{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 65

Mỹ Nhân Xinh đẹp đã Trở Về

Nhật Lịch Thu Quý 998 Chữ 11/03/2025 20:44:41

Lưu Lương nghe Tôn Hữu Cương nói như vậy thì như thể tìm được chỗ bấu víu. Mặc dù là rất ngại ngùng, mặt đỏ cả lên, nhưng vẫn kiên trì nói: "Chủ nhiệm Quy, tôi thực sự không biết những chuyện đồn đại bên ngoài là thật hay giả. Nhưng thực sự không phải là do chúng tôi lan truyền... Lúc đó đầu óc tôi hồ đồ, sau đó nghe thanh niên trí thức Nhiêu nói những chuyện này thì thực sự là vừa thẹn vừa giận, ỷ vào uống rượu nên nói mấy câu mê sảng. Nhưng đó đều là nói bậy bạ theo cảm tính thôi, tuyệt đối không hề có ý phỉ báng thanh niên trí thức Nhan... Nhưng tôi cũng biết say rượu thì cũng không nên như vậy, sai chính là sai. Nếu những câu nói kia của tôi đều không đúng thì tôi nguyện ý xin lỗi thanh niên trí thức Nhan..."

Nhan Hoan nhìn dáng vẻ anh ta giả mù sa mưa thì thực sự là còn cảm thấy đáng ghét hơn cả Nhiêu Thiết Lan. Cô lạnh lùng hỏi anh ta: "Ồ, anh nghe thanh niên trí thức Nhiêu nói "những chuyện này", vậy tôi xin hỏi là những chuyện nào vậy?"

Lưu Lương gần như là không dám ngẩng đầu nhìn Nhan Hoan. Anh ta ngại ngùng, nói: "Chính là thanh niên trí thức Nhiêu nói cô cứ hay chạy đến đội công trình, lại ở bên Tiền Chí... Thanh niên trí thức Nhiêu với thanh niên trí thức Nhan ở cùng ký túc xá, lúc đó tôi lại không tỉnh táo, cô ta nói chuyện đó thì tôi cũng tin cô ta..."

"Lưu Lương!"

Nhiêu Thiết Lan vừa nghe thấy anh ta đổ hết trách nhiệm lên người mình thì lập tức gấp gáp, quát to lên, tức đến mức sắp không thở nổi: "Lưu Lương, anh nói hươu nói vượn, rõ ràng là tôi nghe các anh nói Tiền Chí và Nhan Hoan yêu đương, vì cô ta còn bỏ cả Lương Tuyết Cầm. Còn cả chuyện chồng chưa cưới của cô ta nữa, không phải đều do các anh nói sao?"

"Cô ở cùng ký túc xá với cô ấy, còn có cả Lương Tuyết Cầm, cô ấy đi đâu không phải cô là người hiểu rõ nhất sao. Cái gì mà hay mang theo đồ ngọt chạy đến đội công trình sao. Còn không phải cô nói sao? Đúng!"

Lúc này Lưu Lương cũng không khách sáo với Nhiêu Thiết Lan nữa, nói: "Cô là cố ý. Cô biết lúc trước tôi đi tìm thanh niên trí thức Nhan, nói muốn tìm cô ấy làm giúp ít đồ ngọt, bị cô ấy từ chối, nên cô cố ý nói như vậy để kích thích tôi..."

Đám người: ...

Đây là cái đống lộn xộn gì đây chứ.

Đúng là chó cắn chó, ra cả một miệng lông.

"Vậy chuyện Nhan Hoan ở thành phố Thanh Châu có đối tượng kết hôn thì sao hả? Chuyện này không phải là chính miệng anh nói sao? Là chính miệng anh nói."

Nhiêu Thiết Lan tức đến xám cả mặt, chỉ vào mũi Lưu Lương, bắt chước anh ta dùng giọng điệu kỳ lạ nói chuyện: "Vậy câu "Hóa ra mới biết được Nhan Hoan ở thành phố Thanh Châu đã có đối tượng kết hôn, ngày cưới cũng đã định, còn định qua tết sẽ làm đám cưới, người ta cũng chỉ là chơi đùa, có thể thật lòng với ai chứ?", có phải anh nói không hả?"

Mặt Lưu Lương lập tức đỏ bừng lên.

Anh ta thấy đám người nhìn qua mình thì vội la lên: "Đây là tôi nói, nhưng chuyện này vốn là thật, Hữu Cương và thanh niên trí thức Nhan đều từ thành phố Thanh Châu đến, chuyện này bên nhà cậu ấy đều biết..."

Đầu Tôn Hữu Cương nổ banh một tiếng.

Chuyện anh ta không muốn xảy ra nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Anh ta cắn chặt răng, vội nhìn qua đội trưởng Hùng và phó chủ nhiệm Điền của văn phòng thanh niên trí thức... Quách Đại Vi đi tìm hai người này thì hẳn bọn họ cũng biết chuyện này. Nhưng hai người này, ai anh ta cũng không dám đắc tội, anh ta cũng không dám chắc bọn họ từng nói chuyện này ra bên ngoài...

Anh ta nắm chặt tay, trên tay nổi gân xanh, trên mặt lại tỏ ra vô cùng áy náy và sợ hãi: "Chuyện này... tôi có nghe họ hàng ở thành phố Thanh Châu nói qua chuyện này, nhưng lúc đó tôi nói ra cũng chỉ để an ủi Lưu Lương... Thật sự xin lỗi, tôi không biết chuyện này đã gây ra sóng gió lớn như vậy..."

Hóa ra ngọn nguồn đều nằm ở đây.

Ánh mắt của mọi người chuyển qua Tôn Hữu Cương, rồi lại từ trên người Tôn Hữu Cương chuyển qua Nhan Hoan... Chuyện này...

"Nghe họ hàng nào ở thành phố Thanh Châu nói?"

Nhan Hoan lạnh lùng cười, cuối cùng cũng lên tiếng, nói: "Người họ hàng ấy là vị nào vậy? Người đó nói như thế nào."

"Thanh niên trí thức Nhan."

Tôn Hữu Cương nhìn Nhan Hoan, nhưng rất nhanh lại cúi mắt xuống. Anh ta dùng một giọng nói không thể chân thành hơn để xin lỗi: "Thanh niên trí thức Nhan, chuyện này là lỗi của tôi. Tôi thực sự là nghe người trong nhà nói chuyện này. Lúc đầu tôi không để ý, chẳng qua là lúc đó thấy Lưu Lương không thoát ra được, tôi thấy cậu ấy uống rượu quá đau khổ rồi, vì khuyên cậu ấy nên mới nói vài câu... Không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy..."

"Ầm" một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Tôn Hữu Cương a lên một tiếng rồi im bặt. Sau đó là vang lên một tiếng "rầm", là Tôn Hữu Cương đụng trúng một cái bàn, xô cái bàn nghiêng trái lệch phải.

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:44:41

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :