Chương 10 Giờ cơm
Sau khi phân chia tiền bạc rõ ràng Tần Phong cầm lấy phần tiền công của mình vui vẻ chia tay người huynh đệ mà đi sang một hướng khác ở bên ngoài thư viện để mua bánh ăn. Tần An cũng không cố giữ người anh em của mình lại để đi ăn cùng sau khi đánh tiếng mà đối phương từ chối hai người đã lựa chọn chia tay đi về hai ngã đường khác nhau.
Thiếu niên hơi di động bước chân hướng người đi thẳng về lầu học ban đầu, điểm đến tiếp theo là phòng học của tiểu muội để cùng đưa cô bé đi ăn cơm. Thời gian quy định về giờ nghỉ trưa của các lớp học là khác nhau thế nên bản thân là người ra sớm hắn phải tranh thủ một chút nếu không ăn vội vào học tiểu muội của mình sẽ rất mệt người. Thiếu niên đi nhanh hơn, ánh mắt lần lượt xoay chuyển ngó nghiêng hết tất cả các phòng học ở trên tầng lầu.
Vừa chợt khi nãy lướt mắt ngang qua nơi này trong đầu của thiếu niên thốt nhiên bị dừng lại một khoảng rất chậm tựa như có một cuốn băng đã cũ chạy lại rõ ràng đưa hắn quay về những ngày tháng xa xăm. Hình như năm đó cũng là ở trong những lớp học này hắn là người đầu tiên phát hiện ra được một vài cơ duyên rất thú vị, nếu như trí nhớ của hắn không có đoạn sai khác nào thì hẳn đó là hai con Quang Mệnh Luân và Nguyệt Mệnh Luân vô cùng hiếm có.
Chỉ là lúc đó vô tri thiếu hiểu biết thế nên Tần An đã bỏ lỡ đi loại cơ duyên trời ban này, hay theo cách nói của thế nhân chính là thứ không thuộc về mình thì cho dù đã là vật cầm đến trong lòng bàn tay cuối cùng vẫn là để tuột mất. Nhớ đến đây trong lòng thiếu niên lang đột nhiên lại có một chút hoài niệm vô cùng sâu sắc, rất nhiều kí ức xưa cũ đồng loạt đổ về trong đầu óc. Cũng không biết là vô tình hay hữu ý mà đôi chân của hắn đã dừng lại đứng lặng yên trước căn phòng học vắng người.
Phòng không chỗ nào đóng cửa thế nên những cơn gió xuân từ khu vườn ở bên ngoài cũng miên man lướt qua những khung cửa tản mát mùi hương buổi đầu năm đến thân thể, những đợt ánh sáng như vô số các dòng thác nhỏ chiếu xuyên qua rọi sáng cả căn phòng. Tiếng lá cây xào xạc khi v·a c·hạm vào nhau, tiếng gió rít nhẹ vuốt cao trong trẻo như lời hát của thiếu nữ chốn núi rừng hoang sơ tĩnh mịt.
Thiếu niên thẫn thờ chôn chân ở nơi ấy, cũng chẳng biết là vì nguyên nhân nào mà hô hấp của hắn đột ngột ngưng trệ lại có chút gì đó càng thêm phần bình ổn và thanh thản từ sâu bên trong, thiếu niên thở ra một hơi khó giấu được sự yêu thích trong lòng mình đối với cảnh sắc bình hòa ở trước mắt kia cảm thán cất lời
- Nhân gian kì cảnh nhiều vô số, ngay cả một căn phòng nhìn qua có vẻ đơn sơ nhưng khi nhìn đúng lúc cũng có thể đẹp như vậy. Thật là khiến cho mình được mở mang tầm mắt, Tần Phong thích ngắm mây nhìn trời như thế cũng không biết đã nhìn thấy được bao nhiêu kì cảnh của nhân gian.
Chợt trong căn phòng học trống trãi kia khẽ vang lên từng đợt rất nhỏ rất dịu những thanh âm giống như tiếng côn trùng đập cánh, nếu như là tình huống bình thường mà nói thì cơ bản là không thể nào nghe thấy được. Mà cho dù có thật sự nghe thấy được đi chăng nữa nếu như chiếu theo góc độ không biết được nguyên cớ mà nói hẳn là ai cũng đều sẽ nghĩ rằng chỉ là vài con côn trùng nhỏ đang vo ve bay lượn trong phòng, thế nhưng bây giờ đây hắn lại trưng ra bộ mặt vô cùng hưng phấn, rõ ràng là thứ mà mình đã suy nghĩ cơ duyên đầu tiên để hắn gọi là kiến công lập nghiệp xây dựng nền tảng cũng đã xuất hiện.
