Chương 3 Quay Về
Có một loại kích thích kì lạ chạy bên trong huyết quản, dường như khiến cho chính hắn cũng run lên mỗi một lần nghĩ đến, đó là một loại cuồng nhiệt đến mê dại kì lạ mỗi khi hắn đưa tay động chân để cảm nhận về thế giới chung quanh mình, dù đơn giản nó chỉ là một hơi thở hay một cái liếc mắt cũng đều mang đến loại cảm giác kì lạ như thế.
Gió cứ thổi trong đêm vắng lặng mang theo từng hạt mưa từ trời cao hạ thân xuống nhân gian bắn phá vào thân thể của y khiến quần áo ở bên ngoài đều ướt sũng nhiễu thành từng giọt thấm xuống nền sàn gỗ bên dưới. Y vẫn đứng đó bình thản vẫn ngắm nhìn cảnh đêm huyền ảo đã không biết bao nhiêu năm qua cũng mình bầu bạn, thời gian chậm rãi trôi qua một khắc hai khắc rồi một canh giờ cũng không chút nào thay đổi.
Tác dụng của Luân Hồi Mệnh Luân chính là mang tiềm thức của chủ nhân đi ngược trên dòng sông thời gian quay về một đoạn thời điểm nào đó trong quá khứ, còn về đoạn thời gian sẽ xuyên ngược ngẫu nhiên đều là chuyện phụ thuộc vào cường độ ý thức của chính người sử dụng, thế nên cũng cần phải có thêm một chút may mắn nữa thì mới an toàn.
Chưa kể cái xuyên ngược này nói thì có vẻ an toàn nhưng thực chất lại tiềm ẩn rất nhiều rất nhiều rủi ro kèm theo, nếu như ý thức của chủ nhân không đủ mạnh khi trôi trên dòng sông thời gian liền sẽ bị pháp tắc thời không đánh cho hình thần câu diệt. Không đơn thuần chỉ là c·ái c·hết nữa mà là thần hồn vĩnh viễn tan biến chẳng còn có kiếp sau, hắn có thể xuyên đến thời điểm gần bảy nghìn năm trước chứng tỏ ý thức của hắn cực kì cường đại, hoặc là nói số mệnh của hắn vẫn còn chưa thể kết thúc như thế.
Ngẫm lại một chút Luân Hồi Mệnh Luân đứng thứ ba trong số Vạn Cổ Thập Đại Mệnh Luân, tất nhiên năng lực của nó là không thể xem thường, bây giờ có thể nói ngắn gọn chính là hắn đã sống lại trong hình hài của chính mình vào gần bảy nghìn năm trước, không có một sai khác cũng chẳng có một chút tác dụng phụ nào, chính là hắn chân chính là hắn.
- Sử dụng Luân Hồi Mệnh Luân quả nhiên tác hại thực sự khủng kh·iếp, toàn bộ ý thức và kí ức của mình đã bị r·ối l·oạn. Hầy cảm giác cứ như một giấc mơ ấy nhỉ, mới một cái chớp mắt trước còn g·iết vào vòng vây của kẻ địch, một cái chớp mắt sau liền trở thành một thiếu niên non nớt quay về nơi chốn cũ. Cũng không biết là một cái chớp mắt tiếp theo ta sẽ lại đang lang bạt ở nơi nào, liệu có thể là đang phơi xác hay không, đời người đúng là một câu chuyện thú vị mà. Cũng không biết hiện tại thân thể mình đang bao nhiêu tuổi rồi đây.
Hắn hơi di dời cơ thể của mình một chút bàn tay đưa lên cao hơn để quan sát thử, dưới từng lớp ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn lồng hắn thấy một đôi bàn tay non nớt của thiếu niên nhỏ tuổi lúc này đã nhăn nheo do mãi đắm mình trong nước mưa, cảm giác một cái nắm tay lại này tự nhiên là vô cùng chân thực. Trong lòng thầm xác định, dựa trên kinh nghiệm của mấy nghìn năm lịch luyện giang hồ có thể đoán được mình hiện tại khoảng hơn mười bốn tuổi gì đó. Là một độ tuổi vừa hay vô cùng thích hợp để bắt đầu gầy dựng những thứ cơ bản.
