Chương 11 Giờ cơm
Phần cơm canh mà hắn đã gọi rất nhanh chóng được người tiểu nhị kia chạy đi phân phó cho nhà bếp ở đằng sau chuẩn bị, tốc độ cùng với tác phong làm việc của họ đều cực kì bài bản đây cũng xem như là một điểm khiến cho Tần An cảm thấy đặc biệt hài lòng đối với nhà ăn hạng sang này.
Dù sao để mà nói cho rõ ràng thì tiêu chuẩn để đánh giá một nhà hàng có tốt và xứng đáng với số tiền một người bỏ ra cho một lần dùng bữa hay không được quyết định bằng rất nhiều yếu tố từ chủ quan cho đến khách quan, đồ ăn ngon đương nhiên là một trong những yếu tố quan trọng nhất để đánh giá, thế nhưng nó không phải là tất cả.
Hắn hơi di bước chân của mình nắm lấy bàn tay tiểu muội chậm rãi đưa nàng đi ra khỏi phòng ăn xa hoa nhưng lại mang theo tư vị không khí ngột ngạt này để tiến về phía căn phòng ăn ở bên ngoài nằm tại khuôn viên vườn trường có đặc biệt nhiều cây cối làm cho người ta có cảm giác như được hòa mình sống cùng với thiên nhiên đất trời.
Thiếu niên lướt mắt qua một hơi toàn bộ nhà ăn liền chọn ra một bàn mà bản thân cảm thấy vừa mắt nhất cũng không biết là vô tình hay hữu ý thế nào mà chỗ ăn uống thường tình này của hắn ở kiếp trước hôm nay lại bị một thiếu nữ chiếm giữ, đặc biệt là người chiếm dụng chỗ ăn này cũng chẳng phải ai xa lạ chính là cái cô nương Bạch Ngưng Sương mới khi nãy thôi.
Nàng nhìn thấy hắn đi tới nhất thời chỗ mình, cũng không biết có phải là thiện ý hay không thế nên thiếu nữ trong lòng phát hoảng muốn liền đứng dậy nhường chỗ nhưng đã bị hắn đi tới một tay ngăn lại hòa ái mỉm cười.
- Nhà ăn cũng không phải do ta mở. Bạch cô nương xin cứ tự nhiên.
Thiếu nữ đang muốn đứng lên nhường chỗ đương nhiên là cũng hiểu được ý nói này của hắn, hơn nữa nàng cũng biết từ trước đến giờ nhà ăn đều có quy củ rất rõ ràng, môn sinh đến nơi này ăn uống không kể bất kì ai, cho dù bản thân thuộc về gia tộc đẳng cấp hay quyền thế đến mức độ nào đi chăng nữa cũng đều phải tuyệt đối tuân thủ theo bộ nguyên tắc đã được đặt ra của nhà ăn.
Chính là một khi đặt chân vào nơi này ăn uống, dù cho giữa các học sinh trong thư viện có điều bất mãn đến như thế nào cũng không được xảy ra những chuyện xô xác dẫn đến đánh nhau hay là làm mất trật tự nơi mọi người ăn uống, nếu như vi phạm sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi nhà ăn lại phạt thêm một khoảng tiền không nhỏ thậm chí nếu như kẻ đó gây ra hậu quả lớn còn có thể bị đình chỉ học một khoảng thời gian tùy theo mức độ thiệt hại mà môn sinh đó gây ra.
Càng phải biết một quy tắc cực kì quan trọng có tầm ảnh hưởng trực tiếp đế danh dự và một đường làm ăn phát triển trong tương lai của các gia tộc trong thành chính là số lượng danh ngạch học sinh được nhập học tại thư viện Thương Sơn mỗi năm là có giới hạn nhất định, đối với ba tòa lầu chính thuộc về tam đại gia tộc mỗi năm được ưu ái có hai mươi lăm danh ngạch nhập học.
Toà lầu các còn lại chỉ có hai mươi danh ngạch, chúng là dành cho tất cả mọi người trong thành muốn đưa con em mình đến nơi này cạnh tranh tài năng để tìm kiếm một đường dương quan đại đạo. Một danh ngạch này có giá trị như thế nào, có thể tưởng tượng là cho dù có dùng đến được vạn lượng hoàng kim cũng không thể mua nổi một suất bởi vì đã có không ít tiểu gia tộc nhỏ bé yếu đuối không có tiếng tăm lại ở trong đám con cháu xuất hiện rồng phượng c·ướp lấy được một danh ngạch vào Thương Sơn thư viện mà trực tiếp lật mình đạt được vinh hoa phú quý không thể tưởng tượng nổi.
