Quy Hồng Anh rời khỏi chỗ của chủ quản Dương, ở bên ngoài hứng một trận gió lạnh rồi mới đến tổ thực phẩm Nhan Hoan đang ở. Trong tổ thực phẩm đáng ra lúc này cô phải ra ngoài trời hái hoa rửa hoa. Nếu không nhờ những lời đồn đại thì người trong tổ cũng không biết cô biết làm bánh ngọt. Tổ trưởng Châu còn cố ý bảo cô làm cho mọi người nếm thử mới phát hiện ra tay nghề cô tốt như vậy, trực tiếp chuyển cô đến bếp làm bánh ngọt.
Lúc quy Hồng Anh đến thì nhan Hoan đang ở trong bếp. Tổ trưởng Châu thấy Quy Hồng Anh đến, nghe bảo bà đến xem Nhan Hoan, cũng bởi vì bà là dì lớn của Tiền Chí nên không chào đón bà cho lắm. Tuy biết là tính cách của bà không giống em gái ruột của mình là Quy Hồng Mai và bác gái ruột của Tiền Chí, nhưng vẫn có nghe được vài chuyện không hay.
Ông nhìn bà một cách phòng bị nói: “Sao vậy bà cũng không phải là thay cháu trai đến quấy rối tiểu Nhan chứ? Tôi nói cho bà biết, chúng tôi biết rất rõ chuyện của cháu bà với Tiểu Nhan. Từ trước đến nay tiểu Nhan chưa bao giờ để ý đến anh ta. Chính anh ta, trước đây đã sắp nói chuyện cưới gả, còn ba bốn lần tìm đến tiểu Nhan đùa giỡn lưu manh, còn ỷ vào bác gái mình có quyền thế ép bức cô ấy, ép không được thì đồn đại lung tung. Tôi nhổ vào, sống hơn nửa đời người tôi vẫn chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy. Các bà mặc kệ anh ta đi. Lần sau tới thì tôi sẽ cầm chổi đuổi anh ta đi”.
Quy Hồng Anh cười khổ. Bà nói: “ Ông Châu à. Ông hiểu lầm rồi. Ông cũng biết lúc trước tôi đến Tây Châu, không hề biết chút gì chuyện ở đây. Vừa về thì nghe nói. Lần này đến Tây Châu tôi còn gặp Lan Chân, nghe nói tiểu Nhan ở đây còn chịu ấm ức như vậy nên mới đến thăm chuyện. Về những lời đồn đại bên ngoài kia tôi sẽ điều tra rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra ra chuyện gì à? Còn không phải chuyện do cháu trai tốt của bà làm ra sao?” Tổ trưởng Châu lạnh lùng cười.
Quy Hồng Anh thở dài dùng một giọng nói như sắp không ra tiếng được nói: “Ông Châu. Ông còn không biết là tên đứa nhỏ này cái tên Nhan Hoan là tôi đặt cho nó đấy”.
Tổ trưởng Châu nhìn bà ấy một cách nghi ngờ. Quy Hồng Anh lại lắc đầu, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện này. Tổ trưởng Châu nghĩ đến chuyện Nhan Hoan từng nói hình như là cô sinh ra ở nông trường này. Quy Hồng Anh với vợ Nhan Đông Hà - Triệu Lan Chân là bạn thân, bà ấy đặt tên cho Nhan Hoan cũng không phải không thể. Lúc này thì tổ trưởng Châu mới chỉ đường cho bà nói: “Tốt nhất nên là như vậy. Tôi nói với bà, nếu nhà họ Tiền lại làm loạn cái gì nữa thì chúng tôi sẽ đến chỗ chồng bà phản ánh đó”.
Quy Hồng Anh gật đầu nói: “Chuyện này loạn thành như vậy, các ông nên sớm phản ánh với ông ấy rồi”.
Bà nói xong thì đi ra chỗ phòng bếp. Phòng bếp của tổ thực phẩm là nửa đóng nửa mở, đứng bên ngoài cửa sổ lớn có thể thấy được mơ hồ cảnh bên trong.
Quy Hồng Anh đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu. Nhìn người đang cúi đầu nghiêm túc làm bánh, thỉnh thoảng nói với sư phó vài câu lại cúi đầu tiếp tục làm việc, đúng lúc này tổ trưởng Châu lại gần nói: “Đó chính là đồng chí Nhan Hoan."
Dù chỉ là một bóng lưng, thỉnh thoảng nghiêng đầu qua một bên, thì cũng đã có thể nhìn ra vẻ đẹp động lòng người.
Quy Hồng Anh đột nhiên nhớ đến bé con mà rất nhiều năm trước đây mình ôm vào lòng. Một bé con vô cùng xinh đẹp. Bà ôm bé con đi đường tuyết suốt một đêm lạnh, đến mức tay chân cóng lại nhưng cô bé đó chưa từng khóc lóc. Lúc bà nhìn cô bé thì cô bé cũng cũng im lặng nhìn bà. Ánh mắt khiến cho người ta rất đau lòng. Bà ôm bé con đến nhà họ Nhan.
Trong phòng có Nhan Đông Hà và Triệu Lan Chân đang nói chuyện. Còn có một người phụ nữ từ trên giường sát vách đột nhiên đứng dậy đẩy cửa bước vào. Người đó mặc kệ mình khó khăn lắm mới sinh được đứa bé, đi đến trước mặt của bọn họ đột nhiên quỳ xuống khóc nức nở: “Chị gái này, anh cả chị dâu, mọi người đưa đứa nhỏ này cho em đi. Em nhất định sẽ nuôi dưỡng nó đàng hoàng. Sau này em không sinh được con nữa, nhưng mọi người cũng biết chuyện của em và chồng sau của em, vốn chỉ là góp gạo thổi cơm chung, đằng trước ông ấy có nhiều con như vậy. Nếu em và ông ấy không có đứa con chung, em và Mỹ Nguyệt vốn không hợp nhau. Ngôi nhà kia sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề..."