"Nhưng trong lòng tôi dù rất vui thì vẫn còn sợ hãi. Dù tôi đã lấy lại được công bằng nhưng lại nghĩ đến lúc trước có thể còn có rất nhiều nữ thanh niên trí thức nhận lấy sự chửi bới và tổn thương như vậy, khả năng là cả đời này bị hủy hoại cũng không chờ được một công bằng hay kẻ làm ác phải nhận trừng phạt. Nghĩ đến chuyện này thì trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Cho nên lần này xin những người lãnh đạo hãy trừng phạt thích đáng những tên đao phủ này, tránh cho bọn họ làm ra những chuyện tương tự với người vô tội, cũng coi như cảnh cáo những người có ý ác vẫn nên giữ lấy bản thân nếu không hại người rồi cũng thành hại mình, nhất định sẽ gặp quả báo. Kết cục của mấy người này sẽ chính là tấm gương của bọn họ."
Đội trưởng Hùng gật đầu.
"Đúng là phải xử thật nặng, làm sẽ sẽ tập tục của nông trường chúng ta."
Ông nói: "Đồng chí Nhan Hoan, cô yên tâm đi. Sau này nông trường chúng ta chắc chắn sẽ tăng cường quản lý phương diện này, không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa. Nhưng..."
Ông vừa nói vừa quay đầu nhìn Quy Hồng Anh, cười nói: "Đồng chí Nhan Hoan có giác ngộ như vậy là rất hiếm, bản thân bị người khác hàm oan nói xấu cũng dũng cảm vạch trần. Tinh thần và năng lực như vậy vô cùng đáng quý, tôi thất vô cùng thích hợp với công việc của hội phụ nữ. Bà thấy như vậy được không?"
Quy Hồng Anh nghe thì sững sờ. Bà quay qua nhìn Nhan Hoan, rốt cục cũng lộ ra một nụ cười mà từ trưa đến bây giờ chưa từng thấy. Bà gật nhẹ đầu, cười nói: "Như vậy..."
Nhưng ở bên này bà còn nói gì, cũng không đợi Nhan Hoan đáp lời thì một người khác đã nhảy dựng lên. Là tổ trưởng Châu của tổ thực phẩm.
Ông xỉn mặt giận dữ nói: "Cái gì mà làm công việc của hội phụ nữ chứ? Đồng chí Nhan Hoan có thiên phú làm đồ ngọt, đến hội phụ nữ của các ông mới là lãng phí."
Đội trưởng Hùng và Quy Hồng Anh: ...
Đám người: ... Đây là đổi đề tài rồi sao?
Quy Hồng Anh cũng rất đồng ý với đội trưởng Hùng. Tổ trưởng Châu phản đối kịch liệt vậy thì ngược lại bà có hơi vui mừng. Bà nhìn Nhan Hoan bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Chuyện này còn phải xem ý của đồng chí Nhan Hoan như thế nào đã."
Nhan Hoan cảm nhận được ánh mắt lom dom của tổ trưởng Châu nhìn mình. Cô vội nói: "Bây giờ tôi đang làm việc ở tổ thực phẩm rất vui, cũng thực sự thích làm đồ ngọt. Tôi vẫn nên ở lại tổ thực phẩm thì hơn."
Cô vừa nói xong thì tổ trưởng Châu đắc ý đến mức ria mép sắp vểnh lên.
Quy Hồng Anh buồn cười lắc đầu. Bà nói: "Vậy được rồi, cứ tiếp tục ở lại tổ thực phẩm làm việc cho tốt."
Chuyện gần như cũng giải quyết xong xuôi, Nhan Hoan cũng không rảnh ở chỗ này tốn nước bọt với nhiều người. Cô tạm biết đội trưởng Hùng, Quy Hồng Anh, rồi đi qua chiếc bàn mà lúc này Tôn Hữu Cương ngã sấp mặt thu thập là chứng cứ và băng ghi âm.
Chủ nhiệm Lưu còn phải tiếp tục xử lý chuyện này, ông thấy Nhan Hoan đang dọn dẹp chứng cứ thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng hỏi: "Đồng chí Nhan Hoan, tôi nhớ chúng ta chỉ ghi được hai băng ghi âm, thu băng lại thì chỉ một băng là đủ rồi. Sao cô lại cầm nhiều như vậy?"
Chuyện này lúc trước ông đã tò mò, nhìn Nhan Hoan dọn dẹp thì mới nhớ đến.
Nhan Hoan à một tiếng, nghịch nghịch băng ghi âm trong tay. Đột nhiên cô bật cười, sau đó cô nhìn qua Tôn Hữu Cương không biết là thực sự không dậy nổi hay đang giả làm cá chết. Cô hừ một tiếng, nói: "Chỉ để dọa anh ta thôi. Dù sao thì chẳng phải chủ nhiệm đang ở đây sao, bản chính ở chỗ chủ nhiệm, đồ tôi mang đến chỉ là băng trống thôi, không có gì để nghe cả."
Chủ nhiệm Lưu: ...
Tôn Hữu Cương vừa nghe bọn họ nói chuyện: ... Đôi mắt đảo một vòng, triệt để bất tỉnh.
Chủ nhiệm Lưu nhìn qua Tôn Hữu Cương mặt đã sưng như đầu heo, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Rồi ông lại nhìn qua Nhan Hoan, nhất thời không biết nói gì...
Đội trưởng Triệu...
Vợ chưa cưới của đội trưởng Triệu này thật là, ngoại trừ xinh đẹp thì tính cách cũng thật đặc biệt...
Nhưng đội trưởng Triệu biết chuyện này sao?
E là không biết. Hai người này quen nhau cũng không đến mấy ngày. Nếu cô gái này không ra tay đánh người thì lúc nào cũng mang dáng vẻ như tiên nữ. Ai có thể nghĩ đến, ai có thể nghĩ đến chứ?
Ông lại nhớ đến lúc đó ông hỏi chủ nhiệm Quy chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì cô cũng là vợ chưa cưới của đội trưởng Triệu, có cần phải gọi anh đến không. Quy Hồng Anh nói là không cần, còn bảo là đồng chí Nhan Hoan nói không cần mời, chuyện này không liên quan đến anh, không cần anh phải tới.
Lúc đó trong đầu chủ nhiệm Lưu còn nghĩ là hôm nay phải lật mặt những lời đồn đại kia. Những câu nói đó thực sự là không thể chịu nổi, mặc dù có khả năng đều là giả, do người khác ác ý đồn ra.