốc lại nhẹ nhàng thanh thản như ban đầu. Thiếu niên cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ở ngoài sân vườn, cửa nhà và các bản lề đều làm bằng gỗ xưa đã nhiều năm không có sửa sang gì vậy cho nên khi đẩy cửa làm cho nó vang lên những tiếng kẽo kẹt vui tai đánh thức không gian bốn bề vốn đang chìm vào trong một màn âm u tĩnh lặng.

Thiếu niên hàng xóm Lưu Tập Tân cùng với tì nữ của hắn vẫn như thường lệ đã sớm ra khỏi nhà đi dạo ở đường phố lớn bên ngoài, vách tường nhà bên kia của thiếu niên lại là một căn nhà khác đã bị bỏ hoang từ lâu được đám chó, mèo hoang ở trong thành chọn làm nhà sinh hoạt chung. Trần Trường An hồi nhỏ tò mò đã từng mấy lần leo lên vách tường để trông qua phía bên kia, lần đầu nhìn thấy cả một xã hội thu nhỏ của các loài vật ở ngay giữa sân vườn, con nào cũng có từ chó mèo hoang, cho đến chuột rắn trăn đủ loại, đều là động vật nằm trong chuỗi thức ăn của nhau ấy vậy mà bọn nó vẫn có thể sống chung rất thoải mái. Cái này đã khiến cho góc nhìn về thế giới sinh vật của Trần Trường An thay đổi rất nhiều.

Về phần chủ nhân của căn nhà bên cạnh là ai thì thiếu niên cũng không rõ bởi vì những người kia đã dọn đi từ trước cả khi gia đình Trần Trường An dời đến nơi này. Theo lời của một vài vị bô lão mà thiếu niên nghe lõm được, thì đó là nhà của một gia đình bốn người, thế nhưng nhiều năm trước bọn họ đã theo bà con xa nào đó mà rời khỏi thành. Ngõ nhỏ tối tăm chỉ vẻn vẹn năm sáu ngôi nhà, ngoại trừ ba căn đầu tiên nằm sát nhau ra thì mấy căn nhà còn lại đều nằm cách chỗ ở Trần Trường An tương đối xa. Đường ở đây thì đầy lông gà vỏ tỏi hiển nhiên là không thường phải đón tiếp khách nhân từ bên ngoài đi đến tham quan thế nên ngoài trừ những lúc có Lưu Tập Tân cùng với tì nữ của thiếu niên ở nhà là nơi này có chút nhộn nhịp ra thì bộ dáng thường thấy nhất của nó là cảm giác tiêu điều hoang vắng như bây giờ.

Trường An cẩn thận đẩy cửa lớn đi vào bên trong sân nhà mình, một đợt gió chiều chậm rãi thổi từ bên ngoài đến mang theo làn hơi man mát phủ khắp thân người của thiếu niên ngõ nhỏ gầy ốm, gió thổi cũng làm cho cây hòe lớn trong sân nhà chậm rãi đung đưa, tán lá xanh mướt như bích lục cọ vào nhau vang lên từng âm điệu vô cùng vui tai. Trường An quay người cẩn thận khép lại cửa ngoài rồi móc then khóa chốt, mặc dù nói là nơi này thường không có ai thèm lảng vảng đến để sợ mất cắp đồ đạc gì, nhưng mà cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận. Đóng cửa xong hắn mới lửng thửng vô trong, hôm nay Trường An hắn hết việc sớm bây giờ đã không có gì để làm lại không muốn để thời gian trôi qua lãng phí, thiếu niên đi thẳng đến chỗ bậc thềm cửa quen thuộc ngăn cách giữa nhà và sân vườn, cẩn thận phủi phủi mấy cái trên mặt thềm rồi mới ngồi xuống nhắm mắt bắt đầu lặp đi lặp lại động tác kéo phôi nung gốm vốn đã quen thuộc đến mức trở thành một phần của bản năng.

