{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 66

Mỹ Nhân Xinh đẹp đã Trở Về

Nhật Lịch Thu Quý 1035 Chữ 11/03/2025 20:44:41

Mọi người gần như không kịp phản ứng, trợn mắt há mồm nhìn Tôn Hữu Cương vịn bàn một lúc lâu không đứng dậy nổi, lại đờ người quay qua nhìn Nhan Hoan đứng yên phía trước, chấn động đến mức không dám tin nổi.

Vừa rồi là Nhan Hoan bước lên, dùng một đ.ấ.m đấm cho Tôn Hữu Cương ngã lên bàn sao?

Nhan Hoan lại làm như hoàn toàn không thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người nhìn mình. Cô đi về phía trước vài bước, đến trước mặt Tôn Hữu Cương. Tôn Hữu Cương đau khổ ngẩng đầu, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn cô. Nhan Hoan đập một tiếng, một xấp đồ trên tay cô nện xuống cái bàn bên cạnh anh ta, nói: "Nghe họ hàng trong nhà nói, vì khuyên Lưu Lương nên mới nói vài câu... Xin hỏi "người họ hàng" này có phải là người nửa tháng vài lần gửi cho anh ba trăm đồng, là chủ nhiệm Quách, Quách Đại Vi đúng không? Có phải là người sắp xếp cho người em trai đang chờ sắp xếp công việc của anh một công việc không. Chỉ cần anh đồng ý với ông ta là anh đồn đại ở nông trường thì sẽ hứa hẹn cho anh một suất về thanh phố và một công việc, là chủ nhiệm Quách, Quách Đại Vi hay không?"

"Cô, cô nói bậy bạ gì đó hả?"

Tôn Hữu Cương nào nhớ được sự đau đớn trên mặt, anh ta nhìn Nhan Hoan kinh hãi hét to.

"À, vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng đúng không?"

Nhan Hoan cười lạnh, nhìn qua đống đồ trên bàn: "Nhìn đi, ngày mười hai tháng một năm 1977. ngày mười bảy tháng một, ngày hai mốt tháng một, mỗi tờ đơn mà anh ký tên nhận tiền. Còn có ghi chép hai tuần nay anh đến văn phòng gọi điện cho Quách Đại Vi, còn có..."

Cô vươn tay lấy ra một cuộn băng ghi âm, lắc lắc trước mặt anh ta: "Biết đây là cái gì không? Là băng ghi âm đó, ghi âm lại cuộc điện thoại mỗi lần anh đến văn phòng thanh niên trí thức gọi điện thoại. Tất cả giao dịch của anh và Quách Đại Vi đều được ghi lại rõ ràng trong này."

Tôn Hữu Cương trợn mắt nhìn, sau đó cướp lấy băng ghi âm trên tay Nhan Hoan. Anh ta quay đầu nhìn về người nhân viên ở phòng gọi điện của văn phòng thanh niên trí thức.

Nhân viên văn phòng nhún vai.

Nhan Hoan hừ một tiếng, nhìn anh ta cầm cuộn băng ghi âm, móng tay găm trong cuốn băng, như thể muốn xoắn đứt nó, lại lạnh lùng cười nói: "Cho dù anh muốn hủy hết đống băng ghi âm ở đây thì cũng không cần gấp. Những thứ này cũng chỉ là băng thu lại thôi, băng gốc đều ở chỗ chủ nhiệm Lưu của văn phòng thanh niên trí thức, Tôn Hữu Cương, anh tưởng những lời nói dối của anh có lợi ích gì sao? Những chuyện anh làm văn phòng thanh niên trí thức sớm đã nắm rất rõ ràng."

"Không, không thể nào!"

Tôn Hữu Cương vừa nhìn vừa ngồi phịch xuống đất, như thể là nhận lấy một đả kích mà không cách nào chấp nhận được, rất điên cuồng.

Nhan Hoan mặc kệ anh ta, quay đầu nhìn về phía mọi người. Cô nói một cách nghiêm túc: "Mọi người biết người anh ta giao dịch, Quách Đại Vi chủ nhiệm Quách này là ai không? Ông ta chính là đối tượng kết hôn của tôi trong lời đồn đại mấy ngày nay... Trên thực tế, người gọi là đối tượng kết hôn này, trước khi tôi đến nông trường một tháng còn không biết ông ta là ai. Tháng trước tôi tình cờ quen được ông ta thì ông ta dùng lợi ích dụ dỗ gia đình tôi, ép tôi gả cho ông ta. Loại hành vi ác độc của xã hội xưa này, tôi đương nhiên là không thể chấp nhận được. Nhưng ông ta là xưởng trưởng ở chỗ xưởng sản xuất của ba mẹ tôi, sao có thể chịu bỏ qua dễ dàng như vậy được chứ? Cho nên tôi không do dự gì mà lựa chọn xuống nông thôn, tôi cũng chưa thèm nhìn ông ta một lần... Chuyện như vậy, xin hỏi mọi người, người tên Quách Đại Vi chủ nhiệm Quách này có tính là đối tượng kết hôn của tôi không?"

Mọi người: ... Là như vậy sao!

Quả thực là khiến cho người ta phẫn nộ.

"Mà anh..."

Nhan Hoan lại quay đầu nhìn Tôn Hữu Cương trên mặt đều là đất, đầu đầy mồ hôi, run lẩy bẩy, nói: "Chỉ vì một suất về thành phố, vì mấy trăm đồng liền làm nanh vuốt cho ông ta, dùng cách ác độc nhất để chửi bới tôi, mưu hại tôi, chỉ để ép tôi không ở lại nông trường được. Anh nói xem một đ.ấ.m tôi vừa đ.ấ.m anh thì anh có nên chấp nhận không?"

Nói xong thì cô lại đạp thêm một cái nữa. Một đạp này đạp cho Tôn Hữu Cương vừa mới vịn bàn đứng dậy lại lăn xuống đất. Cô lạnh lùng nói: "Nói cho anh biết, tôi đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi."

Mọi người:...

Mọi người chỉ nghe thấy Tôn Hữu Cương như một cái túi bị đạp xuống đất, cảm thấy rất ê răng.

Bọn họ cũng không hiểu nổi, Tôn Hữu Cương cũng xem như một người đàn ông cao lớn, sao Nhan Hoan có thể đạp anh ta nhẹ nhàng như đạp cái bao tải như vậy chứ...

Trong lúc mọi người đang giật mình há hốc mồm nhìn sau khi Nhan Hoan đạp Tôn Hữu Cương xong nói câu đó thì quay người nhìn lại đám người đội trưởng Hùng còn cả Quy Hồng Mai, chủ nhiệm Lưu. Nhưng giữa chừng không biết là vô tình hay cố ý cũng đảo mắt qua Lưu Lương và Nhiêu Thiết Lan đã sớm bị dọa cho hoảng hốt, khiến cho hai người này run rẩy, từ đầu đến chân lạnh toát, hồn bay phách lạc.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:44:41

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :