Chương 2 Thù
Mãi ngập ngụa trong những dòng suy tưởng vu vơ thì từ trên bầu trời, những âm giọng trầm đục vội vã vang lên có uỷ khuất, có tức giận, thậm chí thù hận đến tận xương tuỷ vọng tới bên tai ngắt mạch dòng hồi tưởng của hắn, đưa hắn về với thực tại về với kết cục tiếp theo đang chờ đợi mình hoặc nói đúng hơn chính là kết quả duy nhất còn sót lại
- Từ Bình An ngoan ngoãn giao Luân Hồi Mệnh Luân ra đây. Ta sẽ cho người một c·ái c·hết thống khoái, bằng không mọi loại cực hình t·ra t·ấn đều đã được chuẩn bị sẵn cho tên súc sinh nhà ngươi.
- Từ lão ma, bốn nghìn năm trôi qua đã cho ngươi cơ hội nghiền ngẫm, nhưng ngươi lại không một chút hối cãi giao nộp bảo vật, quay đầu bỏ tà về chính. Ngày hôm nay toàn bộ chính đạo nhân sĩ chúng ta đều ở nơi này, nhất định đem đầu ngươi tế bái ngàn vạn cho những vị hảo hán đ·ã c·hết dưới tay ngươi.
- Bình An, thật đáng thương cho phụ mẫu người khi đã sinh ra một tên súc sinh như ngươi. Tên ngươi là hai chữ Bình An nhưng người lại gieo đau khổ đi khắp thiên hạ, ngày hôm nay cho dù có phải tán mạng cũng nhất định phải lấy được đầu của ngươi.
- Đại ma đầu, năm đó ngươi sỉ nhục ta trước mặt cả thiên hạ, g·iết c·hết phu quân và con trai của ta. Khiến toàn bộ gia tộc của ta đều c·hết không được nhắm mắt. Ta hận không thể lột da ngươi, gặm nát từng khúc xương của ngươi, uống máu của ngươi, giẫm nát cái đầu chó của ngươi! Hơn bốn nghìn năm qua ta đều nhẫn nhịn chỉ vì ngày hôm nay, ta phải khiến ngươi c·hết cũng không được yên thân.
Từng cơn gió núi thổi đến mang theo tư vị tươi mát của buổi sau mưa qua thân thể của mình, chỉ là trên bầu trời kia vẫn không ngừng vang vảng tiếng chửi mắng, tiếng rủa xả của những kẻ tự xưng là chính đạo nhân sĩ, nhưng mà chỉ sợ cái miệng này so với đám người ma đạo như hắn mà nói lại còn độc địa hơn gấp trăm lần, chửi đến gần như đào mười tám đời tổ tông của hắn lên.
Chỉ là bản thân cũng chẳng hề có chút nào xuy xuyển dù sao người trong ma đạo cũng không quá quan trọng đến vấn đề mặt mũi hay danh dự bị chửi cũng không tốn miếng thịt nào của mình, hơn nữa mấy nghìn năm qua bị chửi quen rồi. Bắt đầu mới hơi động mạnh thân thể của mình một chút. Dường như cảm nhận được hơi thở trầm nóng của chủ nhân Ứng Phương lập tức mở mắt ra. Nó nhìn lên đám người ở bên trên, giống như nhìn vào một bãi cứt chó không hơn không kém vô cùng khinh bỉ rống lên một tiếng khiến tất cả đều kh·iếp hãi lùi lại.
Có một đám người trẻ là bình tĩnh nhất hoàn toàn không chút nào xuy xuyển thân hình tay đao tay kiếm đều đã sẵn sàng xông vào chiến trận, người trẻ tuổi lực cường khí thịnh nào hiểu hết thế sự nhân gian, khí tức thân thể chảy ra như sóng biển rõ ràng cũng không phải loại tôm tép nhải nhép ỷ thế làm càn, chỉ là so với nhưng gì hắn từng đối đầu có chút không đáng nhắc tới.
