Chương 12 Kiểm tra
Thiếu niên lang đứng ở một góc của hồ nước tại khu vườn phóng tầm mắt chăm chú dõi theo những chú cá với tầng tầng lớp lớp những mảnh vẩy màu sắc sặc sỡ xếp chồng trên cơ thể, lúc này chúng đang vui vẻ lượn vòng thân mình dạo chơi tung tăn ở bên trong hồ nước nhỏ, vô số những cái quẩy đuôi của chúng lại vô tình khiến cho mặt hồ khẽ dâng lên những cơn gợn sóng lăn tăn đổ về bốn phía.
Lũ cá bơi ở bên trong có một vài con cá còn hút đầu lẫn nhau hoặc là té nước lên con kia, cảnh tượng lúc ấy ở trong hồ rất náo loạn lộn xộn thế nhưng đối với Tần An mà nói thì mớ cảnh tượng này lại thú vị hơn bình thường rất nhiều, thực sự là một màn phong cảnh mang tính giải trí rất cao.
Chợt từ đằng sau lưng hắn có một cái vỗ vai nhẹ nhàng truyền tới, Tần An chẳng cần xoay người cùng có thể đoán được người vừa mới làm như thế là ai, ngoài Ngưng Sương và Tần Phong ở trong kiếp trước thường có thói quen này ra thì không có ai khác. Ngay cả tiểu muội của hắn nếu như nhìn thấy ca ca mình đang xuất thần quan sát cái gì đó thì cũng đều sẽ không có làm phiền bao giờ, dù sao ca ca nàng tâm tính hơi kì lạ lỡ như làm ca ca buồn lòng nàng cũng thật không biết làm cách nào để chuộc lỗi.
- Ta đến cảm ơn vì…
- Chúng ta giao dịch công bằng mà thôi, cô cho ta bánh ta ngược lại mời cô ăn cơm. Nếu như cô vẫn cảm thấy ta là người chịu thiệt vậy thì vài ngày nữa làm bánh gạo có thể tiếp tục mời ta ăn thêm lần sau nữa lại bán, ta giỏi chịu thiệt lắm cô không cần thấy ngại đâu.
- Nếu vậy hẹn ngày mốt ở đại điển khai mệnh gặp lại ngươi ta sẽ mời ngươi thêm hai cái bánh nữa, đảm bảo lần tới hương vị ngon hơn nhất định làm ngươi hài lòng. Giờ ta phải đi về nhà chuẩn bị rồi…khi nào rảnh chúng ta gặp lại nhé.
- Ừ khi nào rảnh chúng ta nhất định sẽ gặp, à mà còn một chuyện ta nhắc nhở trước những ngày sắp tới cô hãy cẩn thận chút với những bạn học của cô, nhất là các cô ả kia ta cảm thấy bọn họ không phải người tốt.
- Ngươi cũng không phải mà…
Một câu cuối cùng này là vì nghe thấy mấy lời dặn dò rất khó tin của hắn mà bất giác nhảy ra khỏi miệng, chỉ là khi thốt ra mấy chữ này nàng đã kịp kiểm soát âm giọng của mình cho dù là nói cũng chỉ lí nhí một mình nàng nghe thấy.
Chỉ là đôi bàn tay gầy guộc cùng làn da rạm màu nắng theo đúng với phản xạ tự nhiên đưa lên cao chấp vào che lại miệng của mình, gương mặt hơi ngượng ngùng không biết nên nói như thế nào…
Tần An đứng ở bên cạnh liền liếc mắt nhìn qua ở một khoảng khắc ngắn ngủi gần như tích tắc ấy hắn đã dừng lại ở trên khuôn mặt thiếu nữ có chút ngây thơ nhưng lại nhuốm màu sương gió kia xong cũng rất nhanh đã lần nữa chuyển dời sang nơi khác, chỉ là thiếu nữ rất tinh mắt vẫn vừa hay bắt kịp được tầm nhìn kia thoáng hiện lên trong lòng một loại xúc cảm kì lạ không tên khó mà nói được thành lời.
Hắn vẫn cứ như thế giữ cho mình một màu đen sâu thẫm ở tận nơi đáy mắt giống như một cái giếng cổ xưa sâu đến ngàn vạn trượng, sâu đến mức người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Mà ở trong cái giếng cổ ấy khi có người nhìn xuống nó cũng chỉ có bóng đêm gần như vô tận trực tiếp đáp lại tầm mắt của họ mà thôi.
