"Ban đầu người nói tôi một lòng muốn trèo cành cao, thường xuyên mang bánh ngọt chạy đến đội công trình, là vì muốn quyến rũ đàn ông của đội công trình là ai chứ? Là Nhiêu Thiết Lan cô đúng không? Ai chỉ nhìn những thứ bên ngoài rồi suy diễn, nói đồng chí Tiền vì tôi mà làm gì đó. Là Lưu Lương anh đúng không? Các người và Tôn Hữu Cương chẳng qua cũng chỉ vì mục đích của mình mà lợi dụng lẫn nhau, xả ra những chán ghét, oán hận và ác ý của bản thân mà thôi, không có ai vô tội cả. Xin lỗi sao? Muốn tôi chấp nhận lời xin lỗi của các người thì tôi xem các người đầu thai lại lần nữa xem có thể tẩy sạch bản thân mình hay không rồi đến nói tiếp."
Đám người:...
Rất nhiều người vì nghe Nhiêu Thiết Lan và Lưu Lương nói mà trong nhất thời có hơi buông lỏng, cảm thấy bọn họ là bị Tôn Hữu Cương lừa bịp lợi dụng. Nhưng sau khi nghe Nhan Hoan nói thì lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Lưu Lương và Nhiêu Thiết Lan càng thêm xem thường.
Phì, thiếu chút nữa là bị hai con người này lừa gạt.
Quả nhiên là mồm miệng hôi thối.
Dì Nghiêm cầm chổi quay qua chỗ Lưu Lương, mắng: "Đúng là đồ hư hỏng buồn nôn, lòng dạ thối nát còn muốn đổ lỗi cho người khác."
Lưu Lương ngăn lại vô cùng khó khăn, nhưng bên cạnh không có lấy một người ngăn cản dì Nghiêm. Cũng may dì Nghiêm cũng biết lúc này là lúc nào, đánh hai cái xả cục tức rồi cũng thôi.
Dáng vẻ đáng thương, áy náy, hối hận và câu xin tha thứ của Nhiêu Thiết Lan trong phút chốc không còn nữa, ánh mắt nhìn Nhan Hoan tràn ngập sự oán hận. Nhưng cô ta cũng bị cái chổi của dì Nghiêm hù cho hoảng sợ, sợ bà dùng cái chổi đó chào hỏi mình. Cô ta run rẩy hướng về chỗ Quy Hồng Anh khóc lóc: "Tôi, tôi thực sự... Nhan Hoan, tôi thực sự là tin lời người ta, nhất thời không nhịn được. Bởi vì những thanh niên trí thức như chúng tôi đến đây đã nhiều năm, ai ai cũng đã sống rất cực khổ. Cho nên tôi thấy cô mới đến đã dễ dàng như vậy nên tin vào người ta, nghĩ cô dựa vào bề ngoài mà đi đường tắt. Như vậy nên tôi không nhịn được mà uất hận, nói mấy lời kia... Tôi đã biết sai, thực sự biết sai rồi. Nhan Hoan, tôi xin..."
"Nếu cô biết sai thì hãy tiếp nhận xử phạt của nông trường và văn phòng thanh niên trí thức đi."
Nhan Hoan lại một lần nữa lạnh lùng ngắt lời cô ta.
Cô nói xong thì quay đầu nhìn qua chủ nhiệm Lưu, nói: "Chủ nhiệm Lưu, tôi với thanh niên trí thức Nhiêu này trừ ở chung trong ký túc xá thì cũng không quen biết gì. Cả hai chúng tôi chỉ gặp nhau một lần khi cô ta tìm tôi xin đồ ngọt mà tôi không cho. Cũng chỉ vì chừng đó chuyện mà cô ta ghi hận trong lòng, nói xấu mưu hại tôi. Còn Lưu Lương này tôi càng không liên quan gì... Bọn họ đối xử với một thanh niên trí thức mới đến không hề liên quan gì một cách độc ác như vậy, làm ra chuyện như chửi bới nói xấu, tôi thực sự là không thể tin được. Nếu nói đây là lần đầu tiên thì cũng rất khiến người ta khó mà tin được đây là lần cuối cùng. Nếu không xử phạt nghiêm cho bọn họ một bài học, thì tương lai không biết có bao nhiêu nữ thanh niên trí thức hoặc là những đồng chí khác chướng mắt bọn họ bị bọn họ hãm hại nữa. Nên tôi xin chủ nhiệm Lưu hãy xử phạt một cách nghiêm túc."
Nhan Hoan đã nói như vậy thì đương nhiên chủ nhiệm Lưu cũng tỏ rõ thái độ chờ sau khi điều tra rõ nhất định sẽ xử lý nghiêm Nhiêu Thiết Lan, Lưu Lương và những người có liên quan khác.
Nhan Hoan cảm ơn chủ nhiệm Lưu xong thì quay đầu nhìn ra đằng sau hai mẹ con Tiền Chí đang trợn mắt há hốc mồm, có thể nói là biểu cảm rất quái dị.
Quy Hồng Mai nhìn Nhan Hoan đi qua còn sợ hãi trốn tránh, như thể sợ cô đạp bà ta như vừa rồi đạp Tôn Hữu Cương vậy. Bà ta thậm chí còn suy nghĩ có tên núp sau lưng chị mình là Quy Hồng Anh hoặc anh rể là đội trưởng Hùng hay không...
Nhan Hoan lại không thèm để ý đến bà ta. Cô nhìn qua Tiền Chí, nói: "Đồng chí Tiền Chí, tôi cũng không tính là quen biết anh, cho đến bây giờ cũng không nói với anh quá ba câu. Xin hỏi tôi đã từng quyến rũ anh sao?"
"Không không không, tuyệt đối không hề có."
Tiền Chí khoát tay, gần như là cứng họng. Anh ta vội vã phủ nhận: "Đều là tự tôi, tự tôi chạy theo cô bắt chuyện. Cô chưa từng để ý đến tôi."
Nhan Hoan hừ lạnh một tiếng. Cô không thèm quan tâm đến Quy Hồng Mai, cũng không nhìn qua Tiền Huệ Chi, chỉ quay đầu lại nhìn đội trưởng Hùng, chủ nhiệm Lưu và Quy Hồng Anh. Cô nghiêm túc cúi đầu với bọn họ, nói một cách chân thành: "Đội trưởng, chủ nhiệm Quy, chủ nhiệm Lưu, cảm ơn mọi người ngày hôm nay đã lấy lại công bằng cho tôi. Trước đây tôi biết có rất nhiều lời đồn ác độc vô căn cứ liên quan đến tôi, có rất nhiều người không biết rõ mọi chuyện mà chỉ trỏ tôi. Nếu như không có hôm nay thì đến cùng cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra... Nhưng cũng may là tôi luôn kiên trì, đứng thẳng lưng, không sợ người ta phỉ báng với hãm hại. Tôi cũng rất may mắn có nhiều người thân thiết bên cạnh tin tưởng. Cuối cùng tôi cũng chờ đến ngày hôm nay, có được mọi người lấy lại công bằng cho tôi, điều tra ra chân tướng."