Chương 1 Ma
Nhân Gian Khúc (c)
Thư Sinh Qua Đường
2541 Chữ
27/11/2024 12:26:35
Chương 1 Ma
Có một cơn gió lớn từ nơi phương nam xa xôi thổi tới ở trong hơi gió vẫn nhàn nhạt mang theo chút hơi sương vươn đọng. Hòa quyện vào nhau với đủ thứ loại mùi hương đặc sắc của nhân gian, có hơi thở của núi rừng hương thơm của biển cả của những đồng cát rộng ngút ngàn tầm mắt, nó đi tới trôi qua ngọn núi hoang sơ.
Dường như ở bên trong nó còn có một loại nhịp điệu vô hình nào đó tồn tại, lẩn khuất vào bên trong cái sâu thẳm mà ai cũng không thể nào hình dung được. Cứ như thế thổi từng lớp cát bụi tốc thẳng vào gương mặt, có một bóng hình cô đơn đang tĩnh tọa tựa như người tham ngộ đại đạo vô cùng của thế gian, hoặc có lẽ hắn chỉ đơn giản là ngồi chờ đợi c·ái c·hết đang đến với chính mình.
Lưng người kia dựa vào một toà núi cao hùng vĩ, hai chân lại xếp bằng dáng người bình thản tựa như đã sẵn sàng đối diện với tất cả mọi thứ của nhân gian, từ đầu đến cuối đều chẳng có chút nào thay đổi. Trên người là một bộ trường bào vốn màu sắc ban đầu là xanh sẫm thế nhưng hiện tại đã bị lấm lem bởi rất nhiều gió bụi mà nhuộm thành một màu nâu đen quằn quệnh.
Y phục khoát bên ngoài của hắn cho dù hiện tại chỉ còn là một mảng đen đúa xấu xí, thế nhưng có thể khẳng định là đồ tốt không tầm thường. Thế nhưng mặc cho là chất vải tốt đến mấy trải qua không biết bao nhiêu năm mưa tháng gió mài mòn, không biết bao nhiêu trận gió bụi nhân gian dày vò chung quy vẫn là không thể nào chống chọi được bây giờ đã rách nát làm lộ ra những phần da thịt cũng đen đúa vì đất bụi.
Đầu tóc bù xù rối nùi như tổ quạ, mọi thứ trên cơ thể của hắn đều giống như một kẻ ăn mày sống tạm chờ ngày được c·hết. Duy chỉ có đôi mắt kia nhìn về cái xa xăm vô định của trời đất vẻn vẹn còn lại một đen tuyền thâm trầm tựa như âm u của địa ngục rợn người. Gió trời thổi qua núi mang theo từng làn hơi nước trong không khí vẫn còn âm ẩm đi khắp muốn nơi, hắn khẽ nhắm mắt lại thả lỏng toàn bộ thân thể của mình để cho những lỗ chân lông trên người chầm chậm mở ra giúp hắn cảm nhận được cái thanh mát của tiết trời mới độ qua xuân này. Chỉ là một hành động vô thức mà hắn đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần
- Năm nay là mùa xuân thứ bao nhiêu ta bị giam cầm ở nơi này rồi nhỉ...À hình như đã hơn bốn nghìn mùa xuân rồi, thời gian thấm thoát trôi qua cũng thật nhanh.
Hơi mở khóe miệng đã cứng đơ của mình ra, hắn cố mỉm cười để gia tăng thêm một chút bầu không khí thú vị để lộ bộ dáng gương mặt cũng có thể xem là thanh tú, gió núi cứ thổi mang theo sự giá lạnh của những ngày đông vừa mới đi qua ập vào thân thể. Rồi những tiếng lộp bộp nhẹ nhàng vang lên từ phía chân trời xa thẳm, hắn nghe thấy những âm thanh ấy nghe thấy từng tiếng lộp bộp rất rõ ràng đang dồn dập hướng về phía mình tựa như bước hành quân của hàng vạn quân thù đang chinh ph·ạt n·hân gian.
Trời tựa như nàng thiếu nữ tuổi mới độ trăng tròn tâm tình thoáng thay đổi không thể đoán trước được, nàng cứ nói giận là giận nói hờn là hơn chẳng chút nào dấu hiệu báo trước với ai, từ đâu vô vàn những đám mây đen kéo tới cùng hội quân với những tiếng sấm nổ rền vang trời.
Ngẩng đầu nhìn lên tầng thiên không vời vợi mới đó còn xanh tươi sáng lạn vậy mà giờ này chỉ còn lại một màu âm u thăm thẳm, dường như hắn cũng nhận ra một điều mà nó đã quá đỗi quen thuộc với chính mình hơi khẽ cất lời mang theo âm điệu trầm đục khàn khàn truyền vào không gian.
Mưa xuân đầu năm đã tới rồi vậy là tròn bốn nghìn năm…thật sự tới lúc phải đi sao…thật đáng tiếc nếu như có thể ở lại thêm trăm năm nữa nhìn ngắm nơi này tiếp tục đổi thay cũng là điều không tệ.
Từng giọt mưa rơi từ trời cao cứ như bàn tay của người con gái nào kia dịu dàng xoa lên cơ thể của hắn khiến y phục rách nát bên ngoài ướt đẫm, mưa khẽ vuốt ve lấy gương mặt tưới mát lên cơ thể lên mái tóc đã rối bù xù lên gương mặt âm u tĩnh lặng, lên đôi mắt tựa như bóng đêm sâu thẳm ở tận nơi đáy vực. Hắn tận hưởng từng chút một những giọt nước mưa tưới tắm lên thân thể mình, dường như cảm giác được một luồng sức sống nhẹ nhàng bừng lên.
Khẽ khàng ở nơi gió mưa vần vũ, dường như có tiếng đập cánh xé toạt cả khoảng không mạnh mẽ đến khiến trời rung đất lở, chậm rãi có một cái bóng đen khổng lồ chợt xuất hiện giữa trời, xuất hiện trên đầu của hắn. Tiếng kêu của nó lảnh lót tựa như tiếng đàn của người nhạc sĩ có đôi bàn tay tài hoa nhất trong thiên hạ này, dường như đánh thức một cảm giác gì đó rất xa xăm ở trong tâm tưởng, dường như thức tỉnh lại một đoạn kí ức mơ hồ nào đó mà bản thân hắn cũng không còn nhớ được nữa. Lần thứ ba hắn cất lời, nước mưa bắn tới chảy vào trong miệng đem cái mát lạnh hiếm có chảy vào huyết quản.
- Ứng Phượng mừng ngươi trở về.
Dường như cũng nghe được những lời chào từ nơi cổ họng khô khốc kia, thứ sinh vật khổng lồ với sải cánh lớn đến mức khó tưởng tượng hay dùng từ ngữ để hình dung kia liền hạ thân v·út xuống bên dưới, đôi cánh của nó lập tức hé rộng hết mức có thể che chở cho hắn khỏi làn mưa bụi cào cấu vào thân thể.
Hắn mỉm cười, đã bao nhiêu lâu rồi hắn không làm như thế này nhỉ, trong lòng hắn tự hỏi...à hình như đã tám trăm năm rồi, tám trăm năm rồi hắn không cười như thế, chỉ một nụ cười nhưng dường như chất chứa toàn bộ nỗi niềm của tám trăm năm cô đơn, của tám trăm năm xiềng xích trong cô độc. Cũng là tám trăm năm khắc khoải chờ đợi một thời khắc này và nó đã đến giống như cơn mưa mùa xuân kia.