Sáu năm cần lao chịu khổ chỉ để học môn đạo kéo phôi nung gốm, Trần Trường An sớm đã luyện những kĩ năng kia đến mức thành thục. Thậm chí đối với từng bước kéo phôi nung gốm cần phải làm lần lượt từng công đoạn như thế nào, tiếp diễn giữa các công đoạn cần tốc độ nhanh chậm ra làm sao đều vô cùng trôi chảy không có chút khác lạ hay quên tay. Từng bước rồi lại từng bước rất nhanh thiếu niên đã nhắm mắt bản thân trong vô thức tiến vào trạng thái vong ngã tạm thời lãng quên hết thảy mọi thứ trần ải bi ai. Thiếu niên nghèo khổ ngộ tính tầm tầm như Trần Trường An có thể luyện tập nung đồ gốm sứ nhiều đến mức luyện ra được cả trạng thái vong ngã khi bắt đầu kéo phôi như thế này, đã đủ biểu hiện ra hắn là thằng nhóc cần cù hạng nhất trong lò gốm, đây là điều mà không ai có thể bát bỏ. Ngoài ra ở phương diện khác mà nói khi tập trung toàn bộ tinh thần để làm việc ví dụ là kéo phôi như thế này người ta có thể tạm thời quên mất đi cơn đói trong thân thể, cái kĩ năng này đối với thiếu niên mỗi ngày không ăn được ba bữa cơm đầy đủ như Trường An mà nói thì thật sự đúng là rất quan trọng, cần phải được trao dồi thường xuyên.

Thế nên ngay từ khi đi những bước chân đầu tiên trong môn đạo nung đồ gốm sứ này, không cần ai nhắc nhở hay là dạy bảo gì, bản thân hắn cũng học được một đạo lí chính là mỗi lần trong lòng có tâm sự gì đó khó nói, hoặc là có chuyện gì cần phải tĩnh tâm suy nghĩ thật kĩ càng, thiếu niên đều sẽ đi kéo phôi nung gốm. Trần Trường An ở trong khi kéo phôi nếu như không có chuyện gì để nghĩ đến, vậy thì hắn sẽ liền mặc niệm lại những lời dạy của Tiệt lão sư phụ ở trong lòng. Lúc hắn mới bắt đầu đi những bước chân đầu tiên, vẫn còn chập chững học cách nặng đất tạo khuôn thì lão nhân gia đã dạy cho thiếu niên một bài học vô cùng quan trọng. Ông nói rằng chuyện kéo phôi nung gốm sứ từ xưa đến nay coi trọng nhất là ở ý trời, bởi vì người nghệ nhân chỉ có thể tạo hình cơ bản của món đồ sứ vốn là một đống đất sét vô cùng dễ bị thay đổi hình dạng.

Mà ai cũng đều biết một khi bỏ vào bên trong lò lửa đóng kín để nung, trước khi mở lò ra thì không có cách nào để biết trước được rốt cuộc là màu men cùng với hình dạng cuối cùng của món đồ sứ tâm huyết kia sẽ như thế nào, có thể phù hợp với tâm ý ban đầu của người nung gốm sứ hay không, tất cả những yếu tố này đều là phải tùy theo ý trời quyết định, chúng ta không can thiệp vào được

Thế nhưng cũng không thể bởi vì kết quả hoàn toàn thuận theo ý trời mà các công đoạn ban đầu đều chỉ làm qua loa sơ sài cho có lệ. Cần phải hiểu rằng trong tất cả mọi công việc, mỗi một công đoạn thực hiện đều có mức độ quan trọng như nhau, giả như trước khi bỏ vào trong lò nung mà nói vậy thì công đoạn kéo phôi tạo hình không cần nghi ngờ nhiều chính là công đoạn quan trọng nhất. Thế nhưng trước khi có công đoạn kéo phôi tạo hình vậy thì công đoạn quan trọng nhất lại chính là nhào trộn đất sét với nước theo đúng tỉ lệ món đồ mà bản thân muốn nung ra, nếu như bước này làm không tốt vậy thì không cần nghĩ đến bước tạo hình kia nữa, vì đất sét sẽ không đủ độ dẻo hoặc không đủ ngưỡng kết dính để nặn hình dạng, cho dù cố chấp tiếp tục vậy thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ tạo thành một đống bỏ đi không hơn không kém.

Mà ngay trước cả công đoạn này vậy thì bước chọn lựa loại đất sét nào để bắt đầu làm việc lại trở thành bước quan trọng nhất. Tiệt lão sư phụ sau khi thu đồ thì bài học đầu tiên của ông chính là để nói về tầm quan trọng của từng công đoạn trong việc nung gốm này. Ông luôn nhắc nhở những học đồ của mình dù cho thực hiện bất kì một công đoạn nào cũng phải toàn tâm toàn ý cho nó, tuyệt đối không được có chút nào lơ là sai sót, bởi vì nếu như đã sai từ những bước chân đầu tiên vậy thì chẳng cần tính đến bước thứ hai.



Thế nhưng đối với Trần Trường An đứa trẻ chăm chỉ mỗi ngày đều làm việc đến mười mấy giờ này ông lại có cái đạo lý muốn truyền tải rất khác, trong một lần hai sư đồ cùng nhau thức đêm nung gốm sứ, món đồ sứ đầu tiên mà thiếu niên nhỏ dốc hết tâm sức mà làm đối với từng công đoạn đều kĩ lưỡng hết mức, từ đầu đến cuối vô cùng cẩn thận đảm bảo không có một chút sai sót nào thế nhưng sau khi lấy món đồ sứ ấy ra khỏi lò nung đỏ lửa thì kết quả nhận lại chỉ là một cái bình sứ màu sắc nhạt nhẽo hình dáng xấu xí, thiếu niên lang vốn ánh mắt vui cười thời khắc ấy tràn ngập cảm giác thất vọng. Thằng bé cúi đầu không dám nhìn thẳng lại chỗ của vị sư phụ già đang đứng, bởi vì món đồ sứ đầu tiên mà cậu làm ra muốn cảm tạ công ân dạy dỗ của sư phụ vậy mà lại thất bại, toàn bộ tâm tư trẻ con đơn thuần, công sức lao động, sự cố gắng và cẩn thận từng li từng tí đã phút chốc đổ sông đổ biển, hóa thành không còn lại gì.

Tiệt lão nhân gia đứng ở phía sau đứa học trò nhỏ, cẩn thận quan sát đầu đuôi mọi chuyện. Mặc dù với tính tình cọc cằn có phần cổ hủ tới độ cực đoan của ông gần như không bao giờ để lộ ra cảm xúc hay b·iểu t·ình gì, thế nhưng khi nhìn thằng bé thất thần đứng đực người ra lão cũng có chút cảm giác lay động. Ông đi tới gần đưa bàn tay đã già nua với các nếp nhăn da thịt của mình qua từ tốn xoa đầu thằng nhóc con, đứa trẻ mà ông xem như người kế thừa y bát sớm ngày trở thành chân truyền đệ tử của mình mà mỉm cười.

- Hừ…đúng là thứ không có tiền đồ, chỉ mới thất bại có một lần mà thằng nhóc nhà ngươi đã đứng đực mặc ra như thế à. Trên đời này có được mấy người trong lần đầu tiên làm việc đã thành công luôn chứ.

- Con…con xin lỗi sư phụ…là do con vẫn chưa đủ cố gắng…

- Cái gì mà chưa đủ cố gắng, đúng là cái tên không có tiền đồ nhà ngươi nói câu nào cũng không lên được mặt bàn.



Lão tay cầm tẩu thuốc gõ mạnh vào đầu của thằng nhóc một cái làm cho nó đau điếng người nhảy dựng lên ôm đầu, còn ông thì cầm lại tẩu đưa lên miệng rít một hơi thật dài. Đợi cho thiếu niên xoa xoa cái đầu vẫn còn ê sau khi ăn một tẩu thuốc của lão nhân gia thì ông mới lại lên tiếng. Phì phò một hơi thuốc, khói trắng từ trong miệng từ từ bay ra phảng phất lên xung quanh, khiến cho không gian u ám chỉ có ánh đỏ lấp lửng của lửa từ hầm lò càng có thêm một chút màu sắc đặc biệt.

- Nuôi ngươi đúng là tốn cơm. Ngay cả bài học quan trọng nhất mà ta đã dạy ngươi cũng không nhớ, ta đã nói nung đồ gốm sứ cốt yếu vẫn xem ở ý trời, trời không chịu cho việc thành vậy thì dù cho có cố gấp mười gấp một trăm lần cuối cùng vẫn sẽ không thành, ông trời chịu cho chuyện thành vậy thì ngươi chỉ cần làm vừa đủ liền thu được đại lợi. Vạn sự trên đời này đều giống như chuyện nung gốm kia mà bàn luận, không phải ngươi cứ cố gắng hết sức, bỏ ra hết tâm tư cùng nổ lực liền sẽ nhận lại được thứ tương ứng với công sức mà ngươi bỏ ra.

Hữu tâm làm thiện tuy thiện không thưởng

Vô tâm làm ác tuy ác không phạt.



Lời này ta nói ngươi có hiểu không ?

Lão nhân nhìn về phía thằng học đồ nhỏ nhất mà mình thu nhận, lúc này thằng nhóc mới dám ngửa đầu nhìn tới gương mặt của lão nhân sư phụ đôi con ngươi trong vắt tựa bầu trời kia vẫn duy trì nguyên vẹn bộ dạng ngơ ngác không hề biết được cái gì, chính là bởi vì tuổi nhỏ không đọc được quyển sách nào ngay cả mặt chữ cũng không biết nói vài câu văn nho với hắn liền giống như đem nước đi đổ lên lá khoai, chỉ có chảy hết ra ngoài chứ chung quy chẳng lưu lại được cái gì. Lão sư giận đến mức bật cười, bàn tay nắm lại cốc thẳng vào đầu thằng nhóc một cái làm cho nó ôm đầu kêu đau

- Tiểu tử ngươi nửa chữ bẻ đôi cũng không biết à, ầy dà vậy xem ra sau này còn phải học nhiều lắm. Rửa tai nghe sư phụ giảng giải này, đạo lí trong câu nói kia chính là muốn nhắc nhở chúng ta phàm là chuyện trên đời nếu như đã làm đến sức cùng lực kiệt hết lòng hết sức, vậy thì dù cho kết quả cuối cùng có là tốt hay xấu như thế nào cũng đều không cần phải cảm thấy áy náy hay buồn lòng. Bởi vì thời điểm ấy ngươi cố hết sức rồi, cho dù được làm lại kết quả cũng không thể thay đổi. Ngoài ra khi bắt đầu làm bất kì một việc gì không cần quá chấp nhất ở kết quả chung cuộc, mà nên chú trọng nhiều hơn đến từng hành động và tâm ý của mình, hạnh phúc không chỉ nằm ở đích đến mà còn nằm ở chặng hành trình đạt được nó. Ngươi có hiểu không ?

Thằng nhóc nghe nguyên một đoạn giải thích dài dòng văn tự thì đực người hẳn ra, ánh mắt vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ông làm cho người sư phụ hiếm khi để lộ ra một mặt b·iểu t·ình giảng giải đạo lí như thế này tâm trạng trực tiếp trượt thẳng xuống dưới đáy thật muốn dùng tay cốc cái đầu nhỏ kia thêm một cái thật mạnh, đem cái đầu thiếu niên tuổi nhỏ cứng rắn Trần Trường An đánh cho khôn ra. Thế nhưng rất nhanh thằng bé giống như nghĩ ra cái gì đó cười rất vui vẻ cùng với lão nhân sư phụ bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào má mình giống như hành động thiếu niên lang lấy lại tinh thần mở lời

- Sư phụ mặc dù những gì người nói con hiện tại không hiểu nhưng mà con đã ghi nhớ hết rồi, nhất định không quên.

Lão nhân gương mặt bất đắc dĩ nhìn về phía của thằng nhóc đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong nhà, cũng tên đồ đệ cuối cùng mà ông thu nhận, một đời kinh biến trãi qua không biết bao nhiêu chuyện, một đời lão sư đào tạo ra không biết bao nhiêu thợ thủ công làm gốm nổi danh trong thành, thế nhưng chỉ khi đi đến những chặng đường cuối cùng của đời người ông mới thực sự gặp được một tiểu thiếu niên khiến ông vừa lòng trao lại toàn bộ truyền thừa y bát, cùng với tuyệt học tích lũy cả cuộc đời của mình, xem như giao đi phần hi vọng hoàn thành phần ước nguyện của bản thân trước khi nhắm mắt xuôi tay. Sau một chút hơi thở mới mỉm cười giọng nói ôn hòa hơn nhiều không còn dáng vẻ gắt gỏng nóng tính nữa. Ông xoa đầu thằng bé

- Chậc…thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn nhỏ mà đúng là không yêu cầu nhiều được. Thôi tạm thời bỏ qua những chuyện kia đi, còn về phần món đồ gốm sứ này. Hừm mặc dù hình dạng đúng là không được đẹp như mong đợi nhưng mà chung quy vẫn là thành quả đầu tiên cho công sức học tập vất vả mấy tháng vừa qua, con đem nó ra để nguội rồi làm một vài bước gia công đơn giản xong hãy mang về nhà để làm quà kĩ niệm đi.

- Dạ sư phụ.



Thiếu niên nhớ lại đến đây, trong dạ liền cảm thấy vô cùng thanh thản. Sau khi một lượt hoàn thành hết tất cả công đoạn hắn mới lại mở mắt ra để nhìn ngắm ánh trời đang dần ngã về giờ chiều, nơi phương xa mây trắng theo lối gió xuân chậm rãi mà rời đi, thiếu niên nhìn theo nó trong lòng đối với chuyện nhân sinh thế sự tự nhiên là không đủ nhận thức cùng với hiểu biết để tùy tâm mà nhận định, thế nhưng thiếu niên ấy rất nhanh đã mỉm cười mặc cho trong lòng của hắn đối với thế sự nhân gian sớm chiều dời đổi không có cảm nhận rõ ràng.

Thế nhưng lão nhân sư phụ trước khi q·ua đ·ời đã dạy cho thiếu niên một câu chính là cho dù thế gian này có xấu xí hay là h·ôi t·hối như hầm cầu hố phân đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ là lí do để chúng ta lựa chọn ăn cứt, chính là ý nghĩa cho dù có nhìn thấy thế giới này xấu xí hay tuyệt vọng đến mấy cũng không phải lí do để ngươi tự cho mình tuyệt vọng. Tự mình tuyệt vọng là vì ngươi lựa chọn tuyệt vọng, tuyệt đối không có chút nào liên quan đến thế giới này. Thiếu niên cho đến hiện tại vẫn chưa thực sự hiểu được ý nghĩa của nó, thế nhưng đã là lời tâm huyết của sư phụ trước khi lâm chung vậy thì hắn không thể không nhớ.

Tần Phong ca bộ dáng vô cùng thảnh thơi, hắn chọn một chỗ đất đai tương đối bằng phẳng lại còn rất gần với bờ của con sông lớn để ngồi câu cá, lúc buổi sáng thì nước sông chảy xiết cuồn cuộn, khiến cho con sông này nhìn giống như một con thủy long đang làm mình làm mẩy giận dữ thét gào dáng vẻ vô cùng hung tợn, thế nhưng lúc này lại tựa như một nàng thiếu nữ đắm mình trong giấc ngủ êm dịu ngược lại làm người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, dòng nước trôi dìu theo những cơn gió của mùa xuân làm cho bề mặt là là bên trên chậm rãi lay động thành từng gợn nhỏ giống những nếp gợn của một tấm lụa thượng phẩm.

Sau khi chọn được vị trí ưng ý cho buổi đi câu, thiếu niên nhanh chóng đi tới cái miếu thờ vị giang thần vô cùng lớn được đặt gần bên bờ, cẩn thận nép qua một bên đi về phía sau lưng của bức tượng thần đem cái bộ dụng cụ câu cá thường nhật của mình ra ngoài cắm câu kiếm ăn. Cái này cũng xem như là hoạt động giải trí thường nhật nhất của công tử ca mỗi ngày không có đi học, hắn sẽ thả cần câu lại trên bờ miệng ngậm cỏ đuôi chó ngắm trời hoặc là đọc sách lâu lâu buồn tay quá sẽ đem cọng cỏ ấy phe phẩy qua lại hoặc là chọc vào cái gò má rám ánh trắng hồng của nàng tiên tử bạch y ngồi ở bên cạnh mình.

Mà cái vị cô nương vẫn luôn được Tần Phong xem là bạch y tiên tử vẫn luôn xuất hiện cùng hắn khi thiếu niên bước ra khỏi thành, nàng cũng có phải ai xa lạ đâu chính là cái vị có bức thần tượng được điêu khắc vô cùng tinh xảo ở bên trong cái đền thờ lớn ơi là lớn khi nãy, chính là nàng Giang Thần uy nghiêm cai quản sông ngòi của cả một vùng đất trãi rộng mấy trăm dặm quanh Thanh Sơn thành. Phải biết vị thế của nàng nằm trong bản chính danh thần linh của Sơn Linh quốc là cực cao, trãi qua cả nghìn năm thăng trầm lên xuống của quốc gia, qua không biết bao nhiêu đời hoàng đế vẫn luôn chưa từng rời khỏi ba thứ hạng đầu tiên. Năm đó sau khi khai quốc, chính là được đích thân thái tổ hoàng đế tự tay cầm ngọc ấn đến tận nơi để phong hầu, còn không phải chỉ làm qua loa cho có lệ mà thật sự triệu tập binh mã dựng đàn thiên địa kính cẩn phong cô làm chính danh Thủy Thần đứng đầu mấy trăm dặm quanh thành. Cũng tương đương với việc hoàng đế tự mình cắt đất phong hầu cho các vị đại tướng quân trụ cột quốc gia sau khi bọn họ đại thắng trở về, nhưng lựa chọn lui về phía sau nghỉ ngơi không còn muốn tham gia vào trận mạt nữa.