Lại nói đến bốn toà lầu các thuộc về bốn phương thế lực ở trong thư viện có tất thảy là mười lớp, trong đó phân chia rõ ràng ra hai thứ bậc: từ cấp giáp cho đến cấp mậu là lớp học tập chính thống ở trong thư viện còn từ cấp kỷ cho đến cuối cùng cấp quí lại thuộc về lớp bồi dưỡng ban đầu.
Đây chỉ mới là những thứ cơ bản, phân chia ở bên trong nó lại càng rõ ràng và khắc nghiệt hơn. Lấy ví dụ điển hình là tháp mô hình học tập của Tần gia, mỗi năm một lần họ sẽ tạo ra các loại cuộc thi để lựa chọn những đứa trẻ đủ ba tuổi có tiềm năng đặc biệt, được xem là hạt giống tốt để đưa vào năm lớp bên dưới tiến hành bồi dưỡng và đào tạo đủ mọi thứ trên đời mục đích của họ cũng rất đơn giản tạo ra một đám trẻ văn thao võ luyện, đây cũng là quá trình chọn lọc và đào tạo thiên tài đặc biệt nhất mà chỉ có một mình Tần gia thực hiện, cũng được xem là bí mật cấp gia tộc luôn được giữ kín như bưng.
Những đứa trẻ ấy sẽ được đào tạo dựa theo thiên phú riêng cho đến năm chúng đủ chín tuổi sẽ thực hiện tiếp một cuộc đại kiểm tra để sàng lọc môn sinh cho năm lớp ở phía trên. Bởi vì mỗi năm giới hạn danh ngạch chỉ có hai mươi lăm người, mà nó lại phải phân chia thành hai phần cho đám trẻ ở năm lớp dưới lên năm lớp trên học tập cùng với đám trẻ nhỏ tới tuổi đi học. Thế nên có thể được vào thư viện đọc sách học tập đã là một chuyện không hề dễ dàng, nếu như thật sự chỉ vì một chút chuyện vặt vảnh mà bị đình chỉ học thì trước mắt sẽ là một tổn thất cực lớn đối với gia đình, thứ hai lại là tổn thất danh dự và rất nhiều tiền của đầu tư đối với chính gia tộc ấy.
Vậy nên chiếu theo lẽ thường mà nói tuyệt sẽ không có người dám mạo hiểm gây họa ở chỗ này, thế nhưng Tần An trước mắt cô lại là cái loại người không thuộc vào hai chữ lẽ thường này. Một mình mà dám tuyên chiến với cả một lớp học có kẻ nào bình thường lại như thế đâu chứ. Thiếu nữ trong lòng bắt đầu phát hoảng trên gương mặt cũng có hơi nhăn lại thể hiện sự khó xử cùng với lo lắng của mình, thế nhưng Tần An chẳng mấy quan tâm đến cảm giác bất an của cô, trên nét mặt vẫn duy trì sự vui vẻ cử chỉ thái độ bình hòa vô cùng gần gũi cười nói.
Thiếu nữ ngồi đối diện hắn thật sự bị cảnh tượng này dọa cho một phen ngây người, nàng gần như không thể tưởng tượng được cái tên hung thần ác sát khi nãy còn c·ướp tiền đoạt vật, h·ành h·ung đánh người thủ đoạn dùng đến đều vô cùng tàn nhẫn không một chút lưu tình thậm chí đối với nữ nhân còn không hề ghê tay, vậy mà bây giờ cả người hắn không biết là vì sao mà lại toát lên một loại khí thế đặc biệt hài hòa nhã nhặn, từ như khi này là một con người hoàn toàn khác.
Nàng chăm chú quan sát và phân tích thật kĩ từng cảm nhận riêng biệt của mình về hắn, tuy là khí thế kia lúc ẩn lúc hiện thế nhưng nàng lại rất rõ ràng nó không phải là loại phong phạm của người đọc sách giống với cảm giác khi nàng nói chuyện cùng công tử thư sinh nổi tiếng Tần Phong hay là hỏi về các thắc mắc của mình với các vị tiên sinh ở Văn Thư Các.
Những người họ đặc biệt là công tử ca đều mang đến cho nàng một loại cảm nhận kì lạ, tựa như giữa những người tiên sinh đọc sách cho dù là tuổi tác có chỗ không tương đồng thế nhưng tâm tình lại phần nhiều không có quá khác biệt, cổ hủ, hà khắc và kiệm lời nhất là với Tần Phong công tử gần như lúc nào cũng chìm vào một thế giới riêng của mình, luôn luôn cô độc.
Tần An thì lại khác hắn tuy vẫn nho nhã, chừng mực nhưng lại có một tấm lòng rộng mở rất dễ dàng nói chuyện, nếu như ấn tượng đầu tiên gặp gỡ giữa cả hai không phải là một trận c·ướp đoạt vậy nàng có thể thẳng lưng khẳng định chắc nịch hắn tuyệt đối là người tốt, thậm chí nếu có thể nàng còn rất vui vẻ không màng đến mối thù hận mấy trăm năm giữa hai gia tộc mà cùng hắn kết bạn.
