Lúc này cô ta mới đột nhiên nhớ ra, Nhan Hoan lấy được giải nhất, cô ta lấy được giải thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất, nhưng suốt cả buổi tối, cô Diêu hoàn toàn không có chút biểu hiện vui mừng nào cả.
Cho dù có đáp lại lời chúc mừng của người khác thì cũng chỉ là xã giao mà thôi, nụ cười hoàn toàn không chạm đến khóe mắt.
Cô ta lo sợ và bất an đi theo cô Diêu vào trong phòng của bà ấy.
Cô Diêu mời cô ta ngồi xuống rồi rót hai ly nước, đặt một ly lên bàn của Lương Đông Thủy, nói: "Giải thưởng thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất của em được bình xét dựa vào bộ sườn xám mà em thiết kế lúc đầu. Lần này, trong tay giải nhì và giải ba có một số tác phẩm thiết kế, đều là thiết kế trang phục truyền thống cả. Thiết kế của em hoàn toàn không hề thua kém gì so với bọn họ, nếu như em cứ nộp bản thiết kế gốc lên, hay là em chỉ chỉnh sửa một ít thì sẽ càng trở nên phóng khoáng và nhẹ nhàng hơn một tí. Chắc chắn không chỉ nhận được một cái giải thưởng thiết kế trang phục cổ điển đẹp nhất này mà em còn có thể nhận được sự tán thành và ca ngợi của rất nhiều chuyên gia và người trong nghề... Em có hối hận không? Bỏ hết tất cả những gánh nặng trong lòng đi, cũng không cần phải giả vờ giả vịt. Em cẩn thận ngẫm lại xem, nếu được lập lại một lần nữa, thì em sẽ lựa chọn thế nào hả?"
Lương Đông Thủy sững sờ.
Cô ta há miệng ra.
Thật ra, cô ta vẫn luôn là một người vừa cầu tiến vừa bình tĩnh và sáng suốt.
Lúc cô ta nhìn thấy Doyle nói chuyện thân thiết với người sinh viên đoạt giải nhất đó, cũng đã ý thức được, có lẽ bản thân cô ta đã bị ruồng bỏ rồi.
Tuy không cam tâm, nhưng cô ta cũng phải chấp nhận.
Trên đường cô ta trở về cùng với cô Diêu, cũng đã từng nghĩ, phải làm sao mới có thể xoay chuyển được cô Diêu.
Lúc này cô Diêu chủ động hỏi cô ta, đã chứng minh được bà ấy vẫn chưa từ bỏ cô ta.
Cô ta cúi đầu.
Cũng ngày càng trở nên tỉnh táo hơn.
Cô ta khẽ cắn môi, nói: "Em sẽ cẩn thận suy nghĩ về thiết kế của mình. Ít nhiều gì cũng sẽ làm thêm mấy phương án thiết kế, sau đó sẽ trưng cầu ý kiến của cô và đàn em Nhan và cũng sẽ khinh thường mấy mẫu thiết kế có phong cách giống với thiết kế của em ấy. Dưới tình huống này, đàn em Nhan cũng sẽ không có phản ứng lớn như thế. Sau đó thì trực tiếp nộp mấy bản thiết kế tương tự với phong cách của em để triển lãm."
Cô Diêu gật đầu.
Bà ấy nói: "Hai ngày trước, Doyle đã đưa ra những điều kiện rất phong phú cho bên đại hội để đổi lấy giải nhất cho em."
Bàn tay đang đặt trên đùi của Lương Đông Thủy nắm chặt lại, ngẩng mạnh đầu lên nhìn bà ấy. Nhưng khi đối diện với ánh mắt dường như đã biết hết tất cả mọi chuyện của bà ấy thì trong lòng run lên, sau đó có hơi bối rối mà cụp mắt xuống.
Bàn tay đang nắm lấy quần áo cũng nắm ngày càng chặt.
"Đông Thủy, đây là thứ em muốn sao?"
Cô Diêu nhìn cô ta: "Em là một đứa bé thông minh... Tên Doyle đó nói, sẽ để cho tác phẩm của em được xuất hiện trên trang bìa của tạp chí thời trang quốc tế nổi tiếng nhất, sẽ đem tác phẩm của em trở thành thiết kế đầu tiên được trình diễn trên sàn thời trang của thương hiệu MV của bọn họ vào quý sau... Dựa vào mấy cái váy mùa hè và mấy chiếc đầm sườn xám đó của em à? Hẳn là em hiểu rất rõ, số lượng khán giả quốc tế xem sườn xám rất có hạn. Nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ ông ta cũng đã từng nói chuyện này với em, bảo em hãy tập trung vào phong cách váy mùa hè. Hoặc là bảo em hãy ghi nhớ thật kỹ những tác phẩm xuất sắc trong cuộc triển lãm này, sau đó gom góp những ý tưởng đó lại để thiết kế ra một chiếc váy đúng không?"
Bà ấy lẳng lặng nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Em thiết kế thế nào hả? Gom góp ý tưởng, gom góp luôn ý tưởng của Nhan Hoan đúng không? Hay là đi áp dụng những điểm mạnh của các thí sinh khác, sau đó cộng thêm sở trường của em về trang phục truyền thống và kỹ thuật thiêu để kết hợp lại thành một thiết kế có sự giao thoa giữa cổ điển và hiện đại sao?"
Vẻ mặt của Lương Đông Thủy dần trở nên trắng bệch.
Cô Diêu lạnh lùng nói: "Với một sự bắt đầu như thế này, chẳng lẽ em không tưởng tượng ra được mục tiêu nghề nghiệp của mình sau khi em ký hợp đồng với bọn họ à? Đây, thật sự là thứ em muốn sao?"
Lương Đông Thủy ngẩng đầu, nhìn cô Diêu, nhưng sau khi ánh mắt của cô ta va phải ánh mắt của bà ấy thì vẫn chịu không nổi mà tránh đi.
Ánh mắt bắt đầu chua xót, còn rơi cả nước mắt.
"Em về đi."
Cô Diêu nói: "Không cần phải cho cô đáp án, người mà em nên cho đáp án là bản thân của em."