Ứng Phượng khẽ rống lên một tiếng mãnh liệt nhưng lại giống như tiếng cười của loài dã thú khi nhìn thấy chủ nhân của mình, dường như nó cũng rất vui mừng khi nhìn thấy hắn vẫn còn sống ở nơi này sau từng ấy thời gian xa cách. Cái chân của nó khẽ mở ra bỏ xuống cho hắn rất nhiều quả dại mà nó đã hái được trên đường quay về nơi này, hắn mỉm cười cầm lên từng quả rồi bỏ vào miệng. Một chút vị ngọt mọng nước lập tức đổ ập vào cuống họng khô khốc nhiều năm làm bùng lên loại vị giác mà hắn đã quên lãng từ lâu, ăn ngấu nghiến tất cả như chưa bao giờ được ăn, rất nhiều năm rồi hắn mới được thưởng thức lại những hương vị mà tưởng chừng như đã luôn quen thuộc này.
Có lẽ đến khi mất đi một điều gì đó người ta mới hiểu được thứ ấy quý giá đến như thế nào, bị giam hãm ở nơi này bốn nghìn năm hắn thèm lắm, thèm cái cảm giác được đắm mình trong một cái hồ nước, thèm cảm giác được đi lại như một con người bình thường, thèm cảm giác được ngồi trên lưng của Ứng Phượng ngao du khắp tận cùng trời đất, hay chỉ đơn giản hắn thèm được có một người nào đó để hắn nói chuyện, chỉ cần một người có thể đáp lại lời nói của hắn, dù cho chỉ là những tiếng ậm ừ vu vơ cũng được. Hắn thèm...thèm rất nhiều thứ mà tưởng chừng vô cùng bình thường đối với một con người.
Sau cơn mưa đầu xuân như trút nước trời cũng dần quang tạnh, mây đen kéo nhau đi trả lại dáng vẻ trong xanh như ban đầu, hắn ngửa đầu lên nhìn ngắm rất nhiều năm rồi hắn đã không nhận ra bầu trời ấy lại xinh đẹp đến như thế này, hoặc là chỉ khi đứng trước một khoảng khắc sắp phải vĩnh viễn chia xa mới có thể nhìn thấy trọn vẹn những vẻ đẹp chân thật nhất. Nó là một cách nói rất hàm tiếu về chuyện nhân sinh thế sự làm cho con người ta nghĩ đến đều phải trầm ngâm thật lâu…
Khẽ xoa xuống mặt nền đất đá mà mình vẫn ngồi trong suốt bốn nghìn năm, chăm chú nhìn ngắm từng cảnh vật mà mình đã nhìn ngắm trong suốt bốn nghìn năm, chăm chú nhìn người bạn duy nhất của mình trong từng ấy thời gian. Hắn thở dài...lần này thanh giọng đã tốt hơn nhiều, dường như đã thích nghi lại với cách nói chuyện bình thường
- Đi đi với đạo hạnh Lục Luân Bát Chuyển của ngươi, không có khả năng chiến đấu được với những kẻ ấy. Ở lại cùng ta sẽ chỉ phí phạm hết đạo hạnh của ngươi mà thôi. Còn sống mới là chuyện tốt nhất sau này đông sơn tái khởi.
Ứng Phượng ở một bên sau khi nghe những lời ấy, nó tức giận giữa trời quang yên ả giẫm mạnh chân xuống mặt đất khiến cho vô số các khối đất đá thi nhau nứt nẻ vỡ vụn, nó ngửa đầu lên trời hú thành một tiếng dài không chấp thuận những gì mà chủ nhân đã suy nghĩ, cũng không chấp nhận loại hành động hèn hạ ăn cháo đá bát như thế.
Hai cánh của nó thu lại về người nằm chèm bẹp xuống bên dưới đất thả lỏng cơ thể giống như mèo con buồn ngủ. Dường như hắn cũng biết được nó sẽ quyết định như thế này, thế nên cũng không nói nhiều thêm nữa hắn lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi điều tất yếu sẽ đến, trong đầu từng đợt hồi ức về những câu chuyện cũ lần lượt như cuốn phim chạy lại nhắc người ta nhớ về một thời quá khứ đã không ai còn nhớ đến nữa.
