Chỉ là cái này cũng không liên quan tới cô.
Cô cảm ơn cô Diêu rồi rời khỏi văn phòng của bà ấy.
Lúc quay về phòng nghiên cứu cô nhìn thoáng qua Lương Đông Thủy.
Lương Đông Thủy cũng đang ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Nhan Hoan, nở nụ cười với Nhan Hoan, sau đó đi tới, nói với Nhan Hoan: "Em Nhan, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Nhan Hoan lắc lắc đầu, nói: "Không được, thời gian của em không thể để người nhìn trộm và lấy trộm thiết kế của em lấy được."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Sắc mặt Lương Đông Thủy lập tức trắng bệch.
Cô ta vốn định giải thích với cô một chút, thuận tiện nói với cô một tiếng, cô ta sẽ loại bỏ những chi tiết này, chỉ cần Nhan Hoan nể mặt, việc này có thể sẽ để lại chút vấn đề, nhưng rồi sẽ trôi qua.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, Nhan Hoan lại nổi giận như vậy.
Nhưng mà, cô ta cắn cắn môi.
Vì cơ hội lần này, cô ta cũng đã bất chấp nhiều như vậy rồi.
Với lại cô ta làm như vậy, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì với Nhan Hoan cả.
Cuối cùng Nhan Hoan chỉnh sửa hai bộ thiết kế xong xuôi, nộp lên, sau đó bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị cuộc thi cuối kỳ.
Bởi vì cô Diêu nói, thi cuối kì xong bắt đầu nghỉ đông, cô còn lấy mấy bản thiết kế trong hai năm qua của mình ra, đưa cho thợ may, còn cố ý thêu nhãn hiệu gấu ngựa lên, nói không chừng những tác phẩm của mình vào vòng trong, có thể mang tới thành phố Bắc Kinh tham gia triển lãm.
Bận rộn như vậy, rất nhanh đã tới cuối năm.
Sau đó trước tết một tuần, Nhan Hoan nhận được thông báo của cô Diêu, nói hai bộ thiết kế của cô đã vào vòng trong, sẽ được trưng bày trong phòng triển lãm ở bảo tàng thành phố Bắc Kinh bảy ngày liên tục, bắt đầu từ Tết Nguyên Tiêu, bảo cô mau chóng gửi tác phẩm hai bộ thiết kế tới bên tổ chức cuộc thi ở văn phòng liên kết Cục văn hóa và cục công nghiệp thành phố Bắc Kinh, nếu có thiết kế của những tác phẩm khác, cũng có thể nộp lên để bên tổ chức lựa chọn, xem có thể tham gia triển lãm hay không.
Lúc cô Diêu nói chuyện với cô, như thuận miệng nói: "Lương Đông Thủy cũng vào vòng trong."
Nhan Hoan nhún vai.
Cô nói với cô Diêu, chọn được năm sáu bộ thiết kế gửi qua cho thợ may làm chuẩn bị gửi tới đại hội, nhưng không nói với cô Diêu, trong đó có một bộ mùa hè, cũng cùng ý tưởng thiết kế của Lương Đông Thủy.
Chỉ là thiết kế đó không tính là tương tự nhau, bộ của Lương Đông Thủy tinh xảo thanh lịch rất nhiều, mà bộ kia của cô, thì đơn giản tùy ý khác biệt hơn một chút, cho nên cho dù có gửi qua để triển lãm, cũng không hề xảy ra xung đột gì.
Tiếp đó chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm.
Nhan Hoan và Triệu Thành Tích đã tính đón tết ở thành phố Bắc Kinh, cho nên gửi quần áo tới đại hội xong, Nhan Hoan đã bắt đầu chuẩn bị quà tết cho mọi người ở thành phố Bắc Kinh.
Ông nội anh cả chị dâu cả, còn cả cả nhà chú hai Triệu đến giờ vẫn chưa gặp mặt năm nay sẽ về thành phố Bắc Kinh nữa.
Đương nhiên còn có quân trưởng Kiều.
Đã gần một tháng Nhan Hồng An chưa đến tìm cô.
Cô đương nhiên không biết lúc này nhà họ Nhan đã loạn hết lên, dì cả cô đang đòi ly hôn với Nhan Đông Hà.
Mấy ngày nay Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ đã tới chỗ bọn họ mấy lần, tuy vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng thái độ đã thay đổi 180, mấy lần tới đây đều mang đồ ăn tới, ý tứ muốn thân thiết không mấy rõ ràng, đến ngay cả Triệu Hòa cũng bị Cao Ngọc Hồng kéo tới một lần, Triệu Hòa bị nuông chiều thành quen, không làm bộ được như mẹ và chị cô ta, cả quá trình đều cúi thấp đầu, vô cùng nghe lời.
Triệu Tuệ còn giải thích với Nhan Hoan về chuyện trước kia, nói: "Trước kia chưa gặp em lần nào, đâu biết em là xấu hay tốt, Thẩm Tụ Tụ kia, cô ta không có mẹ, thân thế rất đáng thương, từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh mẹ chị, bọn họ cũng có cảm tình với cô ta, cô ta một lòng một dạ muốn gả cho Thành Tích, khi đó bọn chị không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy thân càng thêm thân cũng rất tốt, lúc này mới làm ra chuyện xấu như vậy... Xong lần trước bị ông nội và chị dâu mắng cho tỉnh ngộ rồi, đều là người một nhà, em dâu hai đừng vì người ngoài châm ngòi mà để ý những lời này... Nhà yên mọi chuyện mới hưng thịnh, ba cũng nói rồi, bảo chúng ta sau này hay sống chung với nhau thật tốt, đừng làm việc vô nghĩa gì đó, nếu không sẽ khiến nhà họ Kiều... Ài, em dâu hai, có lời chị không thể nói, em muốn cười nhạo chị thì cứ cười nhạo, tóm lại đều là người một nhà, cười qua cười lại là hết thôi."
Nhan Hoan sẽ ghi hận gì chứ?
Cô chỉ không biết đáp lời thế nào thôi, sau đó nên làm gì thì làm.
Cô thật sự rất bận.