Tiếng mưa phập phùng ngoài trời đêm rơi đập vào mái nhà, đập vào cửa sổ vang lên lốp bốp hoàn toàn đã che đi những lời nói vu vơ của hắn. Chợt trong cơn mưa này hắn lại hồi ức về một quá khứ xa xưa nào đó, ở trong vô vàn các loại truyền thuyết cổ xưa thế giới này tồn tại một dòng sông chảy bên ngoài mọi thực tại và khái niệm hiện hành người ta gọi nó là dòng sông thời gian.
Nó là một loại kết tinh vô cùng vi diệu của thượng đế hay những bậc thánh thần gì đó giúp duy trì cho sự vận chuyển của chính thế giới không bị ngắt mạch phá hủy. Mà Luân Hồi Mệnh Luân lại là thứ tồn tại độc lập hoàn toàn với dòng sông thời gian kia, nó có quyền năng di chuyển trên dòng sông thời gian gần như vô hạn chỉ cần ý thức của người sử dụng có thể chịu đựng được lực bào mòn của thời gian, tựa như thuyền đi trên sông dài có thể chạy được bao xa đều phải xem sức lực của người chèo thuyền.
Đương nhiên sức mạnh mang trong mình càng lớn thì cái giá phải trả mỗi lần sử dựng nó cũng tự nhiên là càng lớn, Thất Mệnh Luân cảnh cùng với chính sinh mệnh của người sử dụng là cái giá để có thể được dùng nó một lần. Cái giá này đương nhiên là không đắt nếu như bản thân người sử dụng đã đứng bên bờ vực của sự diệt vong phải đánh đổi để được sống sót.
Thế nhưng cũng là quá đắt cho một cuộc đánh cược sinh mệnh mà không biết trước được kết quả, dù sao tu luyện đến Thất Mệnh Luân Cảnh đã không phải là chuyện dễ dàng, mà một khi đã chạm tay vào cảnh giới này chuyện muốn c·hết cũng không phải là đơn giản.
Kiếp trước của hắn nếu như không phải bị bảy vị cường giả thất mệnh luân cảnh vây g·iết còn bị một vị bát mệnh luân cảnh trấn áp hết bảy nghìn năm, toàn bộ đạo hạnh đều đã tiêu hao sạch sẽ thì tuyệt đối không có chuyện bị một đám tiểu bối nhải nhép vây g·iết như thế, hoặc nói cách khác hắn cũng sẽ không buông tay chịu c·hết giống như thế. Vậy nên cho dù là sở hữu được nó cũng chẳng mấy ai mặn mà muốn sử dụng thử. Ngay đến cả bản thân Từ Bình An hắn, nếu như không phải cùng đường mạt lộ cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này. Trong lòng hắn nghĩ đến đây rồi mới thở dài ra một hơi buồn bã.
Kiếp trước đều là nhờ vào cơ duyên xảo hợp hắn mới có thể lấy được một giọt từ dòng sông thời gian làm nguyên liệu chính để luyện thành Luân Hồi Mệnh Luân, bằng vào hơn một nghìn năm thời gian không ngừng rong rủi trên khắp các tòa thiên hạ. Trãi qua không biết bao nhiêu cay đắng, phải chém g·iết không biết bao nhiêu sinh mệnh khiến thiên hạ đại nộ săn lùng tứ phương, hắn mới có thể luyện thành được Mệnh Luân... Bây giờ tuy là sống lại nhưng không mang theo cái gì hành trình tiếp theo của hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng. Bất quá bằng vào kinh nghiệm đã có ở kiếp trước đoạn hành trình này cũng không tính là khổ sở.
Nghĩ đến đây lại nhớ đến một vài mẫu chuyện vụn vặt, người đời đồn đại con người là linh hồn của thiên địa, còn mệnh luân lại chính là linh hồn là tinh hoa của nhật nguyệt. Trong thế giới bao la rộng lớn này mệnh luân có tính chất đặc dị nhiều không sao kể hết, loại mệnh luân tăng cường sức mạnh hay công kích đặc biệt dùng một hay hai là thì liền tiêu biến cũng có, nhưng phổ biến vẫn là loại mệnh luân chỉ cần chủ nhân sử dụng hợp lí có thể không ngừng duy trì phát triển không ngừng tăng cường sức mạnh.
Luân Hồi Mệnh Luân có khả năng rất lớn chính là được xếp vào nhóm chỉ dùng được một lần này. Đáng tiếc là muốn luyện chế được Mệnh Luân này cần phải có một giọt của dòng sông thời gian, thứ này so với tuyệt thế thiên tài địa bảo còn hiếm hơn không biết bao nhiêu lần bởi vì nó nằm ngoài khả năng hiểu biết cũng như nhận thức của con người, là loại bảo vật chỉ có thể nhờ vào khí vận nghịch thiên để tìm kiếm chứ không thể nhờ vào năng lực.
- Xem ra mình chỉ có cơ hội một kiếp này nữa thôi, nếu như thất bại liền phải chấp nhận sự thật rằng mình là một phế vật a.
Sau một hồi than thở hắn xem như sốc lại tinh thần của mình. Tuy là tổn thất hết một cái Tuyệt Thế Mệnh Luân nhưng hắn vẫn xem như gỡ gạc lại được một chút vốn liếng chứ không hoàn toàn trắng tay. Kiếp trước bởi vì thiếu hiểu biết và kiến thức mà mắc phải không ít sai lầm khiến cho tốc độ tu luyện chậm chạp mới kéo đến không biết bao nhiêu kẻ thù và phiền phức không đáng có. Kiếp này có được kiến thức và kinh nghiệm sống của bảy nghìn năm lịch luyện, tầm nhìn của người đến từ bảy nghìn năm sau đương nhiên tốc độ phát triển của hắn không thể dùng khuôn khổ bình thường để đo lường.
Trong bảy nghìn năm hắn du ngoạn trên khắp lục địa này, lưu trữ lại trong kí ức của mình là rất nhiều những kho tàng mà hiện tại chưa hề có ai mở ra, còn có những sự kiện lớn ảnh hưởng đến rất nhiều phương diện phát triển của thế giới đều được hắn ghi nhớ và phân tích kĩ càng vô số lần. Hơn nữa trong mớ kí ức của hắn còn lưu giữ lại hình ảnh của những kẻ thù kiêu hùng nhất, những ngọn núi khổng lồ chắn trên con đường cường giả của hắn, trong số đó có các vị tiền bối ẩn tu, những kẻ tài trí hơn người, còn có cả những tuyệt đại thiên tài chưa ra đời và cả sự tồn tại của người con gái kì lạ Thái Dương Thần. Bát Mệnh cường giả trẻ tuổi nhất của tòa thiên hạ này, người đã trấn áp hắn dưới ngọn núi kia đến bảy nghìn năm, bất quá tuy tu vi của cô ta cao như thế nhưng thực chất còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
Nắm được những thứ này xem như hắn đã nắm được không ít đại cục thiên cơ, làm người đánh cờ đương nhiên cảm giác sẽ thoải mái hơn là con cờ hay người đứng xem. Chỉ cần làm mọi chuyện thật tốt ngày mà hắn lại một lần nữa khuấy đảo cả nhân gian, mang theo phong thái của đại ma đầu giáng lâm khiến nó nhuốm màu u tối đương nhiên chỉ còn là chuyện của thời gian. Thậm chí hắn còn có thể tăng thêm một cảnh giới nữa, bước chân lên Bát Mệnh chân chính đánh một trận cùng với Thái Dương Thần.
Thế nhưng hắn rất nhanh chóng trấn tỉnh lại tâm trạng đang hơi phấn khích của mình, tuy là có được kí ức nhờ vào việc sử dụng Kí Ức Mệnh Luân để lưu trữ thế nhưng quá trình vượt qua dòng sông thời gian đã bào mòn ý thức của bản thân đi không ít, bây giờ kí ức lộn xộn muốn sắp xếp toàn bộ lại theo một mạch cố định mất ít nhất là vài năm đến vài mươi năm.
Khoảng thời gian này đối với một kẻ từng sống vài nghìn năm như hắn đương nhiên không phải là vấn đề, chỉ là giai đoạn đầu xây dựng căn cốt này vô cùng quan trọng, nếu như không đủ tài nguyên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con đường phát triển tiếp theo. Mưa vẫn rơi rả rít đập vào thân thể mang theo cảm giác lạnh toát chạy dọc sóng lưng.