Bốn nghìn năm trước, hắn từng lấy sức một người một thương tung hoành ngang dọc khắp các tòa thiên hạ. Chiến công của hắn những năm tháng ấy làm cho nhân gian không ai không kinh động chưa có loại chuyện kinh thiên động địa nào chưa từng làm qua. Cuộc đời của hắn là một bản hùng ca huy hoàng khiến hậu thế không thể nào quên nổi, người đời căm hận hắn cũng có, tôn thờ hắn như một vị thánh nhân, một vị chúa cứu thế cũng có.
Hắn từng là người xoay chuyển càn khôn bố cục thiên địa không ngừng cắn nuốt thiên tài nhân mạng, người từng c·hết dưới tay hắn nhiều đến không thể nhớ hết, cũng nhờ thế mà luyện ra được tuyệt thế mệnh luân chấn động kim cổ xưng danh vạn cổ thập đại kì nhân của Mệnh Luân Gia.
Nhưng người cầm ngọc mệnh nhất định không dài loại đạo lí này cho dù qua bao nhiêu năm tháng cũng chưa bao giờ thay đổi, hắn liền thế là bị anh tài thiên hạ mang theo cái mác trả thù cho thế gian diệt trừ ma đạo mà đuổi g·iết, trong trận chiến cuối cùng hắn chiến bại kết cục bây giờ bị phong ấn tại nơi này, chờ ngày cạn kiệt hết nguyên lực của thân thể bọn chúng sẽ g·iết hắn rồi c·ướp đoạt mệnh luân kia.
Nhớ lại đến đây, hơi muốn thở dài ánh mắt đảo nhìn về xung quanh cơ thể của mình, dưới chân xếp bằng của hắn bị bốn thanh kiếm xuyên qua cắm chặc dưới lòng đất, trên ngực cũng bị mấy thanh kiếm xuyên vào cắm sâu lòng núi phía sau về cơ bản là không thể cựa ngoạy gì được, nhưng cũng còn may mắn hai cánh tay của hắn chỉ bị xích lại chứ không hề bị hạn chế hoàn toàn khả năng di chuyển, thế nên xem như bốn nghìn năm nay hắn vẫn có thể thoải mái làm một chút những trò vặt vãnh để tiêu khiển.
Còn chuyện hắn với con chim lớn tên là Ứng Phượng này rốt cuộc gặp nhau như thế nào kể ra cũng là một sự tình cờ kì lạ, dường như giữa cả hai còn có một mối nhân duyên nào đó đã gắn kết vô hình. Năm đó Ứng Phượng ở trong đàn là một con chim tật nguyền không thể bay lượn, ở một bên cánh của nó từ khi sinh ra đã bị dị tật bị chính đồng loại của mình vứt bỏ. Chỉ là một con chim non nớt mới chào đời làm sao có thể chống lại được những loài thú săn mồi của tự nhiên, trong một trận c·hiến t·ranh giành thức ăn với các con chim khác nó đã bị cả bầy chim t·ấn c·ông thân thể bị rỉa thịt máu me bê bết tưởng chừng chỉ có thể c·hết.
Chắc là do ý của ông trời cũng muốn gắn kết nó lại với hắn lần nó đại thương sắp c·hết, chẳng biết tại nguyên cớ gì lại bò đến nằm sát bên người của hắn, cũng chẳng biết là quỷ xui ma khiến thế nào mà hắn lại quyết định dùng chút sức tàn cuối cùng của mình để cứu nó sống sót, còn vài ngày một lần tự cắt thịt của mình để cho nó ăn.
Nhiều khi suy nghĩ hắn đoán chừng bản thân mình với nó có thể tồn tại một cái điểm giống nhau nào đó không chừng. Một con chim bị chính đồng tộc vứt bỏ, một con người lại tự vứt bỏ đi chính đồng tộc của mình, có lẽ là vậy nên mới có sự đồng cảm kì lạ này chăng. Thế là từ ngày đó, mối nhân duyên kì lạ của hắn cùng với Ứng Phượng đã được kết quả dần rồi đâm chồi nảy lộc. Đến bây giờ đã giống như một thể duy nhất tâm linh tương thông.