Trong đầu thiếu niên vô số những suy nghĩ đột nhiên xoay chuyển mạnh mẽ, thế nhưng nhất thời khác hẳn với sự gấp gáp ở bên trong đầu óc của mình cả thân hình hắn lại hoàn toàn không có lấy một chút xuy xuyển nào vẫn đứng chôn chân như cũ ở bên ngoài cửa phòng học.
Trong nhất thời hơi thở nặng trịt hắn chìm vào một trường đấu tranh kịch liệt trong tư tưởng, sau một khoảng khắc nhỏ dường như mọi ý tứ trong đầu đều đã được thông thuận rõ ràng thiếu niên mới thở phào ra một hơi rồi hướng người quay đi tiếp tục chọn hướng phòng học của tiểu muội mình mà tiến.
Ở trên đường tu hành mà nói tài nguyên đương nhiên là một yếu tố quan trọng, thế nhưng cơ duyên ngẫu nhiên có được lại càng là yếu tố tối quan trọng hơn rất nhiều. Phần lớn người tu hành trên đời thiên phú của bản thân cho dù cao đến như thế nào đi chăng nữa chung quy vẫn có một điểm giới hạn, khi mà tu vi của bản thân chạm đến ngưỡng giới hạn cuối cùng này rồi thì cho dù bản thân có cố gắng tiếp như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tiến thêm dù chỉ là một bước nhỏ, sau cùng vẫn là phải nhờ tới phần khí số cùng với cơ duyên của bản thân để tiếp tục đi lên.
Thường thì mỗi cá nhân đều sẽ có một cách nhận xét riêng về đại đạo tu hành, thế nhưng cách nhận xét thông dụng và được nhiều người đồng tình nhất chính là so sánh đại đạo tu hành với con đường, mà tư chất của mỗi người lại chính là thể trạng của thân thể, càng là thiên phú cao vậy thì tương đương với thân thể sẽ càng tránh kiện, khỏe mạnh ở điểm khởi đầu mọi người đều là tay trắng họ sẽ càng đi nhanh hơn.
Thế nhưng cơ thể là máu thịt sức người cho dù có lớn bằng trời đi chăng nữa chung quy vẫn là có giới hạn đến một lúc nào đó sức bì lực tận đương nhiên là không thể nào đi tiếp được nữa, điều này tương đương với điểm giới hạn trong thiên phú có thể đạt được của mỗi con người. Mà cơ duyên trên đường cầu đạo đương nhiên chẳng có chút nào khác biệt nào với nước uống và thức ăn. Chỉ cần có đủ hai thứ này trong người không dám nói đi được đến điểm cuối, nhưng có thể đảm bảo trên đường họ đi được rất xa.
Nói chi xa vời chính bản thân Tần An cũng đã vô cùng thấm thía loại trải nghiệm này. Nếu như kiếp trước không có những loại cơ duyên đặc biệt tốt hắn cũng không có khả năng đi được xa đến như thế dù sao thiên phú của bản thân cũng chỉ tốt hơn người ta một chút mà thôi. Tần An âm thầm mặc niệm vô số điều ở trong lòng, cho dù hắn đối với hai con mệnh luân kia trong lòng vô cùng yêu thích, thế nhưng đại sự không thể vội đây đã là đạo lý từ ngàn xưa không nên làm trái.
Vừa hay lúc hắn bước chân đến phòng học của tiểu muội mình cũng là lúc tan lớp thiếu niên đứng ở bên ngoài chờ một lát thì tiểu cô nương đáng yêu đã lót tót chạy ra ở bên cạnh hắn. Hình như trong bàn tay của tiểu muội đáng yêu còn đang cầm theo một tờ giấy nào đó, ý muốn khoe khoang với hắn một phen nhưng lại ngại không lên tiếng. Thiếu niên hơi có chút buồn cười trong lòng xong cũng không để muội muội mình phải thất vọng hắn chủ động ngồi hơi thấp xuống một chút nhìn thẳng tiểu muội lên tiếng hỏi
- Hôm nay của tiểu Ngân như thế nào, đi học có vui không. Có cái gì đặc biệt để khoe với ca ca không ?
Tiểu cô nương dường như chỉ chờ đợi mỗi câu nói này của hắn lập tức gật đầu lia lịa động tác giống như là gà mổ thóc tay cầm giấy lớn đưa ra khoe khoang về điểm số bài kiểm tra của mình. Thiếu niên dắt tay tiểu muội rồi thong thả cùng nhau tản bộ đến nhà ăn, cô bé ở bên cạnh hắn như sẻ con mới tập hót bộ dáng vô cùng hăng hái suốt cả đoạn đường đi đều kể với hắn về buổi học ngày hôm có gì thú vị đương nhiên sẽ không quên vài lần khoe khoang về bài kiểm tra mà duy nhất trong lớp chỉ có mỗi mình đạt điểm số tối đa.
Tần An cũng không mấy bất ngờ nhưng vẫn thể hiện sự vui vẻ của mình ra ngoài mặt, dù sao tiểu muội hắn trời sinh đã là tiểu cô nương thông tuệ thiên tính cao vô cùng lanh lẹ là loại người trời sinh đã thông minh linh mẫn ngộ tính đối với bất cứ sự vật trên đời nào cũng cực cao, ở phần này Tần Phong đã không dưới vài chục lần khẳng định. Ở kiếp trước sau khi cha mẹ bị hắn hại c·hết, cho dù lúc ấy tiểu muội vẫn còn là một thiếu nữ chưa thực bước chân vào đời thế nhưng cũng là một mình nàng đứng ra cán đán quản lí hết toàn bộ những chuyện trong ngoài vô cùng chu toàn để hắn có thể toàn tâm toàn ý mà tu luyện.
Nột nữ tử mới tuổi trăng tròn nàng tuổi xuân mơn mởn đáng ra nên quần là áo lụa vui chơi khắp nơi hoặc là son môi đỏ mọng má phấn hồng đào, vậy mà vì hắn vì bảo bọc ca ca một đường tu luyện thành tài, mà nàng lấy sức một người cán đán toàn bộ gia sản trong nhà trước bao nhiêu con mắt của người ngoài, ngày đêm bận rộn tất bật tới bữa quên ăn đêm thâu không ngủ.
Người con gái mới chừng mười mấy tuổi ấy cũng chẳng biết từ khi nào trên gương mặt đã hằn lại những vết nhăn, dưới mắt từng vết đen của nhiều ngày thâu đêm lao lực bên bàn làm việc đã hằn sâu vào làn da, mái tóc đen nhánh cũng bắt đầu lắm tấm có sợi bạc vì những kiệt quệ của công việc.
Chỉ là cho dù một mình nàng chịu khổ như thế cũng chưa từng than vãn với ca ca mình lấy nửa lời cho dù chuyện lớn bằng trời hay nhỏ như hạt đậu cũng tuyệt đối không làm phiền đến huynh trưởng để huynh trưởng của nàng có thể toàn tâm toàn ý với hành trình tu luyện của mình. Nàng sáng ngày làm việc vất vả với sổ sách trưa về giờ chiều lại còn phải bận rộn dưới bếp để nấu ăn cho cả hai người, không dưới mười mấy lần hắn nhìn thấy tiểu muội của mình ngất liệm khi đang làm việc.
Có lần đang nấu ăn trong bếp, nàng choáng ngã ngang qua một bên đập đầu vào cạnh bàn đến chảy máu xối xã, v·ết t·hương lần ấy rất nặng đến nổi xuýt thì m·ất m·ạng thế nhưng nàng cũng chỉ nghỉ ngơi qua loa mấy ngày rồi lại nén đau tiếp tục quay về với guồng quay cũ.
Mãi cho đến khi nàng vì lao lực quá độ mà sinh bạo bệnh không thể xuống giường được nữa mọi chuyện sinh hoạt thường ngày đều phụ thuộc vào ca ca, những ngày đầu tiên ấy đêm nào tiểu cô nương cũng khóc đến ướt đẫm gối…lúc nào cũng phải có ca ca ở bên cạnh an ủi mới có thể bình yên mà đi vào giấc ngủ.
Khoảng thời gian lúc đầu đó có thể nói là tương đối khó khăn đối với cả hai con người, thế nhưng dần dần mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo vốn có của nó như ngày xưa, nàng tiểu muội nhỏ mỗi ngày làm việc với sổ sách đến tầm giờ chiều lại cùng hắn về nhà, chỉ là thay vì là nàng bận rộn vào bếp nấu ăn thì bây giờ Tần An lại là người làm việc ấy, đương nhiên thiếu niên chưa từng động tay này lúc đầu không làm được gì ra hồn, thế nhưng có tiểu muội bên cạnh cố vấn hướng dẫn lại thêm hắn là thật muốn học cái môn đạo này thế nên rất nhanh đã đâu vào việc đó, khoảng thời gian ấy đối với Tần An và tiểu muội nhỏ chắc là những khoảng khắc đẹp và bình yên nhất trên cuộc đời từng trãi qua.
Nhất là mỗi độ tết đến xuân về hoặc là những ngày lễ hội lớn được tổ chức ở trong Thanh Sơn thành, thiếu niên lang đều sẽ đẩy chiếc xe lăn gỗ đưa tiểu muội của mình lang thang khắp các con đường trong thành, cùng nhau hai người nhìn ngắm lễ hội đèn hoa bay lấp lánh ánh vàng đầy trời, nhìn ngắm từng cung đường rực rỡ chìm trong trường ánh sáng vô vàn, cùng với nàng chơi đủ thứ loại trò chơi ở khắp các sạp hàng.
Nhất là mỗi độ tết mùa xuân Tần An đều sẽ mua thêm rất nhiều y phục mới cho tiểu muội nhỏ, mỗi ngày sau thời gian tu luyện đều sẽ đưa nàng đi ngắm nhìn cây đào cực lớn ở trên con phố lớn Đào Hoa, cùng nàng viết đôi câu đối mùa xuân để treo trước cửa cùng nhau viết bảng chữ gỗ treo cao để cầu nguyện một năm mới an lành cho hai người, rất nhiều thứ tốt đẹp đều cùng với tiểu muội của mình thực hiện.
Mãi cho đến khi người con gái ấy ở một đêm trăng sáng treo cao tận nơi đỉnh trời sau khi được ca ca kể chuyện và ru ngủ như bao ngày nàng nhắm mắt lại mơ về một giấc mơ xưa cũ nơi mà cả gia đình đều ở bên cạnh nhau, cho đến tận những giây phút cuối cùng ở trên cuộc đời này nàng vẫn cố gắng nắm chặc lấy bàn tay của ca ca, ánh mắt tiểu muội nhỏ tựa như chưa từng thay đổi hướng về ca ca với tất cả sự ngưỡng mộ trong tận đáy lòng. Người con gái ấy nhắm mắt trong đêm trăng sáng nhất và cũng không còn mở mắt thêm lần nào nữa.
Nhớ đến đoạn thiếu niên hơi có chút khựng người, kiếp này chỉ cần hắn loại bỏ giúp nàng mọi mầm họa, trải ra một con đường hoa thật tốt vậy thì khẳng định tiểu muội nhỏ của mình nhất định tương lai sẽ đi được rất xa bay được rất cao. Cả hai đến nhà ăn lại nhanh chóng hơn một chút rẽ bàn chân vào trong khu ăn uống vô cùng đắt tiền thường chỉ dành cho những thiếu gia tiểu thư hào môn xa hoa khiến cho tiểu muội bất ngờ ra mặt.
- Ca…chúng ta hình như đi nhầm chỗ…
- Sao lại nhầm chỗ được đây không phải là khu nhà ăn dành cho người có tiền hay sao. Hôm nay muội học rất tốt, ca ca lại kiếm được khoảng tiền không nhỏ cao hứng tiêu sài một chút. Dù sao thức ăn bỏ vào bụng dù là đắt tiền cũng không có thiệt.
- Ca…chúng ta thực có tiền trả sao ?
- Tự nhiên là có rất nhiều…muội muốn ăn món nào cứ tùy tiện chọn hôm nay không thể nói đến hai chữ tiết kiệm.