Tần An suy nghĩ một chút về tương lai của bản thân mặc dù ngày hôm nay hắn đã gây ra một trận náo động xem như tương đối lớn ở trong thư viện, thế nhưng thiếu niên cho đến hiện tại vẫn giữ nguyên thái độ vô cùng thoải mái, giống như tất cả những chuyện xấu xa vừa rồi không phải là do một tay của hắn làm nên hoàn toàn chẳng có chút lo sợ nào. Điều này có thể được lí giải rất đơn giản, Tần An biết rất rõ ở đằng sau lưng mình còn có gia tộc bảo hộ, chưa kể lần tham gia này của hắn còn có chuẩn bị thêm một đường lui phòng hờ cho trường hợp bất trắc nhất là Tần Phong.
Nói cho đúng thì những gì đã thể hiện ngày hôm nay mang đến cho bản thân hắn hai cái lợi ích rất lớn và cực kì thiết thực mà thiếu niên vẫn luôn thiếu từ dạo trước cho đến tận bây giờ khi ở trong gia tộc. Đầu tiên đương nhiên chính là cái nhìn quan tâm của các vị trưởng lão cao tầng đối với thiên phú của mình.
Việc này có tính trọng yếu rất lớn vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện phân phát tài nguyên tu luyện sau này, ngày hôm nay hắn thể hiện một trận lấy được cái nhìn tốt từ phía những vị bề trên, những ngày tháng sau khi hắn thức tỉnh được thiên phú cấp thìn có thể càng thêm đảm bảo lượng tài nguyên trong tộc sẽ càng đổ về bản thân mình nhiều hơn.
Thứ hai chính là sự bảo hộ của gia tộc đối với chính bản thân cùng với gia đình ở
một cấp độ cao hơn, cái này thì hơi khó nhìn thấy nhưng nó lại là một trong những yếu tố vô cùng thực tế và đặc biệt ảnh hưởng đến sự phát triển của không chỉ mỗi bản thân hắn. Bởi vì có rất nhiều chuyện lấy sức của một người đảm bảo không thể gánh vác hết nổi cần có người hay một thế lực cực lớn nào đó đứng đằng sau thay mình chống đỡ hậu hoạn.
Đơn cử nhất chính là sự việc ngày hôm nay, nhìn ở một góc nhỏ mà nói thì nó cũng chỉ là trận ẩ·u đ·ả thông thường của những thiếu niên đến tuổi mới lớn muốn chứng bỏ bản thân mà thôi hoàn toàn không có gì quá nặng nề. Điều này đương nhiên là đúng thế nhưng nói cho rõ ràng ra thì nó lại chỉ đúng khi hắn là người của Tần gia mà thôi, nếu như bản thân Tần An không phải là người của Tần Gia câu chuyện này sẽ trở thành hắn là một trong những mầm móng có thể gây nguy hại cho vị thế của cả tam đại thế lực của thành Thương Sơn ở trong tương lai.
Nếu như hắn lại còn kiên quyết không chịu thuần phục một trong ba nhà mà trở thành chó săn, vậy thì sẽ triệt để trở thành cái gai trong mắt cả tam đại thế lực rơi vào tử cục chỉ có đường c·hết.
Đương nhiên là không cần người Bạch gia vì mặt mũi mà ra tay dạy dỗ, Tần gia sẽ là kẻ đầu tiên cho người âm thầm giải quyết chuyện này. Nguyên cớ rất đơn giản, chẳng ai lại muốn nuôi một con hổ mà không thể hoàn toàn thuần phục cả, tựa như nuôi chó mà bản thân lại không biết khi nào nó sẽ phản chủ mà cắn ngược lại mình, tốt nhất là g·iết bỏ diệt cỏ tận gốc để khỏi phải suy nghĩ phiền phức về sau.
Còn một phần thì cũng là đối với những người vốn tâm tính cao cao tại thượng như tam đại gia tộc từ xưa đến nay đã quen với việc xem thường sinh mạng của những người phía dưới mình. Đối với những người họ mà nói những kẻ ấy đem so với kiến cỏ cũng chẳng khác nhau là bao nhiêu, tùy tiện nhấc chân lên cao rồi hạ xuống trong quá trình ấy cho dù là có vô tình giẫm c·hết một vài con kiến đi chăng nữa bọn họ trong lòng tự nhiên cũng sẽ không có chút nào cảm giác tội lỗi, hoặc nói cho đúng chính là chẳng có chút nào cảm thấy cắn rứt lương tâm, tựa như nó chỉ là chuyện ăn bánh uống nước thông thường vậy.
Đương nhiên với quyền lực của họ ở nơi này chuyện khiến cho tung tích của hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới là một chuyện quá mức
dễ dàng. Hơn nữa nếu như không phải là người của Tam đại thế lực, người của thư viện hay là quản lí sự vụ trong thành thì mạng sống thật cũng chẳng đáng giá bao nhiêu đồng tiền.
Thậm chí người chịu tội ấy không phải chỉ là một mình ngươi mà còn là cả gia đình ngươi hay có thể còn là toàn bộ dòng họ của ngươi không chừng. Tất cả bọn họ đều có thể biến mất chỉ trong một đêm duy nhất, toàn bộ tính danh thân phận đều biến mất như chưa từng tồn tại. Thế nên nếu như hôm nay hắn không phải người của Tần gia tuyệt đối sẽ không dám có thái độ càn rỡ như thế, đây chính là điểm mạnh của thế lực hùng hậu. Nó không chỉ áp đảo ở phương diện chiến trường mà ngay từ trong tâm lí của mỗi cá nhân đã luôn bị áp đảo rồi.
Tần An hờ hững lại lần nữa nhìn vào bên trong hồ nước, lần này tâm ý của hắn xoay chuyển tự nhiên không còn cảm thấy hồ nước này thú vị nữa. Lật nhẹ bàn tay của mình lấy ra một nắm thức ăn dành cho lũ cá xem như tiền công vì chúng đã mua vui cho mình, tất cả đếu thả nhẹ nhàng vào bên trong hồ rồi lần nữa tay chấp sau lưng tiến về phía bên ngoài đón tiểu muội trở về thư viện học tiếp ca chiều.
Con đường dài rộng thênh thang, một thiếu niên cùng với tiểu cô nương chậm rãi bước đi. Tần An vừa ăn vừa suy tính cho tương lai, còn một vài ngày nữa là đến đại điện khai mệnh hắn chắc chắn có thể lấy được một vé tham gia chỉ là không biết có nên c·ướp thêm của ai đó một vé hay không, ánh mắt đảo nhìn sang tiểu muội nhỏ đang cặm cụi với mẫu bánh mì ngọt. Cả gương mặt của cô bé vô cùng tươi tắn, khỏi cần hỏi cũng biết là đã vui như thế nào khi được ăn ngon như vậy. Hắn đứa bàn tay tới xé một mẫu nhỏ bánh mì bỏ vào miệng vô cùng thoải mái và thư giãn.
- Tiểu Ngân muội có muốn đến xem đại điển khai mệnh hay không ?
Tiểu Ngân đảo ánh mắt sáng nhìn hắn, trên miệng của cô bé nhỏ đáng yêu vẫn còn đang dính nước sốt của thức ăn, sau một chút thời gian trầm tư suy nghĩ rất kĩ càng cô bé mới lắc đầu mấy cái biểu thị hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này. Hắn cũng rất vui vẻ gật đầu, những ý định về việc đánh người c·ướp vé cũng được hắn gạt phăng sang một bên không quan tâm đến nữa.
Thời gian vẫn cứ êm đềm mà trôi qua như thế, Tần An lại lần nữa đưa tiểu muội của mình
quay về lớp học, cũng phải đợi cho cô bé an tĩnh ngồi vào bàn chờ cho trong lớp có giáo viên đi vào thì hắn mới rời khỏi quay về phòng học của mình. Mặc dù bản thân biết người của Bạch gia nhất định không dám làm bậy trong trường học này, thế nhưng linh cảm của một người huynh trưởng cho biết hắn nên làm như thế này, hơn nữa từ ngày hôm nay trở về sau đều phải luôn làm như thế cho đến khi tiểu muội có đủ năng lực tự bảo vệ mình khỏi những tác nhân bên ngoài.
- Này chút nữa là bài kiểm tra vô cùng quan trọng của học kì này, nếu như điểm quá thấp có thể bị gọi phụ huynh nhắc nhở thậm chí còn có thể bị đình chỉ học đấy. Ngươi đã học cái gì chưa ?
- Chưa nhưng không vội ta có thể từ từ chuẩn bị. Còn ngươi ?
- Xem như có học qua loa rồi đi, còn nghĩ ngươi chắc phải ôn luyện rất kĩ càng rồi ấy chứ.
- Ừ…
Tần An đưa tay vào trong cặp đặt ở sau lưng mình lấy ra mấy quyển sách với lớp bìa bên ngoài nhăn nheo cũ kĩ, sách thì lại được làm bằng loại chất liệu giấy đơn giản thế nên theo thời gian trôi đi, năm qua tháng lại chính bản thân nó cũng đã có thay đổi ít nhiều chỉ là chữ viết ở bên trong may mắn vẫn còn được bảo trì một cách trọn vẹn.
Quyển sách nằm trong tay Tần An là một trong số các đầu sách phổ biến nhất trong Thanh Sơn thành, được sử dụng trong giáo dục vô cùng rộng rãi mà tất cả các môn sinh thư viện đều sẽ nhận được từ khi vỡ lòng học chữ cũng không phải là mấy quyển kinh điển nho gia thi từ ca phú yêu thích của Tần Phong, chỉ là sách dành cho mệnh luân sư được phổ biến nhất ở Thanh Sơn thành.
Đang vừa đọc sách ôn bài vừa nghĩ ngợi lung tung thì từ bên ngoài vị tiên sinh già ban sáng đã chậm rãi đi vào lại lớp học ở trong bàn tay còn cầm theo một sấp giấy lớn ước chừng hơn bốn mươi tờ đều là bài thi được dùng cho buổi chiều hôm nay. Tiên sinh tuy đã có tuổi tóc điểm hơi sương nhưng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, tác phong vô cùng nghiêm chỉnh lại có một phần khí độ ung dung lạ thường làm toát lên mình khí thế của người nhiều năm đèn sách học vấn uyên thâm biết rộng hiểu nhiều làm cho người ta có cảm giác rất không tầm thường.
Tần An vừa nhìn thấy lập tức di dời thân hình của mình quay trở về ngồi ở trạng thái cực kì nghiêm chỉnh, giống như đứa trẻ nhà nghèo cầu học được
vị tiên sinh hết lòng dạy dỗ nhưng không hề thu một đồng tiền học nào. Sở dĩ đối với tiên sinh dạy học thiếu niên có bộ dáng khẩn trương nghiêm chỉnh như thế cũng một phần là vì hắn đối với chuyện cầu học đọc sách thực ra đã từng có chú tâm rất lớn, cũng có thể xem như một hạt giống đọc sách rất không tệ.
Chưa kể chính bản thân còn có một đoạn cố sự nhỏ không muốn ai biết đến chính là ở kiếp trước hắn thực sự từng bái một vị văn thánh nho gia làm nửa lão sư. Theo gót chân ông đi khắp muôn nơi trong thiên hạ để đọc sách ngắm trời.
Nhớ lại câu chuyện này thiếu niên chỉ thấy trong lòng hổ thẹn đối với nửa vị sư phụ kia của mình. Mặc dù cùng lão nhân gia đi ngao du thiên hạ rất nhiều năm, hắn cái gì cũng học được từ cách nói chuyện, cách ăn uống ngủ nghỉ cho đến một thân thực lực siêu quần chấn thiên áp địa. Thế nhưng cái quan trọng nhất của một đời thánh nhân nho gia chính là những nghiên cứu kinh điển, triết lí nho học thậm chí còn có vô số những loại luận cương chính trị được đút kết cả đời của sư phụ hắn cơ bản không đọc thông được chữ nào.
Nói như thế cũng không hẳn là đúng, Tần An cùng với văn thánh lão tiên sinh suy cho cùng thì cũng chỉ có duyên nửa cái thầy trò có thể cùng nhau lang bạt khắp nơi trong thiên hạ nhiều năm như thế đã là không tệ. Chưa kể ngộ tính của thiếu niên cũng không phải loại gỗ mục ít ra cũng tích góp được chút vốn luyến có được tám chữ là bản thân cảm thấy đắc ý nhất. Đầu tiên là bốn chữ Thuận Theo Thiên Địa, lại thêm bốn chữ Tùy Tâm Sở Dục, bản thân đều cảm thấy dùng với mình rất hợp. Văn Thánh lão sư kia cùng không có ý kiến nào
Tần An vừa nghĩ hành động vừa làm hắn rất thoải mái đứng lên cúi đầu chào hỏi vị tiên sinh dạy học kia thái độ vô cùng nghiêm chỉnh rồi mới ngồi xuống bàn chuẩn bị bút viết cho bài kiểm tra, mặc dù đoán chừng vị tiên sinh này số quyển sách mà ông từng đọc hoặc là đoạn đường mà bản thân từng đi qua nhất định không bằng thiếu niên, nhưng tôn sư trọng đạo có thể xem là một trong những đạo lí ít ỏi hắn đọc rất thông suốt.
Tự nhiên hành động này của hắn khiến cho mọi người một phen chăm chú quan sát nhưng tuyệt đối không có người cảm thấy bất ngờ với hành động này dù sao Tần An là một người có tâm tính rất kì lạ còn có phần hơi ngốc nghếch dở hơi, ngay cả vị tiên sinh già kia cũng nheo mắt nhìn hắn nét cười vô hình ẩn hiện trên khuôn mặt khẽ gật đầu.
- Hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra đề có ba câu hỏi thời gian làm bài một nén hương, trò nào làm xong sớm có thể nộp bài ra về. Mọi quy tắc làm bài đều như cũ sẽ không nhắc lại, nếu như ai có ý chép bài của bạn học sẽ bị đình chỉ học. Các trò đã hiểu chưa ?
Một tràng dài từ bên dưới tiếng hô đồng thanh đã hiểu vang lên phía trên làm cho tiên sinh rất hài lòng gật đầu, ông quay người về sau lấy từ trong túi áo của mình ra một cái nén hương có màu sắc sặc sỡ vô cùng bắt mắt không dài cũng chẳng ngắn độ chừng hơn một gang tay đạt cẩn thận lên bàn sau đó lại phân những bài kiểm tra kia cho các bạn học ngồi tại đầu bàn để chuyền tay xuống.
Sự vụ này nói ra nghe có vẻ dài dòng văn tự nhưng thực chất tiên sinh đã nhiều năm kinh nghiệm mọi thao tác dù là nhỏ nhất cũng diễn ra rất nhanh và liền mạch chỉ một thoáng nhỏ mọi học sinh trong phòng học tự nhiên đều đã có một bài kiểm tra đặt ngay ngắn ở trước mắt mình.
Tiên sinh một tay dùng lửa nhanh chóng đốt lên nén hướng sặc sỡ kia sau lại cắm nó vào một cái lỗ nhỏ ở trên bàn. Mọi học sinh trong phòng theo hướng dẫn hít vào một hơi thật sâu rồi tức thời đều rơi vào trạng thái tập trung tuyệt đối, cả phòng học bỗng chốc đều yên ắng đến chẳng thể nào dùng từ ngữ để miêu tả.
Tần An nhìn chăm chú vào nén hương màu sắc trên bàn trong lòng lại có một đoạn nhỏ hồi ức. Thứ nhang hương màu sắc sặc sỡ kia có nhiều cách gọi mà phương ngữ thông dụng nhất đều là dựa vào chức năng của nó mà đặt tên gọi là Nhang Định Thần hoặc là Định Thần Hương.
Thứ đồ chơi màu sắc này ở trong tay các nho sĩ bình thường đều có rất nhiều, ai mà giàu có thừa tiền một chút thì có hẳn một bó lớn đến cả nghìn cây màu sắc đủ loại sặc sỡ bắt mắt hương thơm cũng rất khác biệt phân ra thành vô số loại, người nào hơi nghèo một chút cũng có một bó đến hơn trăm cây hương thơm bình thường không có gì quá đặc biệt. Tác dụng như tên an thần định phách khiến cho người ta tập trung tĩnh trí để đọc sách hoặc nghiên cứu thư tịch, thường sẽ được thắp ở bên cạnh người đọc sách.
Loại hương đặc biệt này chất lượng đều được phân biệt bằng số vòng màu nằm ở trên thân của hương. Nhiều nhất là loại năm màu đương nhiên ít nhất là loại chỉ có một màu duy nhất, mùi hương cùng tác dụng cũng sẽ có sự chênh lệch tương đối lớn giữa những cấp bậc.
Giả dụ như kiếp trước lão văn thánh vi sư của hắn thường xuyên dùng loại nén hương chỉ có một màu duy nhất, mùi hơi trầm ấm có nét giống với gỗ rừng nếu như nhắm mắt cảm nhận liền có thể tưởng tượng mình đang ở giữa một cánh rừng gỗ xưa cũ. Đương nhiên cũng không phải là vì thiếu tiền mà không mua loại giá cao có nhiều vòng màu chỉ là tác dụng của loại này vừa hay đã phù hợp với ông mà thôi.
Tần An thì định lực kém hơn tương đối nhiều thế nên thiếu niên vẫn dùng loại Định Thần Hương có ba vòng màu, mùi hương nó tựa như cánh rừng già sau mưa vô cùng phong phú. Mà lần này trước mắt hắn đây lại là một nén Nhang Thơm có tận năm vòng màu mang đến một loại mùi hương vô cùng khác biệt có nét tuyệt diệu khó tả, tựa như bản thân đang đứng ở lưng chừng núi lại được thưởng thức một cơn gió xuân sau mưa lớn mang theo hơi thở của biển ập vào mặt.
- Một nén hương này cho dù nói giá cả hợp lí, nhưng cũng đáng giá tới tận năm đồng bạc a.