- Bạch cô nương, cô cũng không cần căng thẳng đến như vậy, ta chưa từng lấy cái gì của cô, cũng chưa từng đụng tay với cô.
Thiếu nữ nhất thời cũng không biết nên đáp lại mấy lời nói này của hắn như thế nào. Kì thực ngoài một chút sự tò mò sờ nắn gương mặt của mình ra, trên thực tế thì Tần An cũng chẳng hề có ý định làm cái gì tổn hại đến cô cả. Hơi gượng cười trừ cho qua chuyện, bàn tay nâu sạm hơi rạm nắng lại lần nữa đưa vào cái túi vải của mình cầm ra một vài cái bánh tròn có màu trắng tinh hình như được làm từ bột gạo. Thiếu niên thích mắt với món ăn này của cô, hắn đương nhiên sẽ mở miệng hỏi xin ăn thử.
- Này món bánh đó gọi là gì vậy có thể cho ta ăn thử một chút được không, chút nữa ta lại khao cô đồ ăn khác thấy thế nào.
Ngương Sương đang chăm chú bốc từng cái bánh ra khỏi túi vải của mình, nàng nghe thấy câu hỏi của hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước chăm chú dáng vẻ có hơi chút khó xử nhưng rồi cũng không hề có ý định lắc đầu từ chối yêu cầu có hơi chút ép buộc quá đáng này của Tần An. Ngưng Sương cẩn thận giữ cái túi vải đã cũ với chi chít những điểm khâu vá của mình lấy ra hai cái bánh gạo trắng muốt tròn tròn như viên ngọc, gương mặt nàng hơi ngượng ngùng vừa chuyền tay cùng lên tiếng
- Ta có bốn cái bánh để ăn trưa, nên chỉ có thể cho ngươi hai cái mà thôi.
- Hai cái là được rồi. Ta vừa gọi cơm tò mò muốn nếm thử vị bánh của cô làm sẽ như thế nào thôi.
Thiếu niên nhanh bàn tay hơn một chút vội tiếp lấy bánh gạo trắng phiếu từ chỗ của thiếu nữ chuyền sang, người đã không tiếc gì sẵn sàng chia sẻ đi phần ăn trưa ít ỏi của mình với hắn thế nên tự nhiên thái độ khi tiếp nhận cũng sẽ phải vô cùng cẩn thận. Tần An cầm lấy hai cái bánh gạo ở trong bàn tay của mình đều ngắm ngía chúng rất kĩ càng, tay này nâng lên tay kia lại hạ xuống giống như là đang kiểm tra trọng lượng của bánh
Thiếu niên dùng loại ánh mắt chăm chú có chỗ giống như đang xuất thần để quan sát hai cái bánh gạo trong lòng bàn tay tựa như hắn đang nhìn tới đây chính hai cái viên trân châu quý giá nhất trên cõi đời này. Điểm kì lạ này của Tần An khiến cho Ngưng Sương ngồi ở đối diện tự nhiên trong tâm tình thoáng lên một sự yêu thích kì lạ đối với thiếu niên, cả người nàng chậm rãi thả lỏng ra dáng điệu càng thêm thư giản và ổn trọng hơn rất nhiều. Nội tâm cũng hơi phần thu liễm lại sự đề phòng cảm thấy dường như cái tên Tần An thiếu niên này cũng không phải là kẻ đặc biệt xấu xa gì để mình ghét bỏ.
- Ngươi…ngươi ăn thử xem có ngon không ?
- Hả…à…đương nhiên phải ăn thử rồi. Thế nhưng mà nhìn tụi nó đẹp quá, tròn tròn trắng trắng giống như một viên trân châu tự nhiên trong lòng thấy không nỡ ăn, hầy ăn một viên lại thiếu đi một viên chuyện này rất là đáng tiếc a.
Thiếu nữ ngồi nhìn hắn đắn đo, nhìn thì muốn ăn nhưng lại không cách nào nỡ bỏ vào trong miệng tự nhiên lại bật cười đến ra nước mắt. Một bàn tay nàng khẽ đưa cao lên xoa đi giọt lệ nhỏ của mình nhìn thẳng về phía thiếu niên chậm rãi mỉm cười.
- Nếu như muốn ăn sau này ta lại làm nhiều thêm một chút. Đương nhiên lần sau sẽ không thể cho không được.
- Được không thành vấn đề, hôm nay ta ăn bánh của cô thế nên mời cô bữa cơm xem như chúng ta không ai nợ ai, về sau càng thêm thuận đường mua bán.
