Bà ấy thở dài nói: "Lúc cô ta đưa ra phương án đó, chắc là cũng không biết Nhan Hoan sớm đã thiết kế ra loạt váy mùa hè kia. Cũng do tôi làm giáo sư hướng dẫn giám sát không đủ nghiêm ngặt."
Bà ấy cũng tự cho là đúng.
Vấn đề này đúng thật là có chút ngoài ý muốn.
Cuối cùng chủ trì hội nghị tiễn giáo sư Diêu về, ban giám khảo lại lăn qua lộn lại thảo luận, mọi người tranh luận một phen, lại tiến hành bỏ phiếu, cuối cùng danh sách đạt giải thưởng cũng được quyết định.
Sau khi quyết định ra danh sách giải thưởng cũng không đi tìm ông Doyle.
Ông Doyle thấy bọn họ không tìm mình ngược lại thấy nhẹ nhõm. ... Những cuộc thi kiểu này, khi đối mặt điều kiện hậu đãi này, rất khó không thỏa hiệp.
Ông ta đã gặp qua, thậm chí tham gia vào nhiều cuộc thi, có cuộc thi nào không phải từ vốn liếng quyết định danh sách thưởng đâu?
Ông Doyle tràn đầy tự tin.
Nhìn danh sách chương trình, thời gian bế mạc triển lãm, trao giải và tiệc tối rất dài, đằng sau khẳng định còn có hoạt động xã giao giải trí, cho nên ngày cuối cùng của triển lãm ông ta cũng không đi tới hội trường, ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Giữa trưa, tại quầy bar ông ta lại gặp được thương nhân Hồng Kông Lâm Gia Lương, hào hứng lại tràn đầy cùng anh ta nói đến chuyện hợp tác.
Lâm Gia Lương nhìn dáng vẻ đầy tự tin và tự mãn của ông ta không khỏi kinh ngạc nói: "Rốt cục là ông đã thuyết phục được cô Nhan Hoan, hay là cuộc thi kia đã đồng ý người mà ông đề xuất, là vị nào may mắn lọt vào mắt xanh của ông vậy?
Đã đến buổi chiều ngày cuối cùng, danh sách cũng đã quyết định, ông Doyle cũng không còn giấu diếm.
Hợp tác cũng nên có chút thành ý phải không?
Huống hồ lần trước ông ta tìm Lâm Gia Lương đàm phán, anh ta không có đáp ứng ngay, hiển nhiên là có tâm tư khác.
Ông Doyle cười nói: "Bạn học của cô Nhan Hoan, cô Lương Đông Thủy."
Ông ta nói xong liền giải thích với Lâm Gia Lương điều kiện để hội nghị đồng ý mình, sau đó cười nói: "Tôi đã nói qua với cô Lương Đông Thủy, để cô ta kết hợp trang phục truyền thống Trung Quốc với trang phục phổ biến, nhanh chóng làm một loạt thiết kế, chúng tôi sẽ làm cho cô ta một triển lãm chuyên đề, trước hết bắt đầu từ Hồng Kông, đến chi nhánh ở Châu Âu của chúng tôi, tiếp đó đến trụ sở chính ở nước Mỹ, và cuối cùng đem về Hoa Thành của Trung Quốc, nơi chính sách cải cách mở cửa đã bắt đầu phổ biến, trình độ tiếp nhận cái mới cao, cách Hồng Kông các ông cũng gần... Nghe nói ở Trung Quốc đã chuẩn bị thành lập một đặc khu kinh tế ngay bên cạnh Hồng Kông các ông, tôi thật mong chờ bên kia phát triển, cho nên dự định tạm thời thành lập một văn phòng ở Hoa Thành làm địa điểm làm việc cho sản phẩm mới của chúng tôi ở khu vực Châu Á."
Ông Doyle lưu loát nói rất nhiều, mặc sức tưởng tượng.
Thậm chí ông ta vì muốn hấp dẫn Lâm Gia Lương, để anh ta đầu tư xây dựng xưởng, đã báo cáo xin trụ sở chính của Nhãn hiệu MV chia 15% lợi nhuận của thương hiệu mới thành lập cho Lâm Thị.
Lâm Gia Lương nghe ông Doyle mặt mày hớn hở dương dương đắc ý nói, lắc chén rượu trên tay lười biếng nghe, trong lòng lại thầm than, đều là cáo già ngàn năm, để xem ông giở trò gì.
Tôi chi tiền, tôi mở nhà máy, tôi thuê công nhân, tôi quản lý, ông chỉ ném cái bản vẽ, tôi lại sản xuất cho ông.
Cứ như vậy ông có thể làm nó mà gần như không mất tiền... thậm chí còn tiết kiệm được một lượng lớn phí quảng cáo, tuyên truyền, quán quân cuộc thi thiết kế thời trang cấp quốc gia lần thứ nhất, các trung tâm thương mại lớn ai mà không đoạt lấy danh hiệu này?... Hóa ra ông trái phải hai bên lừa gạt, cứ như vậy có thể lấy đi một đống tiền, chúng tôi ra sức vất vả lại ăn chút cặn bã?
Ông có thể tính toán thật tinh vi!
"Bộp bộp" đều đánh lên mặt người ta!
Thế nhưng cũng phải thừa nhận, lão cáo già này thực sự cũng có chút bản lĩnh.
Anh ta nhìn dáng vẻ lưu loát của ông Doyle, trong đầu hiện lên một gương mặt cười nói tự nhiên, vừa tức giận vừa vui mừng rất xinh đẹp.
Cô gái tên Nhan Hoan đó thật đúng là đáng tiếc.
Cô ấy thật sự xinh đẹp và tài năng.
Nhưng cô ấy không hiểu rằng quy tắc của cải cách mở cửa, đó là dựa vào vốn liếng để vận hành thị trường, cô ấy là một sinh viên, rất khó để giữ vững thiết kế và sáng lập nhãn hiệu của riêng mình.
Trong lòng anh ta thầm thở dài.
Thực ra, anh ta cũng đã cố gắng và thuyết phục cô hợp tác với mình, đưa ra điều kiện hào phóng và công bằng hơn ông Doyle ranh ma kia rất nhiều, nhưng cũng bị cô ấy từ chối không chút do dự như vậy.
Cô căn bản không có ý định làm thiết kế cho nhãn hiệu của người khác nhãn hiệu.
Dù là làm một trong những người sáng lập cũng không đồng ý.