Cũng phải tại thời điểm mà Từ Bình An hắn vẫn còn tung hoành khắp thiên hạ đám người này còn chưa được sinh ra cơ mà, thế nên đều chỉ có thể nhận thức được sức mạnh của hắn thông qua lời kể của những vị tiền bối đi trước mà thôi. Thế nhưng cũng có vài người ở đằng sau đã run lên bần bật, những người này tuy có thể không sống cùng thời với hắn, nhưng đều có một điểm chung. Bọn họ đều từng là n·ạn n·hân trong hành trình chế tạo Luân Hồi Mệnh Luân của hắn, cũng đều có một mối thâm thù cửu hận với hắn.
Hắn dùng ánh mắt trầm lặng đến kinh kh·iếp lòng người mà nhìn quanh thử một chút. Quần hùng lần này đến để tham gia vây công thế mà lại tấp nập đến như thế, nếu như không phải đường đường cũng là môn chủ của một môn phái tu hành trên núi, thì cũng là nữ vương bá chủ của một phương thế lực, hoặc là hảo hán hào kiệt nổi danh khắp nơi được người người kính ngưỡng, không có ai tầm thường. Gà yếu nhất cũng đã là Lục Mệnh cảnh đỉnh phong, sự chào đón này quả thật hết sức nồng hậu có chút khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt kì lạ. Nhưng chỉ có một điều đáng tiếc những kẻ mạnh mẽ năm đó từng săn đuổi hắn, từng đả bại hắn đều không xuất hiện lại nữa.
Thật là đáng tiếc ngày đưa tiễn ta mà cũng chỉ chuẩn bị có một đám loi choi như thế này thôi sao. Phải chi những lão bất tử kia cũng đến thì hay biết mấy, hoặc là cô ta đến cũng được có thể nhìn thấy gương mặt của người mỹ nhân, được chiêm ngưỡng lại vẻ đẹp của Quang Minh Lục Dực Mệnh Luân trước khi c·hết cũng xem là một diệm phúc của đời người a. Còn có cả Thái Dương Thánh Thương nữa chứ nhỉ...chà chà...có nhiều cái mình muốn thấy lại thật.
Còn có nơi ấy nữa…mình muốn thăm lại ngôi mộ dọn đi đám cỏ xung quanh phần mộ lần cuối cùng quá, bốn nghìn năm qua không biết có ai chăm sóc cho nơi ấy không…hầy đáng tiếc là mình không kịp làm nhưng điều ấy rồi hoặc ít nhất cũng nên là một bó hoa lan rừng tiễn biệt.
Mặc cho Từ Bình An ở đó với bộn bề những dòng suy nghĩ chạy dọc quanh đầu óc vô cùng lơ đểnh, tất cả đều không dám động thủ ai cũng nhìn nhau rồi lại nhìn xuống bên dưới, dường như đều đang chờ đợi có kẻ ngu nào đó làm một con chuột bạch đi trước dò đường. Hắn chờ đợi thêm một chút nữa, ngoài mấy câu chửi rủa sáo rỗng thì chẳng còn gì khác, nhàm chán và phiền phức đến nổi khó hiểu.
- Nhàm chán...các ngươi đã chửi ta suốt bốn nghìn năm nay rồi, không thể tìm được câu chửi nào có tư vị khác một chút hay sao. Ta đã nghe nhiều đến nhàm cả tai rồi.
Hắn động mạnh thân thể của mình lần nữa, ngay tức khắc toàn bộ thiên địa đều rơi vào một khoảng biến sắc, tảng núi đá khổng lồ đằng sau lưng run lên mãnh liệt rồi chỉ một khắc nhỏ tan vỡ nó nổ tung thành vô số các mảnh vụn bắn vào không gian, những thanh v·ũ k·hí đang giam giữ thân thể của hắn cũng như thế đều đồng loạt vỡ nát bắn ra tứ phía. Chó vào đường cùng cũng mạnh hơn hổ.