Tần An vừa mới nói dứt câu ngay lập tức thiếu niên liền bỏ luôn nguyên cái bánh gạo trắng phiếu vào trong miệng thoải mái nhai ngồm ngoàm dáng vẻ rất thích chí. Hắn vẫn nhớ cực kì rõ ràng loại hương vị màu sắc cùng với hình dáng của cái bánh gạo này, ở kiếp trước thiếu niên đã từng ăn qua vài lần đều là bánh do Ngưng Sương mang tặng đến.
Phần hương vị của món bánh này nói ngon thì cũng không hẳn là ngon, dù sao cũng chỉ là một cái bánh gạo trống cho thêm chút muối để tăng cường gia vị mà thôi. Thế nhưng khi ăn vào trong miệng lại có rất nhiều loại hồi ức ở quá khứ quay trở về, kiếp trước xa cách nhau bởi vì rất nhiều yếu tố hiện tại có thể gặp lại nàng…cái bánh gạo mặn mặn hắn đang ăn trong miệng tự nhiên là một loại hương vị không tệ.
Hai người bất giác cùng nhìn về phía nhau ở khoảng khắc ấy cả hai bắt gặp ánh mắt biết cười của đối phương hướng về mình, có nhưng chuyện rất không thể nói rõ ràng. Chỉ là không để cho tình chàng ý th·iếp kịp thời xuất hiện thì một bàn đầy ấp đồ ăn đã nhanh chóng được mấy người tiểu nhị từ bên trong gấp gáp dọn ra, vừa mới mở nắp mà hương thơm đã lan tỏa khắp nơi. Trên bàn cơ bản là có chừng bảy tám món, trang trí bắt mắt mùi hương đương nhiên cũng cực kì thu hút. Tần An thoải mái lấy chén đũa chia cho cả hai người, trong lòng cao hứng hắn mỉm cười rồi mới lên tiếng.
- Ăn cho tốt, có thực mới vực được đạo. Dù sao chiều này mọi người đều có bài kiểm tra lớn.
Đương nhiên không ngần ngại nhất chính là tiểu muội của thiếu niên, bát đũa của nàng liên hồi lên xuống không có chút nào ngơi tay gắp đồ ăn trong dĩa. Phần tính cách thoải mái này của nàng đương nhiên là học được từ chỗ của ca ca, không dám nói học được phần bản lĩnh kia nhưng dám nói không có thói xấu nào của ca ca là nàng không học được.
Mặt mũi đôi lúc cũng không quan trọng bằng cái bụng, người đói có thể c·hết nhưng chưa từng nhìn thấy ai bị nhục mà c·hết cả. Đương nhiên trên đời cũng không thiếu vị đại nho học sĩ thà chịu c·hết chứ không chịu nhục, về phần này ca ca nàng từ chối đưa ra ý kiến chỉ nói là cái gì mà đạo bất đồng tương bất vi mưu.
Tiểu cô nương mới có mấy tuổi đương nhiên là không thể nào hiểu được câu nói sâu xa như thế, cũng chỉ xem đây là một vài lời ngẫu hứng nói nhảm của ca ca nàng mà thôi. Mãi cho đến khi đọc nhiêu sách vở mới vô tình biết được câu nói này có ý nghĩ là gì. Cái gọi là đạo bất đồng tương bất vi mưu, theo ngữ nghĩa lúc ấy có thể hiểu là người không cùng một con đường không thể cùng nói đúng sai phải trái. Hai luồng tư duy và quan niệm trái ngược gặp nhau rất không thể phân định đúng sai.
Tiểu cô nương ăn uống rất vui vẻ hoàn toàn là trái ngược với tính cách của Bạch Ngưng Sương, cô gái ngại ngùng chỉ hơi động đũa một chút, đều chỉ gấp rau chấm thêm chút nước sốt trong dĩa lớn chứ không có gắp cá hay thịt. Tần An cũng không câu nệ thái độ của Ngưng Sương cứ để cho nàng thoải mái muốn làm gì thì làm chỉ là hắn sẽ nháy mắt với tiểu cô nương để nàng gắp thêm đồ ăn cho vị tỷ tỷ kia, nếu không Ngưng Sương thật sự sẽ ngại không dám thưởng thức phần món ngon này. Rất đáng tiếc vô cùng đáng tiếc.
Phần ăn trưa hiển nhiên là rất nhanh kết thúc, dù sao một hơi càn quét của hai huynh muội đều không tầm thường cho dù là núi đoán chừng cũng có thể lở bởi hai miệng ăn này. Tần An sau khi ăn một hơi thật no cao hứng đứng người dậy vươn vai vô cùng thoải mái, dạo một vòng nhỏ ở khu vườn nơi nhà ăn này cho xuống cơm.
Cũng xem là rất lâu rồi hắn mới được ăn lại những hương vị này nếu như nói là trong lòng không có chút cao hứng nhất định là nói phét quen mồm.