Lễ bế mạc triển lãm và nghi thức trao giải cuối cùng cũng diễn ra trong tâm trạng hân hoan của mọi người.
Một giải đặc biệt, hai giải nhất, ba giải nhì, năm giải tư, tổng cộng mười một giải giống như thường lệ. Trao giải tư trước, rồi đến giải ba, giải nhì, sau đó là giải nhất, cuối cùng mới là giải đặc biệt.
Danh sách người đạt giải thưởng lần lượt được công bố, tiếng vỗ tay vang lên từng hồi, trước lúc trao giải đặc biệt bầu không khí trở nên cao trào.
Lúc này Lương Đông Thủy chưa có bất kỳ thứ hạng nào.
Nhan Hoan cũng chưa có bất kỳ thứ hạng nào.
Thần sắc mỗi người khác nhau.
Giáo sư Diêu thần sắc nghiêm nghị, mọi người vui cười thỉnh thoảng liếc nhìn Nhan Hoan một chút, ngoại trừ những người biết chút ít nội tình hoặc biết ông Doyle đi tìm hội nghị, bọn họ đều ngầm thừa nhận rằng, giải quán quân cuộc thi lần này nhất định là Nhan Hoan.
Nhan Hoan ngồi bên cạnh Triệu Thành Tích, cười yếu ớt, cũng không có đặc biệt hưng phấn hay khác thường.
Lương Đông Thủy ngồi không xa bên cạnh, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, móng tay cũng hung hăng ấn vào lòng bàn tay. ... Mặc dù ông Doyle đã nói qua với cô ta, nhưng cô ta vẫn rất khẩn trương, vô cùng hồi hộp.
Nghiêng đầu một chút thì thấy ông Doyle giơ ly rượu lên một chút, nhìn cô ta mỉm cười gật đầu.
Lương Đông Thủy đọc hiểu ánh mắt ông ta, tâm tình cuối cùng cũng buông lỏng một chút.
Lại quay đầu nhìn Nhan Hoan bên cạnh nhan sắc như bạch ngọc điêu khắc, hung hăng cắn môi dưới.
Nhưng Lương Đông Thủy không biết, động thái của cô ta với ông Doyle, cái nhìn với Nhan Hoan, tất cả biểu cảm trên mặt của cô ta tất cả đều đã rơi vào mắt của giáo sư Diêu ngồi phía trước.
Giáo sư Diêu sắc mặt càng trầm xuống.
"Cuối cùng, chúng tôi xin công bố người đạt giải quán quân và giải đặc biệt trong cuộc thi lần này."
Trên đài người dẫn chương trình cầm microphone mỉm cười tiếp tục dẫn chương trình lễ trao giải lễ.
Cô ta cười nói: "Mặc dù giải đặc biệt rất nhiều người chắc chắn đã đoán được... Nhưng mà đây là thời khắc cái kích động lòng người, nói thật là tôi cũng không biết, chủ trì hội nghị chỉ đưa cho tôi phong thư này... Để tôi mở ra nhìn xem."
Cô ấy vừa cầm micro nói vừa mở phong thư cầm lên, lần nữa nói: "Cuối cùng chúng tôi xin công bố, giải đặc biệt quán quân của của thi lần này là đại học Tây Châu, khoa thiết kế công nghiệp, hệ mỹ thuật may mặc, sinh viên Nhan - Hoan!"
Răng rắc một tiếng, Lương Đông Thủy nắm chặt tay, móng tay út cắt đứt lòng bàn tay.
Một cơn đau nhức truyền tới.
Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn về phía người dẫn chương trình trên khán đài.
Bên tai là tiếng vỗ tay như sấm, tiếng cười vui vẻ.
Cô ta nhìn thấy Nhan Hoan đứng lên, thấy cô cười với những người hỏi thăm chúc mừng cô, lại nhìn cô cười bước lên khán đài nhận thưởng, thấy cô cùng người dẫn chương trình nói gì đó, lại nói cảm ơn mọi người, nói các giáo sư khoảng thời gian này rất vất vả, vì cuộc thi mà nỗ lực rất nhiều, nhân viên công tác vân vân...
Cô ta nghe được, lại giống như cái gì cũng không nghe được.
Chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như là bị cái gì thiêu đốt vậy. ... Nếu như không phải hy vọng quá lớn, có lẽ cô ta còn có thể chấp nhận được, nhưng trải qua mấy ngày dày vò và mong chờ, giờ khắc này, thật sự là rất khó chịu.
Cô ta cúi đầu xuống, nhìn rượu nho đỏ rực bên trong ly rượu, mặc dù biết mình không nên thất thất thố, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giải thưởng gì cô ta cũng không lấy được.
Không lấy được giải thưởng cũng không sao. Mấu chốt là phải đối mặt như thế nào khi trở về trường học?
Cô ta là một trong những sinh viên ưu tú nhất, thiết kế của cô ta so với Nhan Hoan cũng không chênh lệch, thậm chí cô ta còn tự nhận tốt hơn một bậc, nhưng đây mới là điểm c.h.ế.t người nhất, Nhan Hoan đạt giải thưởng cao nhất, cô ta lại không được giải gì, người khác nhất định sẽ tìm hiểu nguyên nhân... chuyện thiết kế của cô ta giống thiết kế của Nhan Hoan sẽ bị lật tẩy.
"Nhưng mà tục ngữ có câu: "văn chương không ai dám xưng mình là nhất, võ nghệ không ai dám xưng mình là thứ hai", lần này các tác phẩm đạt giải thưởng trong cuộc thi của chúng ta đều được chọn từ các tác phẩm thiết kế trúng tuyển của mấy ngàn vạn sinh viên cả nước, đều là tác phẩm cực kỳ xuất sắc, ban giám khảo của chúng ta phải rất đau đầu mới chọn ra được những tác phẩm đạt giải, nhưng có thể thấy tác phẩm của mỗi người đều mang nét đặc sắc riêng, cũng xứng đáng đạt một giải thưởng, cho nên ngoại trừ các giải đặc biệt, giải nhất, nhì, ba, tư thì ban giám khảo lại chọn thêm giải khuyến khích. Trong đó có giải thưởng thiết kế trang phục dân tộc tốt nhất dành cho sinh viên Lục Hiểu, chúng ta cùng chúc mừng sinh viên Lục Hiểu."
Mọi người không còn nghĩ đến phía sau còn có giải khuyến khích, mặc dù không giống các giải thưởng trước, có tiền thưởng, có cúp, nhưng cũng là một vinh dự.
Sau đó lại vui vẻ náo nhiệt.
Người dẫn chương trình lần lượt trao mấy giải thưởng, cuối cùng lại nói: "Được rồi, hiện tại chúng ta còn có một giải thưởng cuối cùng, là giải thưởng thiết kế trang phục truyền thống tốt nhất, sinh viên Lương Đông Thủy!"