Tiểu cô nương nghe thấy lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên tuyệt đối không có chút nào dấu diếm sự yêu thích của mình đối với những món ăn. Riêng Tần An thì đảo ánh mắt quan sát qua cả nhà ăn một lần, theo như trí nhớ thì nơi này bình thường tuy không thể so sánh về số lượng người ra vào ăn uống với nhà ăn bình dân nhưng cũng thuộc vào dạng tương đối đông đúc vậy mà hôm nay hắn lướt mắt nhìn quanh kĩ càng cũng không đếm được có bao nhiêu người đang ngồi ăn.
Hơi cười khẩy ở trong lòng để không biểu lộ ra bên ngoài cái b·iểu t·ình có chút hoang đường của mình, hắn thầm nghĩ trong bụng. Không phải là ta đã đánh hết đám khách hàng thân thiết của nơi này rồi đấy chứ, à cũng không hẳn nhỉ chiều nay dù sao cũng có một buổi kiểm tra chắc là đa phần đều đã về nhà ôn tập.
Thiếu niên thả lỏng tâm tình, quan sát qua hết nhà ăn một lần rồi mới đặc biệt chú ý đến bảng thực đơn mấy chục món ăn dài sọc. Ở kiếp trước mặc dù bình thường hắn chỉ chú tâm tu luyện không quản đến vạn sự trong ngoài của gia đình thế nhưng nếu nói đến những món ăn mà tiểu muội yêu thích hắn đương nhiên đều biết rất rõ ràng, thậm chí còn từng chép ra giấy dán ở trong phòng ngày nào cũng xem và học thuộc.
Thiếu niên chủ động ra hiệu vào bảng thực đơn cực lớn muốn xem thử tiểu muội nhỏ của mình sẽ chọn lựa như thế nào, chỉ là khiến cho hắn trong phút chốc ngủi lòng, cô bé đều chọn mấy món rẻ nhất ở trong bảng dài, tất cả đều không phải món ăn yêu thích.
Gia cảnh của hắn không thể tính là giàu có thậm chí nếu như nói là khấm khá cũng hẳn là chưa tới, tiểu muội từ khi còn nhỏ đã quen thuộc với hình ảnh cha mẹ vất vả kiếm tiền thế nên trước giờ cho dù bản thân tiêu sài vào việc nào cũng đều rất cần kiệm, bình thường dù là vào nhà ăn bình dân đi chăng nữa cô bé cũng chỉ chọn những món ăn rẻ nhất, còn nói đồ ăn không quan trọng chủ yếu là no bụng mà thôi. Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mới chút xíu tuổi còn đang độ ăn độ lớn, nên thích gì đòi đó giống với phần lớn các nàng tiểu thư khác mới đúng, vậy mà lại là một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức đau lòng.
Thiếu niên nhẹ đưa bàn tay xoa mái tóc cô bé, mỉm cười vui vẻ. Sau đó nhìn vào thực đơn chọn ra liền bảy tám món ăn tất cả những món mà tiểu muội hắn yêu thích nhất ở kiếp trước. Tiểu nhị đứng ngay bàn gọi món ngây ra như phổng, trong lòng sóng lớn không ngừng nổi dậy thế nhưng sắc mặt lại chẳng có chút nào thay đổi vẫn cứ hòa hòa ổn ổn nghe khách hàng gọi món. Đương nhiên chuyện hắn có chút bất ngờ như thế cũng không kì lạ, dù sao đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy người bạn học này, cũng chẳng thể đoán được là thiếu gia lắm tiền của nhà nào.
- Lấy tất cả chúng cho ta, mỗi dĩa đồ ăn đủ cho hai ba người ăn là tốt nhất. Thanh toán ở nơi này luôn một thể rồi mang ra ngoài. Ta thích không gian thoáng đản ngoài trời.
Tần An vừa mới nói lập tức lấy từ bên trong áo của mình ra một túi tiền lớn ném thẳng về phía tay của tiểu nhị khiến cho người này bị một phen dọa người đến mắt chữ a miệng chữ o luống cuống tay chân, cúi đầu hổ thẹn kiểm kê lại danh sách món ăn. Tần An không muốn mình cùng với tiểu muội nhỏ lần đầu vào nhà hàng lớn đã bị người này người kia mắt chó khinh thường dù sao loại cảm giác bị khi nhục mà nói cũng không dễ dàng tiếp nhận chút nào cả.