Chuyện sắp xếp lại những dòng kí ức đã khó lại còn phải tiêu tốn cực kì nhiều năng lượng mới có thể thành công làm được. Chưa kể những kho tàng bí mật mà hắn biết đều nằm rất xa nơi này, gần thì vài nghìn dặm xa thì cũng phải vài trăm nghìn dặm. Không ít trong số chúng đều cần thời gian nhất định mới mở ra.
- Quan trọng nhất vẫn là xây dựng nền tảng và danh tiếng trong tộc trước nhất. Mình còn tám năm nữa cho đến khi hoàn toàn đánh thức Không Hải. Càng nhanh chóng ghép nối lại các mảnh kí ức thì càng nhanh chóng đón đầu được lịch sử chiếm được tiên cơ c·ướp được đồ tốt. Chưa kể bảo tàng cũng là dành cho kẻ mạnh, quá yếu đuối mà cầm được đồ tốt chẳng khác nào đang cầm than hồng nguy cơ trùng trùng quá mức nguy hiểm.
Toàn bộ vấn đề của hắn hiện tại đều được gói gọn trong hai chữ danh tiếng, kiếp trước hắn thể hiện bản thân quá mức bình phàm trong tộc chẳng có mấy ai thực sự chú ý đến, cho tới lúc thức tỉnh Không Hải cũng chỉ là người ngoài cuộc nhìn các thiếu niên thiếu nữ đăng quang trong sự vỗ tay hò reo của mọi người.
Hắn đương nhiên không quan tâm đến cảm giác được người ta tung hô, nhưng bản thân hắn không được gia tộc chú tâm bồi dưỡng, tài nguyên cái gì cũng không đủ thành ra phát triển vô cùng chậm chạp. Sống lại đời này vấn đề tiên quyết cũng là nền tảng lớn nhất chính là được gia tộc trọng tâm bồi dưỡng, có được lợi thế lúc đầu này đương nhiên về sau tiền đồ của hắn vô cùng rộng rãi.
Còn nếu như nghĩ đến chuyện rời khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thăm thú thế giới một phen thì ít nhất hắn cũng phải có năng lực Nhị Luân thì mới an toàn. Với đôi mắt của người đã từng rong rủi trên khắp các tòa thiên hạ thì ngôi thành Thanh Sơn này đối với hắn cũng chỉ là hạt cát giữa hoang mạc khổng lồ, mà một cái Tần gia nhỏ nhoi này cũng không chứa nổi ý chí của hắn bất quá để an toàn phát triển nơi này cũng là quá tốt rồi.
Nghĩ tới chuyện khai mệnh trong lòng hắn lại có mấy kí ức buồn cười không thể nói thành lời đang cười khẩy vô cùng thích thú thì từ bên ngoài có tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng. Hắn hơi khẽ quay đầu lại hình ảnh của một đứa bé gái tay cầm chăn ấm đang còn hơi dụi mắt bước vào thư phòng, con bé nhìn hắn còn đang hơi mơ ngủ, trong ánh mắt của tiểu cô nương nhỏ đột nhiên có một sự sốt sắn kì lạ.
- Ca ca...sao huynh lại đứng ở đó vậy, trời mưa lớn huynh ướt hết đồ rồi.
Dáng người cô bé nhỏ nhắn hơn hắn, đoán chừng là một thiếu nữ mới bốn năm tuổi khuôn mặt nhỏ xinh xắn vô cùng, đôi môi chúm chím gò má hồng hào còn hơi phúng phính đáng yêu. Hắn nhìn cô bé này trong lòng có muôn vàn những loại cảm xúc vô cùng phức tạp không biết nên lí giải như thế nào. Trong số đó chắc cũng là một phần cảm giác tội lỗi còn tồn động lại trong ý thức
Kiếp trước hắn cho rằng thiên phú bản thân tầm thường vốn chỉ muốn sống một kiếp bình phàm cùng với gia đình của mình cưới một người vợ sinh vài quý tử tận hưởng cuộc đời giống như bao con người khác ở trong tộc. Thế nhưng lại bị những thế lực bên ngoài tính kế cuối cùng rơi vào kết cục biến thành con cờ bất đắc dĩ chỉ có thể nhẫn tâm tàn hại chính gia đình của mình.
