Sau đó xoay người lại đi về phía trước hai bước đi đến bên cạnh Triệu Thành Tích, vươn tay khoác lên cánh tay của anh, khẽ nâng cằm, hợp tình hợp lý nói: "Anh ấy biết thì thế nào, không biết thì thế nào, những thứ này là chuyện giữa hai vợ chồng bọn em, cũng không dính dáng gì tới chị, mặc kệ em muốn cái gì, muốn làm cái gì, anh ấy luôn luôn ủng hộ em, chị rất hâm mộ ghen ghét sao? Không phải chị đã kết hôn rồi sao, chị châm ngòi ly gián quan hệ hai vợ chồng bọn em như vậy, em còn nghĩ chị đang mơ tưởng chồng của em đấy? Thế nào, chẳng lẽ trong lòng chị muốn lừa dối chồng chị? Quan hệ hai người không hài hòa cho nên liền muốn châm ngòi bọn em, muốn để hai vợ chồng bọn em đồng sàng dị mộng giống như vợ chồng chị? Hừ, em nói cho chị biết, làm chị thất vọng rồi, đó là không có khả năng."
Cô nói xong liền kéo cánh tay Triệu Thành Tích rời đi, nói: "Đi thôi, không cần để ý tới người bị thần kinh."
Lương Đông Thủy nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, cơn tức nổi lên!
Nước mắt cuối cùng cũng rơi lộp bộp xuống.
Đến khi Nhan Hoan và Triệu Thành Tích rời đi, Lương Đông Thủy vẫn rơi nước mắt.
Giáo sư Diêu nhìn Nhan Hoan và Triệu Thành Tích rời đi, rồi lại nhìn Lương Đông Thủy ở lại tại chỗ, nhíu mày đi lên phía trước.
Lương Đông Thủy tính cách trầm lặng, lạnh lùng kiêu ngạo, hiếu thắng, luôn không phải người yếu ớt.
Cô ta chịu hết mọi uất ức, vừa xấu hổ, khó chịu vừa tức giận, tủi nhục rơi nước mắt như thế này cũng là lần đầu tiên giáo sư Diêu nhìn thấy.
Bà nói: "Em cảm thấy rất oan ức hay rất nhục nhã?"
Lương Đông Thủy cắn chặt môi không lên tiếng.
"Đông Thủy."
Giáo sư Diêu chậm rãi nói: "Em là một sinh viên rất tài năng, cũng đủ cố gắng và chịu khó, có thể thi đậu đại học trong hoàn cảnh khó khăn, lúc sắp tốt nghiệp lại trùng hợp với cải cách mở cửa nên sẽ không thiếu cơ hội. Em cũng giống như Nhan Hoa, đều là sinh viên mà cô đánh giá rất cao. Thẳng thắn mà nói, lúc đó em đưa ra thiết kế tương tự váy mùa đông của Nhan Hoan, không phải cô vui mừng mà là kinh ngạc và thất vọng. Dù cho lúc đó tác phẩm em đưa ra giống với tác phẩm cuối cùng em nộp, chỉ là tiếp tục sử dụng ý tưởng và khái niệm thiết kế của Nhan Hoan, mà không có bất kỳ chi tiết nào tương tự thì cô cũng sẽ không kinh ngạc và thất vọng đến thế... Lúc đó em đưa ra một phần chi tiết thiết kế tương tự, mục đích không phải là muốn ép Nhan Hoan rút khỏi phương án thiết kế váy mùa đông sao?
"Ngay từ đầu, em đã lấy trộm ý tưởng và khái niệm thiết kế của Nhan Hoan, còn muốn dùng một chút mưu kế để ép em ấy nộp lên phương án thiết kế tương tự, ngay từ đầu em đã không chân thành với người khác mà đã dùng mưu kế của mình muốn để Nhan Hoan nhượng bộ. Nhưng mà."
"Tại sao em ấy phải nhượng bộ? Đó là thiết kế của em ấy, linh cảm của em ấy. Bản thân em cũng làm thiết kế, phải biết rằng linh cảm và linh khí quan trọng như thế nào đối với một nhà thiết kế."
"Cuối cùng, em càng tuyệt đối không ngờ tới rằng hội nghị không chỉ chấp nhận hai tác phẩm thiết kế của em ấy vào vòng trong, còn đặc biệt chia vị trí trung tâm cho em ấy để trưng bày hai dãy tác phẩm thiết kế của mình, mà trong đó lại còn có thiết kế váy mùa hè tương tự với em... Em thẹn quá hóa giận, lần đầu tiên tức giận em lại bày mưu trực tiếp lấy trộm thiết kế của em làm thiết kế của em ấy để tiến hành trưng bày hàng loạt, khi em ấy nói cho em biết những chiếc váy mùa hè đó em ấy đã thiết kế vào mùa hè năm ngoái và bán rất chạy trong cửa hàng, thì em lại thẹn quá hóa giận, đã như vậy lúc đó khi em đưa ra tác phẩm của mình, tại sao em ấy lại không nói sớm với em những điều này..."
"Tại sao em ấy phải nói với em? Trong khi em bày mưu với em ấy trước, dùng thiết kế của em ấy còn muốn ép em ấy rút lui thì đã trở thành kẻ thù với em ấy, tại sao còn muốn coi đó là điều hiển nhiên cho rằng em ấy phải nhượng bộ với em, đối xử chân thành với em và giúp đỡ em?"
"Bởi vì các em ở cùng một phòng nghiên cứu, bởi vì em là sư tỷ của em ấy nên phải ghi nhớ tình cảm đồng môn sao?"
"Đông Thủy, là em giẫm tình cảm đồng môn này xuống đất trước, tại sao em cảm thấy em ấy phải ghi nhớ tình cảm đồng môn để nhường em?"
Mỗi một câu nói của giáo sư Diêu giống như từng nhát d.a.o cứa vào mặt Lương Đông Thủy.
Trên mặt cô ta nóng như lửa đốt.
Cô ta nhiều lần mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng vài lần lại cảm thấy cho dù mình nói gì cũng giống như ngụy biện, thật bất lực.
"Em vẫn ở trong khuôn viên trường học."