Đương nhiên thì tạm thời Nhan Hoan không thèm quan tâm đến bọn họ.
Cô cũng biết đánh người là không đúng.
Cho nên lúc này cô quay đầu nhìn qua mấy người đội trưởng Hùng, thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, đội trưởng, chủ nhiệm Quy, chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ đến những lời đồn ô uế trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những áp lực và sự sợ hãi trước khi rời khỏi thành phố Thanh Châu, nghĩ đến sự gian khổ khi đạp tuyết lớn chạy từ thành phố Thanh Châu đến nông trường thì thực sự quá tức giận rồi. Vì vậy nên mới nhất thời không nhịn được đá anh ta, xin mọi người thông cảm."
Thông cảm, đương nhiên có thể thông cảm.
Nghĩ lại thử xem Tôn Hữu Cương đã làm những chuyện gì chứ?
Nếu như nữ thanh niên trí thức trước mặt yếu đuối một chút, sợ là không phải bị ép về thành phố Thanh Châu mà e đã là không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Huống hồ dù Nhan Hoan cũng là cô gái nhỏ, người bị đánh còn là một người đàn ông cao to. Ôi, thực sự là thứ không có mắt nhìn, chỉ biết lén lút hại người.
Quy Hồng Anh nghe Nhan Hoan nói mấy câu đó thì trong lòng vừa đau khổ vừa khó chịu.
Đội trưởng Hùng nhìn Tôn Hữu Cương nằm trên mặt đất một lúc lâu không dậy nổi, mặt đã sưng như đầu heo thì khóe miệng hơi giật giật, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Không sao, anh ta vì chút lợi ích mà hại cô như vậy thì cô hận anh ta là chuyện có thể hiểu được."
Không ngại ông ấy còn chưa dứt câu thì từ bên cổng có một bác gái phi thẳng đến chỗ Tôn Hữu Cương đang nằm dưới đất, hung dữ nhổ cho anh ta một bãi nước bọt, mắng mỏ: "Loại ác bá như vậy thì khác gì ngày xưa trắng trợn cướp đoạt con gái nhà người ta chứ? Loại người này còn nối giáo cho giặc, quả là nanh vuốt của ác bá. Chúng ta là xã hội mới, đánh c.h.ế.t anh ta cũng không đủ!"... Là dì Nghiêm của tổ thực phẩm.
Sau đó Lương Tuyết Cầm và Tiểu Thạch Đầu bên cạnh cũng lao đến, đạp thẳng lên người Tôn Hữu Cương hai đạp, mắng: "Đúng là nanh vuốt của địa chủ xã hội cũ, không biết xấu hổ, nên bị đạp nhiều hơn."
Đội trưởng Hùng và mọi người: ...
"Khụ khụ."
Một lúc lâu sau đội trưởng Hùng mới kịp phản ứng, ông ấy ho ho mấy tiếng, nói: "Được rồi, Tôn Hữu Cương phạm lỗi lớn như vậy thì đúng là nên chịu phạt nặng. Nhưng đánh người như vậy là được rồi."
Nói xong thì ông ấy nhìn đám người, nói: "Cơ bản thì chuyện hôm nay đã rất rõ ràng. Chủ nhiệm Lưu, đồng chí Nhan Hoan, Tôn Hữu Cương, Nhiêu Thiết Lan, còn cả Lưu Lương, bọn họ đều là người chỗ ông nên chuyện này giao cho ông điều tra và xử lý kỹ càng. Nếu như lúc điều tra có liên quan gì đến người của nông trường thì ông cứ đến tìm tôi hoặc chủ nhiệm Quy là được. Hậu quả của chuyện này rất lớn, chờ sau khi điều tra xong chúng ta phải xử lý nghiêm túc, phạt thật nặng, cho đồng chí Nhan Hoan một lời giải thích, cũng là xử lý những thứ độc hại ở nông trường chúng ta."
Chủ nhiệm Lưu đồng ý, đội trưởng Hùng nói xong thì nhìn qua Nhan Hoan, còn đang định trấn an cô vài câu rồi rời đi thì đột nhiên có một bóng dáng nhào đến, quỳ xuống trước mặt Quy Hồng Anh, nắm lấy ống quần bà.
Là Nhiêu Thiết Lan.
Đội trưởng Hùng nói một tràng như vậy đã khiến Nhiêu Thiết Lan lúc đầu choáng váng hoảng sợ phản ứng lại. Cô ta biết nếu cứ như vậy thì cô ta coi như xong đời rồi. ... Đừng nói cái gì mà xét tiên tiến về thành phố, nhẹ là ghi lỗi nặng vào hồ sơ, nặng thì cô ta còn phải đưa đi trại cải tạo. Lúc này cô ta còn nhớ được nỗi oán hận với Nhan Hoan sao?
Cô ta lập tức nhào đến trước mặt Quy Hồng Anh, khóc lóc lớn tiếng: "Đội trưởng, chủ nhiệm Quy, chủ nhiệm Lưu à, tôi bị lừa, chúng tôi đều bị Tôn Hữu Cương lừa gạt, là anh ta cố ý tính kế chúng tôi khiến cho chúng tôi tưởng thật... Chủ nhiệm Quy, tôi sai rồi, tôi đồng ý xin lỗi đồng chí Nhan Hoan. Tôi không nên bị Tôn Hữu Cương lừa gạt, tin anh ta, đồn đại cho anh ta, gây ra tổn thương cho đồng chí Nhan Hoan."
Cô ta nói xong thì nhìn qua Lưu Lương. Lưu Lương cũng đang sợ hãi choáng váng kịp phản ứng lại, vội vàng nói theo: "Vâng vâng, đội trưởng, chủ nhiệm Quách, chủ nhiệm Lưu, chúng tôi đều bị Tôn Hữu Cương lừa. Lúc tinh thần tôi sa sút bị anh ta lừa mới nhất thời nói bậy, thay anh truyền ra lời đồn. Tôi không ngờ mình bị Tôn Hữu Cương lợi dụng lại gây ra tổn thương lớn đến vậy với đồng chí Nhan Hoan... Đội trưởng, chủ nhiệm Quy, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi đều chấp nhận xin lỗi đồng chí Nhan Hoan."
"Không nghĩ đến tổn thương đến tôi lớn như vậy, xin lỗi sao?"
Nhan Hoan à lên một tiếng. Cô nhìn bọn họ, lạnh lùng cười: "Đừng tưởng trong chuyện này Tôn Hữu Cương làm tay sai cho tên đao phủ họ Quách kia thì các người là con cừu non bị anh ta lừa. Các người tỉnh lại cho tôi."