Cuối cùng giáo sư Diêu thở dài, nói: "Đông Thủy, cô từng nói em là một sinh viên tài năng và cố gắng, em sẽ có vô số khả năng và vô số cơ hội trong tương lai, có động lực và tham vọng đều rất tốt, nhưng đừng vì hiếu chiến và ham muốn nhất thời mà đưa ra lựa chọn sai lầm. Truyền cảm hứng và trộm cắp là hai việc khác nhau, mưu đồ với ý định xấu càng không đáng được khen ngợi. Thà lấy trong ngay thẳng chứ không cầu trong quanh co, đây luôn là quan niệm của cô, lần này xem như là một bài học, đối với em mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt."
"Còn nữa, em cũng đừng chán nản quá."
Giáo sư Diêu dừng lại, hờ hững nói: "Loạt trưng bày của em ấy ảnh hưởng đến em nhưng đó vốn là của em ấy, em ấy xứng đáng. Còn em, nếu em nộp thiết kế ban đầu thì hiệu quả có lẽ sẽ không như bây giờ, em đã được lợi chỉ có điều lợi ích có hạn chưa đạt được hiệu quả như mong đợi, cũng không ép được Nhan Hoan thua kém em mà thôi... Nhưng em nghĩ kỹ lại xem, em có xứng đáng với những điều đó không?"
Giáo sư Diêu nói xong thì rời đi.
Bà ấy trân trọng tài năng, dẫu sao cũng đã bồi dưỡng Lương Đông Thủy hơn hai năm, là sinh viên bà luôn xem trọng nhất kể từ sau khi trở về trường.
Cho nên ngay trước khi nói ra những lời này, bà ấy đều ôm hy vọng sẽ thức tỉnh cô ta để cô ta đi vào con đường đúng đắn... Nhưng vừa rồi nói ra những lời đó đột nhiên trái tim bà ấy dường như lạnh đi, chỉ cảm thấy vô nghĩa.
Ai có thể trói buộc được một người có tham vọng và đã bước ra khỏi bước đầu tiên về đạo đức vì tham vọng mạnh mẽ ấy?
Giáo sư Diêu rời đi, Lương Đông Thủy sững sờ, trên mặt lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại lạnh còn có cả nước mắt chưa khô, gió lạnh thổi qua có một cảm giác đau nứt nẻ.
Cô ta c.h.ế.t lặng lùi về phía sau, đặt m.ô.n.g ngồi xuống băng ghế gỗ sau lưng, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ. ... Vừa rồi cô ta chất vấn Nhan Hoan ở trước mặt giáo sư Diêu, vốn là cảm thấy giáo sư Diêu sẽ đứng về phía mình trong chuyện này.
Đương nhiên cô ta biết tính cách của giáo sư Diêu là "Thà lấy trong ngay thẳng chứ không cầu trong quanh co", cũng biết rằng bà ấy yêu thích những sinh viên cầu tiến có tham vọng và có tài năng, cho nên khi đó cô ta lấy ý tưởng thiết kế của Nhan Hoan đã trực tiếp thiết kế ra kiểu váy mùa hè kia... Quả nhiên, giáo sư Diêu không nói gì cả.
Và hôm nay, khi giáo sư Diêu nhìn thấy loạt trưng bày kia của Nhan Hoan rõ ràng đã nhíu mày, ánh mắt cũng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
Vừa rồi giáo sư Diêu đặc biệt bảo chồng của Nhan Hoan rời đi và gọi họ đến, có lẽ cũng là để họ trực tiếp nói ra.
Cho nên cô ta đã nói.
Cô ta chất vấn Nhan Hoan.
Nhưng lại không ngờ từng cái tát vang dội cuối cùng lại giáng vào mặt mình.
Đến lúc này, điều cô ta nghĩ đến không phải là uất ức nhục nhã gì cả, mà điều cô ta nghĩ đến là cô ta phải làm thế nào mới có thể vãn hồi lại hình tượng của mình ở chỗ giáo sư Diêu.
Bởi vì cô ta biết, điều này quan trọng như thế nào với chính bản thân mình.
Cô ta không có ý định quay trở về trụ sở Nghiệp Thành.
Nếu lần này cô ta không thể tận dụng cơ hội của cuộc thi để ra nước ngoài, thì cô ta phải ở lại phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu để học nghiên cứu sinh, như thế sau này mới có nhiều cơ hội hơn... Nhưng muốn ở lại phòng nghiên cứu của giáo sư Diêu để học nghiên cứu sinh, không phải chỉ nhìn vào kết quả thi mà giáo sư Diêu sẵn lòng chấp nhận mới là điều quan trọng nhất.
Giống như lúc trước, rõ ràng Nhan Hoan xếp sau các sinh viên năm nhất trong kỳ thi cuối kỳ, nhưng giáo sư Diêu nói muốn có cô ấy vậy chính là cần cô ấy.
Người đưa ra kháng nghị, bị làm nhục và bị cho thôi học là Kiều Chân.
"Cô Lương, đúng không?"
Ngay khi trên người Lương Đông Thủy lúc nóng lúc lạnh đang suy nghĩ tiếp theo cô ta nên làm như thế nào, nên vãn hồi hình tượng của mình ở chỗ giáo sư Diêu như thế nào, thì một giọng nói mang theo chút khẩu âm kỳ lạ nhưng cũng rất rõ ràng vang lên ở phía sau.
Lương Đông Thủy giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, cô ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông nước ngoài có vóc dáng trung bình đang mỉm cười nhìn cô ta, trông rất lịch lãm.
Cô ta vội đứng dậy, nhanh chóng lau nước mắt, nói với người đàn ông nước ngoài này bằng tiếng Anh: "Xin chào, ông Doyle."
Cô ta nhớ ông ta, người này là đại diện khu vực Châu Á của MV một thương hiệu thời trang nổi tiếng trên toàn thế giới.
Lúc trước khi ở hội trường triển lãm ông ta từng chào cô ta, khen ngợi cô ta và thiết kế của cô ta bằng tiếng Anh, nhưng ở nơi này mỗi người đến xem đều sẽ khen ngợi.