Danh khí của cô lớn là thế, nhưng mà đối với Tần Phong Tần công tử mà nói thì cũng chẳng mấy quan trọng gì, điều duy nhất mà thiếu niên quan tâm chính là cô rất chịu đọc sách và cũng rất may mắn, những buổi đi câu nếu như có cô đi cùng hắn nhất định có thu hoạch lớn hơn nữa ngồi một mình cũng buồn, có người bầu bạn nói chuyện phiếm trên trời dưới đất cũng không tệ. Thiếu niên hôm nay không có ngồi chăm chú chờ con cá nào xúi quẩy cắn câu nữa mà nằm dài ra một cái bãi cỏ xanh mướt ngắm nhìn từng gợn mây với đủ loại hình dạng đang lửng lửng lơ lơ trôi đi. Đằng sau hắn vẫn là tiên tử một thân bạch y bay theo gió, nàng ngồi ở bên cạnh để hắn gối đầu lên đùi mình cùng nhau nhìn ngắm thế gian trôi đi. Bãi cỏ xanh mướt một màu chậm rãi chào đón những cơn xuân phong dịu nhẹ lướt trên nó làm lay động, tiếng lao xao xào xạc của lá cây nghiêng ngả vào nhau.

Thậm chí ở trong từng cơn gió xuân man mát dịu dàng ấy Tần Phong dường như còn cảm giác được một mùi hương lành lạnh thanh mát bao quanh khắp thân thể chợt lại cảm giác giống như hương rừng sau cơn mưa đầu mùa mang đến một loại mùi hương vô cùng đặc biệt. Có đôi bàn tay mát lạnh tựa như món đồ sứ tuyệt mĩ chậm rãi chạm vào mái tóc dài được buộc thõng gọn gàng, chỉ là bản thân hắn đối với những chuyện này cơ bản không có để tâm quá nhiều thế nên xuân hương trăm hoa đua nở bên người thiếu niên lang thờ ơ vẫn là không cách nào nhìn ra được.

Tần Phong nheo mắt muốn theo đuổi đến tận cùng của những gợn mây kia, muốn biết rốt cuộc là nó rồi sẽ trôi đến nơi nào vậy mà trong khoảng khắc lại vô tình bắt gặp tới gương mặt hồng nhuận yêu kiều của nàng tiên nữ mang danh giang thần phụ trách cai quản sông nước một phương, bất giác làm cho hắn ngây người không hiểu, nhân gian thiên hạ truyền tai nhau hai câu thơ ngắn

Nữ tử si tình thời, đắc ý nhân gian cảnh

Thiếu niên hữu nhân mộng, đắc ý nhân gian tình

Đại ý ở bên trong có thể hiểu đơn giản nữ tử si tình chính là cảnh sắc đẹp đẽ nhất của nhân gian, còn thiếu niên có người trong mộng lại là mối tình đẹp nhất của nhân gian. Tần Phong đối với hai câu thơ ngẫu hứng mà biết được này cũng không có suy nghĩ sâu xa giờ phút này nghĩ lại tự nhiên cảm thấy hình như câu nói nữ tử si tình thời, đắc ý nhân gian cảnh là có môn đạo không tầm thường ở bên trong.

Dường như cũng cảm nhận được hơi thở chậm rãi có chút bất ổn của hắn ánh mắt tựa vô vàn viên pha lê cùng kết tinh lại của nàng chìm xuống, gương mặt tuyệt mĩ tựa đến nỗi mà ngay cả trong từng bức vẽ cũng không có người họa nhân tuyệt đỉnh nào họa nổi kia từ tốn cất lên một nụ cười. Đôi làn môi mọng đỏ hồng như mứt quả của nàng khẽ mấp máp ngọt ngào có loại phong tình vạn chủng lay động, giống như đối với người trong lòng nàng có rất nhiều chuyện, rất nhiều điều muốn nói đều là không nói được, không có cách nào bảy tỏ được.

Giống như tình yêu thầm lặng trong tim, chỉ nàng biết trời biết đất biết còn người mà nàng yêu chàng lại hờ hững như thế cứ mãi đuổi theo một áng mây trời, nào đâu hay biết trái tim nàng sớm đã cùng với trái tim hờ hững kia ở chung một nhịp đập, ở chung một làn hơi thở một ánh mắt một nụ cười.

Sưu Tầm, 27/11/2024 12:26:40

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :