Quách Đại Vi ở đầu dây bên kia lại tức đến chết. Anh ta nhẫn nhịn, nói: "Không phải chỉ là chuyện về thành phố và công việc sao? Tôi nói với cậu, chỉ cần Thẩm Nhan Hoan và tên họ Triệu kia chia tay thì việc thanh danh ở nông trường xấu đi tôi sẽ thay cậu giải quyết."
Nói xong thì anh ta khựng lại rồi nói tiếp: "Cậu nhớ cho kỹ, trước khi bọn họ đính hôn phải điều tra hết tất cả mọi chuyện cho tôi. Thông minh lên cho tôi đi, qua mấy ngày nữa tôi sẽ cùng ba mẹ thanh niên trí thức Nhan xuống nông trường một chuyến."
Tôn Hữu Cương nghe anh ta muốn đích thân tới thì trong lòng chỉ cảm thấy bất ổn. Nhưng bây giờ anh ta còn có thể làm sao chứ?
Anh ta ngồi trong phòng thu phát cầm giấy bút ghi lại chuyện mà Quách Đại Vi muốn anh ta điều tra, sợ lúc về lại để sót mất chuyện gì.
Lúc anh ta đang viết thì nhân viên điểm thanh niên trí thức bước vào, cũng chỉ làm như không thấy anh ta chưa kịp hồi phục lại biểu cảm, ra vẻ thuận miệng mà trò chuyện với anh ta: "Thanh niên trí thức Tôn, gần đây cậu gọi về nhà nhiều quá ha, phí điện thoại tốn hết bao nhiêu rồi chứ. Trong nhà thật có tiền nha."
Điện thoại trong văn phòng thanh niên trí thức bình thường không thể tùy tiện dùng, phải theo kế hoạch, một lần gọi phải trả trước mấy đồng. Lúc này tiền lương của công nhân bình thường một tháng cũng chỉ có ba mươi bốn mươi đồng. Mà những người thanh niên trí thức làm việc ở nông trường chỉ có thể lấy công điểm, có thể sống no đủ đã tốt rồi, nhưng sẽ không có tiền tiết kiệm gì.
Bên phía Tôn Hữu Cương, mặc dù Quách Đại Vi đã tìm phó chủ nhiệm Điền của văn phòng thanh niên trí thức giúp cho anh ta thuận tiện. Nhưng mỗi lần đăng ký thì đều phải trả tiền... Đương nhiên số tiền này đều là của Quách Đại Vi gửi cho Tôn Hữu Cương.
Sắc mặt của Tôn Hữu Cương rất khó coi. Trong nhà anh ta không có tiền, ba mẹ cũng chỉ là công nhân bình thường, mà nhà lại đông con, nhiều miệng ăn, còn có một người em trai ở nhà chờ sắp xếp công việc.
Quách Đại Vi đã giúp em trai anh ta sắp xếp một công việc, mặc dù là tạp vụ nhưng tốt xấu gì cũng là công việc, có hi vọng được chuyển lên chính thức. Trong nhà cũng đã nhận rất nhiều tiền của Quách Đại Vi, anh ta nào còn đường lùi chứ?
Anh ta khó khăn nở một nụ cười méo mó, trả lời qua loa vài câu với nhân viên, cất tờ giấy nhỏ, đi về phía cửa.
Nhân viên chờ anh ta đi ra thì xì một tiếng, đi đến trước máy ghi âm, nhấn nút khóa lại, lấy ra băng đĩa, cầm vào tay ước lượng rồi lắc đầu. Anh ta quay người cầm lấy đưa đến văn phòng của chủ nhiệm Lưu.
*****
Quách Đại Vi cúp điện thoại, dựa vào chiếc ghế làm việc, có rất nhiều suy nghĩ chạy trong đầu anh ta, một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh táo lại. Anh ta xem trọng Nhan Hoan, muốn kết hôn với cô, tất nhiên không chỉ là vì nhìn trúng vẻ ngoài của cô. ... Thực ra thân là con trai lớn của xưởng trưởng xưởng sản xuất ở Thanh Châu, từ nhỏ đến lớn anh ta cũng đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, vợ trước của anh ta cũng là một mỹ nhân. Nhưng lần đó khi nhìn thấy Nhan Hoan thì như bị quỷ ám vậy... anh ta thậm chí còn cảm thấy cả đời này bản thân mình chưa từng rung động như vậy.
Nhưng trước khi kết hôn anh ta vẫn điều tra một lượt đã. Càng điều tra thì anh ta càng hài lòng, đến ba mẹ anh ta cũng không thốt lên được chữ "không" với Nhan Hoan.
Mặc dù xinh đẹp nhưng từ nhỏ đến lớn cô sống rất nề nếp quy củ, dịu dàng ngoan ngoãn lại hiền lành. Trong mấy cô con gái nhà họ Thẩm thì cô là nhỏ tuổi nhất, lại không được yêu thương, hai chị của cô thì hiếu thắng, thích trang điểm, thích đồ tốt. Còn cô thì tháng nào cũng nộp tiền lương, lúc đi học thì mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, giúp mẹ mình giặt đồ nấu cơm, chịu cực khổ. Cô vẫn luôn nhường nhịn anh trai chị gái, áo quần lúc nào cũng mang đồ cũ của hai người chị. ... Cho nên anh ta thực sự không thể hiểu nổi. Tính cách của cô như vậy sao có thể không nói lời gì mà bỏ đi chứ. Sau này thì càng kỳ lạ hơn, mới đến nông trường một tháng lại tìm một người đàn ông đính hôn.
Nghĩ đến đây thì tâm tình khó khăn lắm mới bình ổn của Quách Đại Vi lại xông lên, vung tay hất tất cả ly cốc trên bàn xuống đất vỡ tan tành. Anh ta ra ngoài dạo một vòng, buổi chiều lại nhận được điện thoại của Tôn Hữu Cương. Ngày hôm sau anh ta đi tìm Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân tính toán với bọn họ một phen.
Chiều hôm sau, đội trường nông trường Hùng lại nhận được điện thoại của ba mẹ Nhan Hoan.