Hắn là người đã dàn cảnh sắp xếp để g·iết c·hết gia phụ và gia mẫu của mình nhằm độc chiếm toàn bộ tài sản, chỉ vì tài bảo ngoài thân sẵn sàng g·iết đi người đã không tiếc bao nhiêu công sức nuôi nấng hắn từ khi còn đỏ hỏn cho đến hình hài như hiện tại. Không từ mọi thủ đoạn mọi hành vi để đạt được mục đích của mình.
Về sau bản thân hắn cũng vứt bỏ tiểu muội nhỏ một mình lại gia tộc chỉ để chạy theo một đường thăng tiến tưởng chừng là dương quan đại đạo…rốt cuộc tất cả đều là con số không thất vọng…theo đuổi nhiều như thế đánh đổi nhiều như thế rốt cuộc hắn chẳng có được điều gì…tự mình lạc lối…tự mình vứt bỏ đi tất cả những thứ quan trọng nhất…tự mình trở thành kẻ vứt bỏ nhân tính…
Tuy là sau này hắn đã làm không ít chuyện ác khác còn kinh tởm hơn thế này rất nhiều chỉ vì muốn xoá đi những sự hổ thẹn kia, thế nhưng lại không làm cách nào có thể thoát khỏi được bóng ma đã ám ảnh lấy tâm trí ấy. Thiếu niên hơi sượng người một chút, nhưng hắn mỉm cười vui vẻ giống như chưa từng có sự hối hận nào, đã từ rất lâu hắn không còn có loại cảm giác hối hận nữa…hắn chỉ muốn sửa chữa lại tất cả từ đầu. Hắn cũng sẽ không dùng sự vị tha giả nhân nghĩa ấy để thay đổi suy nghĩ của mình bởi vì đơn giản ở thời điểm ấy hắn đã lựa chọn như thế không có quay đầu cũng tuyệt đối không có hai chữ hối hận.
- Ca đang ngắm mưa, khuya rồi sao muội còn chưa ngủ.
- Ca ca…muội sợ sấm sét…
Tiểu cô nương đôi mắt long lanh nhìn hắn, còn ẩn ướt những giọt lệ li ti của nỗi sợ những tia sấm soẹt ngang dọc vang rền trời kia. Thiếu niên khẽ mỉm cười gật đầu.
- À...được rồi vậy muội lên giường ca nằm trước đi, sau khi ca thay đổi y phục xong sẽ đọc truyện cho muội nghe nhé.
- Ca là số một, yêu ca nhất.
Cô bé nhảy cẩn lên vì vui thích ngay lập tức chạy thẳng lên giường của hắn nằm xuống chờ đợi. Còn hắn thì mau chóng thay đổi y phục rồi mới lựa chọn một cái ghế tương đối đặt ở ngay bên cạnh giường tay dở ra lật lại một quyển sách cũ bắt đầu đọc từng câu chuyện nhỏ cho tiểu muội của mình nghe.
Đêm đã khuya chỉ còn nơi thư phòng của hắn là ánh đèn hơi lẩn khuất sáng. Ngày mai tới đây trời quang mây tạnh sau cơn mưa sẽ là một khởi đầu mới, một điểm bắt đầu mới cho hành trình dài của muôn loài vạn vật và còn của một thiếu niên ở thành nhỏ Thanh Sơn, hoặc là rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ ở thành nhỏ Thanh Sơn này.
Có một công tử ca mi thanh mục tú đêm khuya không ngủ vẫn còn thắp đèn đọc lại những quyển sách học thuật kinh điển của nho môn thư sinh, gió đêm thổi nhè nhẹ mang theo hơi sương lạnh từ nước mưa tựa như bàn tay người con gái xoa dịu vào gương mặt vào thân thể, công tử trầm ngâm chìm vào trường suy tưởng như vô tận của mình, khi mở mắt ngẩng đầu nhìn về nền trời đêm âm u bởi gợn mây qua khung cửa sổ…mưa đã về rồi, mong một mùa xuân mới sẽ thật tốt.