{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 325

Mỹ Nhân Xinh đẹp đã Trở Về

Nhật Lịch Thu Quý 1008 Chữ 13/03/2025 00:04:21

Lương Đông Thủy còn đang cúi đầu, lúc nghe được người dẫn chương trình gọi tên mình thì c.h.ế.t lặng, bạn học bên cạnh phải đẩy nàng, cười nói: "Đông Thủy, là cô đó, còn không lên khán đài nhận thưởng."

Cô ta chỉ cảm thấy trên mặt như thiêu đốt, giống như là đang bị đặt trên bếp nướng.

Nhưng lúc này, cô ta còn có thể không lên khán đài sao?

Chỉ có thể cứng nhắc bước chân lên khán đài, cúi đầu cứng đờ cho người chủ trì và giáo sư trao giải, nhận giấy khen, lại máy móc bước xuống, trở lại vị trí của mình. ... Chưa bao giờ cô ta trải qua thời gian khó khăn như vậy.

Lâm Gia Lương và ông Doyle cùng tham gia.

Anh ta thấy toàn bộ cảnh này.

Anh ta nhìn thấy sắc mặt ông Doyle lúc hội nghị công bố người giành được giải đặc biệt lập tức thay đổi, mấy lần phẩy tay áo định bỏ đi, nhờ anh ta mà nhẫn nại ngồi xuống.

Trong lòng anh ta buồn cười.

Nhìn thấy Lương Đông Thủy nhận giải thưởng thiết kế trang phục truyền thống tốt nhất xuống tới, anh ta quay đầu cười với ông Doyle nói: "Giải thưởng thiết kế trang phục truyền thống tốt nhất, ngược lại hoàn toàn phù hợp với cô ta, thiết kế sườn xám của cô ta rất quyến rũ, đúng là một cô gái rất có tài năng, ông Doyle, các ông mới thành lập phòng làm việc ở Hoa Thành, còn định ký hợp đồng với cô ấy không?"

Ông Doyle thấy Lâm Gia Lương cười trên nỗi đau của người khác, hận không thể kéo bộ mặt cười cợt đó xuống!

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông Lâm, chúng ta là đối tác làm ăn, bọn họ phản bội, lừa gạt tôi, chuyện này đối với ông có lợi ích gì?"

Lâm Gia Lương đối với vẻ tức tối thẹn quá hoá giận của ông Doyle cũng không giận, ha ha cười một tiếng, nói: "Ông Doyle, ông không thể nói như thế được, đây là Trung Quốc, Trung Quốc có pháp luật và quy tắc, chúng ta muốn ở đây đầu tư kiếm tiền, cũng nên tôn trọng luật pháp và quy tắc của chủ nhà... Chúng ta dù không có được lợi ích gì, nhưng cũng không có tổn thất gì đúng không? Chí ít học được chút kinh nghiệm, sau này chúng ta còn phải làm ăn lâu dài ở đây, được chỉ dạy kinh nghiệm như vậy, đối với việc làm ăn của chúng ta sau này chắc chắn rất có ý nghĩa tham khảo."

Anh ta thoáng nhìn về phía Nhan Hoan.

Ai nói nói tôi không có lợi ích?

Ông không thành công thì tôi sẽ được lợi... Mặc dù bây giờ bị Nhan Hoan từ chối, nhưng cô ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất, bọn họ muốn ở đây đầu tư xây dựng nhà máy cũng không phải chuyện nhất thời, nói không chừng tương lai còn có cơ hội tiếp tục hợp tác, gấp cái gì?

Anh ta lại nhìn Ông Doyle một chút, thật muốn ném cho ông ta một câu tục ngữ kinh điển của Trung Quốc: "dục tốc bất đạt", làm người, vì cái trước mắt mà vội vàng quá mức là không được.

Doyle là một người thương nhân.

Mỗi khi thương nhân mở ra một thị trường mới sẽ luôn gặp phải rất nhiều thử thách và trở ngại.

Thế nên ngay khi người dẫn chương trình của đại hội tuyên bố người đoạt giải nhất, tuy ông ta thật sự vô cùng tức giận và phẫn nộ.

Nhưng cảm giác tức giận này đã nhanh chóng bị đè nén lại sau khi nói mấy câu với Lâm Gia Lương rồi sau đó cũng từ từ vơi đi... Tuy tâm trạng vẫn không tốt nhưng cuối cùng lý trí cũng đã quay về.

Sau lễ trao giải, thậm chí đã có thể nhập tiệc xã giao với mọi người. Tuy là khuôn mặt ẩn sau nụ cười đó hoàn toàn không mấy tốt.

Lâm Gia Lương khẽ khịt mũi, nhìn lướt qua Lương Đông Thủy lúc này đang cúi đầu vì xấu hổ và tức giận, lười biếng nói: "Vậy thì còn ký hợp đồng với cô bạn học Lương đó nữa không?"

"Ký, sao không không ký chứ?"

Doyle nói với khuôn mặt ủ rũ, ngay cả nụ cười châm biếm cũng không có: "Cô ta vẫn có tài năng, chỉ cần xem xem nên sử dụng thế nào mà thôi. Người tài giỏi mà, lúc nào chúng tôi cũng rất coi trọng."

Muốn tiến vào cái thị trường khổng lồ này, thì phải sử dụng người quen thuộc với cái thị trường này.

Có điều tuy ông ta nói như thế nhưng cũng không nhìn về phía Lương Đông Thủy ở bên kia nữa.

Tiệc tối kết thúc, rất nhiều người vẫn còn đang trò chuyện với người sinh viên đại học Nam Châu đã đoạt được giải nhất và thầy hướng dẫn của cô.

Tiệc tối vừa kết thúc Nhan Hoan đã chào hỏi cô Diêu và những người xung quanh, sau đó ra về cùng Triệu Thành Tích.

Trước khi rời đi, Lương Đông Thủy quay đầu lại, nhìn lướt qua Doyle.

Lập tức nhìn thấy ông ta đang vui vẻ và nhiệt tình nói chuyện với người sinh viên của đại học Nam Châu đã đoạt được giải nhất đó. Hình như việc cô ta không làm được chuyện đã hứa với ông ta là một việc không mấy quan trọng. Hay là, cái người sinh viên đó cũng đã đã liên lạc riêng với ông ta từ lâu rồi?"

"Đi thôi."

Cô Diêu lạnh nhạt và nghiêm mặt nói.

Lương Đông Thủy khẽ cắn môi, sau đó quay đầu đi theo cô Diêu.

Trở về khách sạn, sau khi nói "Chúc ngủ ngon" với mấy vị giáo sư và sinh viên khác xong thì cô Diêu nói với Lương Đông Thủy: "Em đến phòng của cô một lát."

Trong lòng Lương Đông Thủy nhảy dựng lên.

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:04:21

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :