Quy Hồng Anh nói: “Cô ấy quyến rũ a Chí sao? Không phải vừa rồi em bảo là ngay từ đầu em muốn tác hợp cô ấy và a Chí, cô ấy đã từ chối sao?
Tiền Huệ Chi bà ta nhất thời nghẹn lời ngại ngùng nói: “Sao mà biết cô ta nói một đằng làm một nẻo chứ”.
Quy Hồng Mai lôi kéo Quy Hồng Anh nói: “Chị cả, chị cũng đừng mãi bới móc thiếu sót của A Chí. Nó sắp mất cả mạng rồi đó. Mà người chạy đến phản ánh với chúng ta là ai là thanh niên trí thức cùng ký túc xá của cô ta đó. Chị không biết đâu chuyện nam nữ rắc rối của cô ta đều đang được đồn khắp nông trường. Bọn em còn có thể đổ oan cho cô ta được sao? Trong nhà cô ta còn đang đuổi đến nông trường bên này. Cô ta cũng đang làm nông trường dậy sóng. Chẳng lẽ mọi người đều đang oan uổng cho cô ta sao?”
Sắc mặt Quy Hồng Anh rất khó coi. Bà biết ở đây thì bà cũng chỉ có thể nghe được chừng này. Trong lòng rất phiền muộn, bà đứng dậy nói: “Được rồi. Việc này chị sẽ giải quyết. Nhưng câu này sau này các em cũng đừng tùy tiện nói lung tung. Chờ chị điều tra rõ ràng rồi nói tiếp”.
Nói xong thì bà đứng dậy định rời đi, Quy Hồng Mai như thể nhớ ra chuyện gì đó kéo bà ấy lại nói: “Chị cả, chị đi thăm dò cũng không sao những chuyện này có ai ở nông trường chúng ta không biết, không hiểu đâu, tùy tiện hỏi vài người thì người ta có thể nói hết cho chị. Nhưng em nghe nói đêm nay cô ta sẽ đính hôn với đội trưởng Triệu. Chuyện lớn như vậy thì cho dù thế nào thì chị hoặc anh rể cũng nên tranh thủ gọi điện thoại cho đội trưởng Triệu hoặc lãnh đạo của đội trưởng Triệu. Không thể để cho cuộc hôn nhân đó thành được. Tương lai thanh danh của cả nông trường sẽ bị cô ta hủy hoại hết”.
Lông mày Quy Hồng Anh nhíu chặt nói: “Được rồi, chuyện này chị tự biết cách giải quyết”.
Đúng là quy Hồng Anh vô cùng quan tâm chuyện này. Bà rời khỏi chỗ này nhìn tuyết lớn rơi đầy mà người run lên. Bà ấy đi tìm chủ quản Dương nói chuyện. Nói một lúc lâu thì sự nôn nóng trong lòng mới dần hạ xuống, nhưng mặt khác trong lòng lại như bị đốt nóng lên. Bà nói: “Cậu nói xem, ba mẹ cô ấy vì để có suất cho đứa con trai thứ về thành phố, đưa con gái từ chỗ tạp vụ lên văn phòng, còn đưa đứa con gái riêng của mẹ từ công nhân dệt vải lên đoàn văn công mà gả cô ấy cho một người sắp 40. Người đàn ông đó đã có mấy đứa con rồi chứ.” Lúc bà nói chuyện thì giọng gần như là run lên.
Chủ quản Dương gật đầu nói: “Đúng vậy. Lúc trước em cũng không biết chuyện này sao. Sau này khi cùng ông Châu và tổ trưởng trong tổ tiểu Nhan uống rượu, nghe ông Châu kể: Cô gái đó an phận làm việc lại tài giỏi, ông Châu bị nhân tài thu hút nên mới đối xử đặc biệt với cô ấy hơn. Cô gái này cũng không dễ dàng gì. Huệ Chi với các bà ấy nói gì với chị thì chị cũng đừng tin. Các bà ấy hàm hồ thôi. Chuyện của cô ấy với a Chí em hiểu rõ nhất, từ đầu đến cuối không có chuyện gì cả, chỉ có một mình a Chí tha thiết thôi”.
Quy Hồng Anh cũng không quan tâm đến chuyện của cháu trai mình. Bà nói: “Vậy cậu có biết những năm tháng đó bà mẹ cô ấy đối xử với cô ấy thế nào không?”
Chủ quản Dương nhìn Quy Hồng Anh một lát mới phát hiện được có cái gì đó không đúng lắm. Đột nhiên ông ấy nhớ ra Quy Hồng Anh và vợ của Nhan Đông Hà là Triệu Lan Chân, hình như rất thân thiết. Là bạn rất thân, chắc là niệm tình cũ đi. Ông ấy lắc đầu nói: “Em cũng không biết, nhưng có thể thấy cô gái này không hề do dự từ bỏ công việc trong thành phố, cố chấp chạy đến đại Tây Bắc thì chắc ở nhà không dễ dàng. Nhìn cô ấy cũng không phải yếu ớt, nghĩ đến thì dù trong nhà không có đứa con gái khác thì cũng không thể ép gả con gái nhỏ đi chứ. Tuy rằng Nhan Hoan đẹp như vậy, nhưng nói người đàn ông kia một lòng một dạ với cô thì cũng không chắc”.
“À đúng rồi cô ấy còn đổi cả họ. Trước đây tên Thẩm Nhan Hoan, khi đến đây thì không dùng họ nữa”. Ông ấy lại lắc đầu nói: “Dù sao chuyện này nếu như chị muốn biết thì cứ tự mình đi hỏi đi. À đúng rồi, nửa năm trước, Nhan Đông Hà đã bị điều đi. Lúc đầu cô gái này đến đây là muốn tìm cậu làm chỗ dựa, kết quả là đến chuyện này cũng không biết, vồ hụt mất. Chỗ chị chắc hẳn là có địa chỉ của mấy người Nhan Đông Hà đúng không? Quay về hãy nói với cô ấy một tiếng đi”.