Vẻ mặt cô nhạt đi thậm chí còn có chút ngạo mạn, cười như không cười nói: "Em lại không cảm thấy có lỗi một chút nào, em đã nói rồi, chị không đọc kỹ giới thiệu tóm tắt phía sau bài triển lãm của em? Rõ ràng bên trên đã để mấy bức ảnh người thật mặc qua mấy bộ mùa hè tương tự như này... Nông trường Hồng Tinh cách thành phố Tây Châu khá xa, có thể chị không biết, thiết kế chị gọi là quần Bragi mùa hè kết hợp với sườn xám truyền thống, vào mùa hè năm ngoái, em đã thiết kế, ở nông trường Hồng Tinh và mấy nơi cách hơn mười dặm cũng đã lưu hành kiểu này cả mùa hè rồi, tuy em làm không ít những bộ này, nhưng rất nhiều thợ may đều làm theo như vậy, thường là những gia đình có điều kiện, các cô ấy đều có một bộ... Chị có muốn điều tra thời gian chụp những bức ảnh kia không, đi hỏi mấy cô gái này một câu xem, quần áo của cô ấy còn ở trong tủ quần áo của bọn họ không?"
Lương Đông Thủy:...
Nhan Hoan nói một câu lại một câu, sắc mặt Lương Đông Thủy cũng trắng bệch từng chút một, cho đến khi trắng bệch như giấy. ... Thật ra đúng là thiết kế của cô ta thật sự bị bộ váy mùa đông kia của Nhan Hoan kia dẫn dắt, tham khảo ý niệm và ý tưởng thiết kế của cô.
Vốn dĩ lấy Bragi làm cơ sở, nhưng nghỉ hè năm ngoái cô ta tới chỗ chồng cô ta ở, lúc ngồi trên xe lửa ngẫu nhiên nhìn thấy váy của một cô gái, chỉ thay đổi sang Bragi, đơn giản phóng khoáng hơn rất nhiều, nhưng chi tiết không coi là quá tinh xảo, tất nhiên là lúc may ra đã sửa chữa một chút, lúc ấy cô ta còn nghĩ, có thể bớt vải đi, cũng đã rất khác biệt.
Lúc nghĩ xem lần trước sửa thiết kế thế nào, trong đầu liền hiện lên chiếc váy kia...
Nhưng cô ta không thể nghĩ đến, không thể dự đoán được...
"Vậy vì sao em không nói, lần trước chị nộp thiết kế đã sửa lại cho cô Diêu, vì sao em không nói?"
Cô ta nhìn Nhan Hoan, đôi môi đã phát run, nói: "Khi đó đã tính toán cho hôm nay rồi sao? Nhìn chị mất mặt sao?"
Tính toán như vậy, sâu xa như vậy.
Nhan Hoan nhíu mày.
Cô nhìn Lương Đông Thủy, nói: "Vì sao phải nói? Chị nhìn thiết kế của em, lại sửa thiết kế của mình, tương tự với phương án thiết kế của em, thoải mái nói với cô Diêu đúng là bị thiết kế của em dẫn dắt, tham khảo phương án thiết kế của em, còn dùng chi tiết tương tự... Em còn phải phối hợp bước chân của chị, giúp chị hoàn thiện thiết kế của chị hay sao?"
"Vì sao em phải theo chị, để cho chị?"
Nhan Hoan khẽ hừ một tiếng: "Chị là gì của em?"
Nói xong cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Triệu Thành Tích ở phía trước đã đi qua, đang ở chỗ không xa chờ bọn họ.
Lúc trước khi ăn cơm cô Diêu đã nói đưa hai người bọn họ đến công viên đi dạo, bảo Triệu Thành Tích đợi một lúc rồi hẵng đến đưa Nhan Hoan đi, chắc Triệu Thành Tích cũng không có chuyện gì, liền ở phía trước đợi bọn họ.
Nhan Hoan liền xoay người đứng ở một bên, lễ phép nhìn về phía cô Diêu nghiêm mặt trầm mặc, không nói tiếng nào, nói: "Cô Diêu, chồng em còn ở phía trước chờ em, em ra ngoài với anh ấy trước một lúc, buổi chiều trở về sẽ tìm cô."
Nói xong xoay người đi tới phía Triệu Thành Tích ở đằng trước.
Nhưng mà khi cô vừa mới xoay người đi một đoạn đường, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó tiếng bước chân liền dừng lại, rồi truyền đến giọng nói của Lương Đông Thủy.
Lương Đông Thủy nói: "Vậy chồng em có biết không? Em làm trăm phương nghìn kế như vậy, từ lúc bắt đầu mới vào năm nhất đã bắt đầu chịu khó học tiếng Anh, vì học tiếng Anh thậm chí không tiếc từ bỏ thành tích lớp cơ sở, sau đó tiến vào phòng nghiên cứu của cô Diêu, cuối cùng tìm được cơ hội lần này, được tỏa sáng giữa đại hội triển lãm, thu hút rất nhiều sự chú ý của nhà kinh doanh nước ngoài, nói vậy không giành được giải thưởng lớn, cũng nhất định có thể đạt được cơ hội có tên trong danh sách ra nước ngoài học tập... Em làm trăm phương nghìn kế như vậy, nói vậy đã tính toán từ sớm, ra nước ngoài, sẽ không trở về nữa. Chồng của em, giúp em thoát khỏi gia đình hiện tại của em, giúp em đặt chân tới quê hương của em, mở cửa hàng, giúp đỡ em thi vào đại học, mãi đến đại hội triển lãm hôm nay, anh ấy giúp em như vậy, nhưng em lại dùng trăm phương nghìn kế, chỉ coi anh ấy là bàn đạp, tính toán rời khỏi anh ấy... Chồng của em, anh ấy có biết không?"
Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ.
Nhan Hoan ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thành Tích đứng cách mấy bước, lúc này sắc mặt đã có chút khó coi.
Lại quay đầu nhìn Lương Đông Thủy... Thầm nghĩ, cô ta cố ý mà.
Lúc trước không nói, lại cố ý lúc mình rời đi, đã đi sắp tới gần Triệu Thành Tích, cô ta mới đuổi theo một hồi như vậy, không phải nói cho cô nghe, rõ ràng là nói cho Triệu Thành Tích nghe thôi.
Cô nhìn Lương Đông Thủy, khẽ hừ một tiếng.