Quần hùng nhìn thấy cảnh tượng này được một phen kinh hãi cực độ dường như có kẻ còn sợ đến nỗi tè cả ra quần khi nhìn thấy hắn trở lại, dường như nỗi ám ảnh từ sâu bên trong tâm thức đều đồng loạt ở phút giây này ùa về lấn áp hết tất thảy tâm trí. Tất cả đều lùi lại, thậm chí còn lùi ra một khoảng rất xa, có lẽ điều mà họ sợ nhất đã thực sự xảy đến phải có một trận ác chiến cuối cùng mới có thể kết thúc được cơn ác mộng vô tận này.
- Đám trẻ ngày nay đúng là càng không biết kính trọng người có tuổi. Chắc cũng chẳng ai biết được ngày đó ta tung hoành thiên hạ có dáng vẻ như thể nào đâu nhỉ, để ta cho các ngươi mở mang đầu óc nhìn thấy thế giới này rộng lớn như thế nào.
Hắn động người mạnh mẽ, từ trong bàn tay tức thời xuất hiện ra một cây thương dài từ đầu đến cuối đều là một màu đen tuyền, nhưng lại có vô số những đường gân guốc giống như được đúc thành từ máu thịt chạy dọc khắp thân, bây giờ cảm giác được sát ý trên chiến trường liền như loài mãnh thú vốn ngủ say được đánh thức, sát khí bên trong nó chảy ra chỉ là khí tức mới thành hình đã mang nỗi kh·iếp sợ từ tận tâm thức.
Tất cả đều xám mặt, dường như không thể tin được rằng chuyện này còn có thể xảy đến, kẻ sợ hãi nhất là cô gái khi nãy đã đòi uống máu ăn thịt hắn, bây giờ run rẫy mất kiểm soát sợ hãi đến nổi không còn điều khiển được tâm thần của mình nữa, từ dưới lớp áo của mình không ngừng chảy xuống dòng nước, là sợ đến nổi tiểu tiện ra quần.
Tuy là đám trẻ này không biết được sức mạnh của Từ Bình An rốt cuộc đã từng lớn đến mức độ như thế nào thế nhưng mà thanh tuyệt thế ma thương kia thì kì thực đã nghe các vị tiền bối nhắc đến rất nhiều lần. Nó là một trong những tuyệt thế chí bảo của thiên địa tương truyền nó có lực lượng hắc ám cường đại đến nổi có thể thôn phệ được cả không thời gian. Chính là tử địch trời sinh với Quang Minh Thánh Thương của vị Thánh Nữ Quang Minh kia.
- Thương Ma Mệnh, chậc ngươi vẫn sắt bén như cũ nhỉ đến lúc g·iết rồi!!
Một trường chém g·iết lập tức bùng nổ giữa hai phe, Từ Bình An cùng với Ứng Phượng đối đầu cũng tất cả những kẻ tự nhận mình là chính đạo cao cao tại thượng. Một khoảng khắc lập tức kịch liệt bùng nổ, hắn một người một thương g·iết vào giữa hàng trăm kẻ đang đứng quan sát, tuy là trên người chỉ còn một chút sức tàn, nhưng khác với những kẻ đang đứng ở nơi này đều chỉ là Lục Mệnh cảnh hắn từng là Thất Mệnh cảnh đỉnh phong, nếu như gọi đúng một chút thì đã chạm được một chân vào thánh nhân. Dù cho bây giờ không còn lại bao nhiêu nguyên lực, nhưng bằng tố chất cơ thể sẳn có của mình, hắn vẫn dư sức đè c·hết những kẻ này
Đại chiến diễn ra, liên tục những kẻ đến khiêu khích nằm xuống còn hắn thì giống như một kẻ say máu, điên cuồng trong cơn chém g·iết bất tận của mình chỉ có ngọn thương như một sinh vật sống không ngừng cạp nát từng mảnh cơ thể của đối phương, không được có một kẻ nào c·hết mà được toàn vẹn thân thể. Thế nhưng cho dù bản thân hắn có mạnh mẽ đến mức độ như thế nào, thì cơ thể vẫn có giới hạn chịu đựng nhất định không có nguyên khí duy trì dần dần cũng rơi xuống thế hạ phong.
Chỉ là hắn cơ bản không quan tâm đến những chuyện như thế này, hành động của hắn hôm nay cũng giống như sự giãy c·hết cuối cùng của những con sâu bọ khi bị bứt tử, không có nguyên lực, bản mệnh cũng đã bị hủy trước sau gì cũng c·hết vậy thì g·iết cho thỏa thích một trận rồi c·hết cũng rất đáng.
Đánh g·iết một lúc thì cơ thể hắn đột ngột truyền đến một tia nhói đau, phát hiện chính cô ả khi nãy đã đâm mình một kiếm, một kiếm xuyên qua tim khí kích bùng nổ phá hủy đi hoàn toàn tất cả những cơ quan còn lại của cổ cơ thể tàn tạ này, một cơn đau âm ỉ đột ngột đổ ập lên toàn bộ đầu óc của hắn giống như một cơn kích thích không lời, cảm giác tê buốt chạy dọc khắp sóng lưng. Nhưng nỗi đau này vốn dĩ đối với hắn quá mức tầm thường, bốn nghìn năm qua có lúc nào hắn không sống với nỗi đau đớn thấu tận tâm can này chứ.
Không một chút nào chậm rãi trong thân hình, một đấm của hắn ngay tức khắc vụt tới, chớp hiện không lời báo trước đấm nát luôn một nửa cái đầu của cô ta. Một tràng kinh hãi chợt tức thời cùng vang lên trong mắt của tất cả mọi người, một nửa đầu bị đấm nát như tương đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một nửa cái đầu trơ trọi nằm trên cổ, não trắng xền xệt lập tức chảy xuống hoà vào máu với những khớp xương vẫn còn trơ trọi nằm lại nơi cổ.
Con mắt bên phần não còn lại trợn ngược lên đau đớn xoay mấy lần như muốn rơi hẳn ra ngoài, ở bên dưới lớp váy dài vàng kim lại một lượt tràn ra dòng xú uế nhìn mà ghê tởm, nhưng như thế mấy kẻ kia mới cảm nhận được nỗi đau đến gai người mà cô phải chịu đựng. Chỉ là bằng một cách điên khùng nào đó cô ta vậy mà vẫn không hề c·hết, chẳng những thế lực lượng còn mạnh mẽ hơn gấp bội lần, không ngừng tàn phá toàn bộ cơ thể của hắn từ bên trong ra tới bên ngoài.
Từ Bình An cảm nhận từng cơn đau không ngừng truyền tới, từng chút sức lực dần dần rời bỏ thân thể, cuối cùng hắn biết bản thân mình không thể chịu đựng được nữa, bàn tay đưa vào bên trong cơ thể móc ra từ mớ hỗn loạn của máu thịt một con ve sầu màu vàng đỏ vì máu thịt trộn lẫn trên người, chỉ một chút xuất hiện cũng khiến cho toàn bộ những kẻ kia kinh hãi
- Luân Hồi Mệnh...thì ra hình dáng của nó là một con ve sầu, Từ Bình An giao nó ra ta liền cho ngươi c·hết được thống khoái.
Một bàn tay của nữ tử cũng lập tức vụt tới muốn c·ướp lấy thứ trong lòng bàn tay hắn, chỉ một khắc nhỏ nhưng con mắt của cô đã sáng lên. Tất cả những kẻ đang trong cơn đại chiến cũng lập tức ngưng lại lao đến hòng c·ướp lấy bảo vật, chỉ thấy khi mà tất cả cùng đều gần, trên đôi môi của Bình An khẽ nở lên một nụ cười quỷ dị.
- Muốn lấy đồ của ta, vậy xuống địa ngục mà lấy. Ta chờ các ngươi
Ngay lập tức hắn nghiến bàn tay lại, một luồng lực lượng khổng lồ chợt bùng nổ trong không gian. Luồng lực lượng như muốn phá hủy như muốn nghiền nát vạn vật, luồng lực lượng bùng nổ của một Thất Mệnh Hồn. Toàn bộ những kẻ đang lao đến đều bị bao phủ rồi xé xác bên trong luồng sáng khổng lồ ấy, tất cả đều như thế cùng một kết cục duy nhất c·ái c·hết.