Cô gái nói đến đó thì nước mắt chảy dài, nói: "Mọi người yên tâm đi, đứa nhỏ này theo em, sau này sẽ là con của em và chồng em, là đứa con chung duy nhất của bọn em. Em sẽ xem con bé như trân bảo vậy, sẽ đối xử tốt hơn ba mẹ ruột..."
Đoạn sau còn nói gì thì Quy Hồng Anh đã không còn nhớ rõ. Bà nhớ là sau khi người phụ nữ đó ôm đứa nhỏ thì như người c.h.ế.t đói thấy được cái màn thầu nóng hổi, ánh mắt như thể thấy trân châu vậy. So với ba mẹ ruột còn tốt hơn. Ôi...
"Muốn tôi vào gọi Tiểu Nhan ra sao?"
Quy Hồng Anh vẫn đang xuất thần thì tổ trưởng Châu ở một bên đột nhiên nói.
Quy Hồng Anh hơi sửng sốt, bà nhìn Nhan Hoan đang chăm chỉ làm việc, nói: "Trước hết đừng quấy rầy cô ấy, tôi ở chỗ này chờ cô ấy một chút cũng được."
Tổ trưởng Châu cũng thuận theo ý của bà.
Ông ấy lại bưng đến hai dĩa đồ ngọt, một dĩa là bánh hoa mai đậu xanh, một dĩa là bánh hoa mai đậu hà lan. Hai dĩa bánh ngọt vô cùng tinh xảo, đặc sắc, mùi thơm bay thẳng vào mũi, vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng nó lại như một tác phẩm nghệ thuật, đúng là khiến cho người ta không nỡ ăn.
Quy Hồng Anh gặp Nhan Hoan thì đã thấy yên tâm, nhìn tổ trưởng Châu dù lạnh lùng nhưng vẫn bưng một dĩa đồ ngọt lên thì cười nói: "Ôi, đoạn thời gian này không ở đây mà tổ thực phẩm các ông còn nghiên cứu ra trò mới. Bánh ngọt này chưa nói đến ăn có ngon không, lúc bưng ra đãi khách cũng đã rất có thể diện rồi."
"Chúng tôi ở tổ thực phẩm này mấy chục năm rồi đã bao giờ làm ra thứ khác biệt được như vậy chứ?"
Tổ trưởng Châu để dĩa lên bàn, lạnh lùng nói: "Đây là đều là Tiểu Nhan làm. Cô ấy cái gì cũng biết làm. Bà đừng nhìn dáng vẻ cô ấy yếu ớt như vậy, nhưng cô ấy nói từ nhỏ đến lớn việc trong nhà là do cô ấy làm. Chị cả cô ấy đi theo thầy học khiêu vũ, chị hai không phải do mẹ ruột cô ấy sinh ra, là con của ba cô ấy và mẹ của hai người anh trước, là đại tiểu thư trong nhà, mẹ của cô ấy cũng khó sai bảo gì, chỉ có thể sai bảo cô ấy. Áo quần của một nhà người, cơm nước của một nhà người, từ lúc cô ấy vừa biết đi đã theo sau giúp đỡ. Cho nên những tài năng khác không có, chứ nấu cơm làm bánh thì không thể chê đi đâu được."
Quy Hồng Anh vốn còn cười, nghe xong mấy câu này thì mặt lạnh xuống.
Tổ trưởng Châu nói xong thì rời đi, Quy Hồng Anh ăn bánh ngọt này thấy mùi vị rất ngon, thơm ngọt lại không ngán. Nhưng khi ăn vào bà lại thấy trong hương vị đó có sự đắng chát, chát đến mức mũi bà ê ẩm. Bà ăn mấy miếng xong thì không ăn nữa.
Ngồi một lúc lâu thì tổ trưởng Châu cuối cùng cũng dẫn người đến.
Sau khi vào thì tổ trưởng Châu lạnh mặt giới thiệu với Nhan Hoan: "Đây là chủ nhiệm hội phụ nữ của nông trường chúng ta, đồng chí Quy Hồng Anh. Nếu như ở nông trường chúng ta có những hành vi xấu xa như ức hiếp, bắt nạt phụ nữ thì hội phụ nữ nhất định sẽ điều tra chân tướng, lấy lại công đạo, nghiêm trị thủ phạm. Tiểu Nhan, khoảng thời gian này ở nông trường luôn có người ác ý đồn thổi xấu xa về cô, chuyện này cô cũng có thể phản ánh lại với chủ nhiệm Quy. Tôi tin là chủ nhiệm Quy nhất định sẽ xử lý một cách công bằng."
Quy Hồng Anh: ...
Nhan Hoan mỉm cười, nói: "Vậy tôi xin cảm ơn chủ nhiệm Quy trước."
Cô nói: "Chủ nhiệm Quy, tôi biết rất nhiều người ngoài kia đồn đại về tôi, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, bọn họ chắc chắn sẽ không thừa nhận là mình hãm hại tôi, nói không chừng còn hận không thể gán cho tôi tội "quan hệ nam nữ hỗn loạn" rồi đưa tôi đến trại cải tạo lao động nữa. Nếu đã như vậy thì không bằng tập trung mọi người lại, đưa ra chứng cứ. Ai có tội thì xin mời nông trường và chủ nhiệm Quy với văn phòng thanh niên trí thức cùng xử lý nghiêm túc."
Sắc mặt Quy Hồng Anh dần cứng lại, nói: "Cô vững tin như vậy sao?"
Lời đồn là lời đồn, nhất là những lời đồn liên quan đến quan hệ nam nữ. Đa phần thì cho dù bản thân có giải thích thế nào thì cũng sẽ có người không tin. Muốn định tội người đồn đại lung tung cũng không dễ dàng gì.
Bà ấy vốn định điều tra lại một chút rồi xem nên giải quyết như thế nào. Nhưng Nhan Hoan lại gật đầu rất quả quyết.
Có lẽ là vị bị vẻ mặt của Nhan Hoan thuyết phục nên cuối cùng Quy Hồng Anh cũng gật đầu.
*****
Lại nói về Tôn Hữu Cương.
Từ khi Tôn Hữu Cương biết được thông tin Nhan Hoan sẽ đính hôn với đội trưởng Triệu của đội công trình từ chỗ bạn trai Trần Mẫn Phân thì cả đêm không ngủ, sáng hôm sau vác đôi mắt đen sì đến văn phòng thanh niên trí thức gọi điện thoại cho Quách Đại Vi.
Anh ta run rẩy mở miệng nói ra tin tức Nhan Hoan sắp đính hôn với đội trưởng Triệu của đội công trình.
Anh ta nói: "Chủ nhiệm Quách, đội công trình của nông trường chúng tôi là bộ đội chuyển nghề. Bọn họ là người của tập đoàn xây dựng ở Tây Châu, ở nông trường chúng tôi mấy năm để xây trụ sở thôi, sau này sẽ về Tây Châu. Nếu thanh niên trí thức Nhan thực sự đính hôn với anh ta thì chắc chắn sau này sẽ không về thành phố Thanh Châu đâu."
Nói xong thì anh ta tạm ngừng lại, vì quá lo lắng còn bồi thêm một câu: "Đội trưởng Triệu đẹp trai, điều kiện tốt, trước đây có bao nhiêu người mơ tưởng anh ta đều không dây dưa vào... Thật không ngờ thanh niên trí thức Nhan lại dính vào anh ta. Như vậy phải làm sao đây chứ?"
Quách Đại Vi: ...
Ở đầu dây bên kia Quách Đại Vi tức đến mức sắp bóp nát cả điện thoại. Anh ta vốn chỉ mong cô ở Đại Tây Bắc điều kiện khắc nghiệt thì có thể chịu đau khổ, thỏa hiệp với anh ta, về lại thành phố Thanh Châu. Sau đó nghe nói cháu trai đội trưởng coi trọng cô, còn cô thì thường xuyên chạy đến đội công trình. Anh ta lập tức giật mình, bản thân thế mà quên mất cô xinh đẹp như vậy, ở đâu mà không có người thích.
Cho nên anh ta mới để Tôn Hữu Cương truyền ra tin đồn cô ở thành phố Thanh Châu sớm đã có đối tượng kết hôn, đến nông trường chỉ để đùa vui, mong những người kia dừng bước chân, cũng khiến cô tưởng là cháu trai đội trưởng mà cô nhìn trúng là người truyền ra tin đồn, ép buộc cô về lại thành phố Thanh Châu...
Nhưng bây giờ mới mấy ngày chứ? Thế mà cô còn định đính hôn với đội trưởng đội công trình.
Anh ta nắm chặt ống nghe điện thoại, một hồi lâu sau mới cắn răng nói: "Nghe ngóng cho tôi tình huống trong nhà của đội trưởng đội công trình kia đi. Còn nữa, không phải bọn họ là từ đội công trình của bộ đội về sao? Trong tổ chức hẳn là quản rất nghiêm đúng không? Sao có thể cướp vị hôn thê của người khác được? Cậu điều tra tình huống của lãnh đạo anh ta, cả số điện thoại... Có thể điều tra được phương thức liên lạc trong nhà anh ta là tốt nhất. Điều tra hết cho tôi."
Lúc này Tôn Hữu Cương mới cảm thấy yên lòng.
Anh ta nhắc lại từng chuyện cần điều tra một lần, trước khi cúp điện thoại thì lấy hết dũng khí, nói: "Chủ chủ nhiệm Quách, chuyện này sợ sẽ gây ra sóng gió lớn. Chủ nhiệm Quách, mặc kệ chuyện này có thành hay không, anh có thể đồng ý với tôi sẽ giúp tôi chứng thực chuyện về thành phố với sắp xếp công việc không?"
Nói xong thì anh ta gần như sắp khóc, nói: "Chủ nhiệm Quách à, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Đội trưởng Triệu là người như thế nào chứ, đâu phải là người mà tôi có thể đụng đến được. Nếu như anh ta biết chuyện thì tôi chắc chắn sẽ không thể ở lại nông trường... Chủ nhiệm Quách, nếu anh không sắp xếp được đường lui cho tôi thì tôi chỉ còn đường c.h.ế.t thôi."