{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 302

Mỹ Nhân Xinh đẹp đã Trở Về

Nhật Lịch Thu Quý 971 Chữ 13/03/2025 00:04:19

Việc này cô thậm chỉ chẳng muốn nói với Triệu Thành Tích, quay người cái liền quên mất.

Triệu Tuệ liền nói thầm với mẹ mình Cao Ngọc Hồng, nói Nhan Hoan dầu muối không vào, bọn họ đã hạ thấp mình như vậy rồi, lại không cho bọn họ chút hòa nhã nào.

Chính bọn họ xách đồ qua đó rồi, mà nghe nói cô đều để mấy ông bà già dưới lầu, thật sự làm cho người ta tức giận.

Cao Ngọc Hồng cũng không bằng lòng.

Đã tầm tuổi này rồi đều là người khác dỗ bà ta, làm gì nghe nói mẹ chồng nhà ai phải xuống mặt đi dỗ con dâu như vậy... Bà ta cũng không phải bà già không có thu nhập sống dựa vào con dâu!

Đến cả mẹ chồng ở thôn bên cạnh ở trước mặt con dâu cũng có tôn nghiêm!

Nhưng trong lòng rối loạn lại không dám la lối gì, còn phải dỗ dành cô con dâu này cho tốt, sau này ra ngoài, chỉ có thể nhịn xuống.

Cao Ngọc Hồng nghĩ tới tết nhất định Nhan Hoan và Triệu Thành Tích sẽ trở về ăn cơm tất niên, cho nên năm nay đã chuẩn bị đầy đủ.

Quả thực đã phát huy hết kỹ năng của mình rồi.

Nào biết mọi chuyện đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng đến đêm ba mươi Triệu Bá Vinh mới nói cho bà ta biết, năm nay vợ chồng lão nhị muốn tới thành phố Bắc Kinh đón tết, buổi chiều đã ngồi máy bay đi rồi, bảo bà ta tết không cần chờ bọn họ.

Cao Ngọc Hồng nhìn đồ đầy trong phòng bếp, bực mình kêu một cái!

Lúc này liền ôm n.g.ự.c kêu đau, hét lên với Triệu Bá Vinh: "Tôi đã tạo ra nghiệt gì vậy, tôi đã tạo ra nghiệt gì vậy, sinh được đưa con trai như vậy, cưới được cô con dâu như vậy, ôi thôi!"

Triệu Bá Vinh: ... Ai lăn qua lăn lại bà hay sao?

Bà ta muốn làm điều vô nghĩa hả.

Mặt ông ta trầm xuống nói: "Không phải mấy năm qua đều như vậy sao, cũng không thấy bà kêu cái gì."

"Mấy năm qua, mấy năm qua tôi cũng không chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho bọn chúng?"

Cao Ngọc Hồng tức giận nói.

"Được rồi."

Triệu Bá Vinh nói: "Tốt xấu gì bọn chúng còn không giống lão Kiều làm bà tức đến vào bệnh viện không xuống giường được, bà phải biết đủ đi!"

Cao Ngọc Hồng:...

Cao Ngọc Hồng hét lên một tiếng đầy đầy kìm nén và oan ức.

Bà ta hét lên: "Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn bọn họ vì đã không làm tôi tức đến mức đột quỵ tại chỗ hay không hả?"

Vừa nói xong câu này thì đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ tay mạnh một cái, dường như vừa hiểu ra chuyện gì mà nói: "Ôi, ông không nhắc đến chuyện này thì tôi cũng không thể nào nghĩ ra được. Ông nói xem, tính nết của cậu hai nhà họ Kiều như thế, mà từ trước đến nay vợ của thằng hai nhà chúng ta cũng không phải là hạng người tốt lành gì... Cô ta là con gái của cậu hai nhà họ Kiều, có khi nào, cũng muốn chọc cho chúng ta tức đến mức đột quỵ, nằm liệt trên giường bệnh hay không?"

Triệu Bá Vinh:...

"Đang tết nhất, bà nói mấy chuyện nhảm nhí gì thế hả!"

Cuối cùng ông ta cũng cất giọng đầy tức giận.

Thật là xui xẻo!

Ông Kiều, bà Kiều và cậu cả nhà họ Kiều đó đã làm ra chuyện gì, còn bà thì đã làm chuyện gì đáng để bọn họ chọc cho bà đột quỵ đến mức phải nhập viện à!

Không kể đến chuyện Cao Ngọc Hồng ở nhà càu nhàu, vào ngày ba mươi tết, Nhan Hoan và Triệu Thành Tích đã quay về Bắc Kinh từ sớm rồi.

Bọn họ bay vào ngày hai mươi chín tết, tối hôm đó đã đến nơi. Nhưng bọn họ không đến thẳng nhà họ Triệu mà thay vào đó là trọ ở một khách sạn quốc doanh đã đặt trước.

Điều kiện của khách sạn quốc doanh này rất tốt, giá cả cũng rất đắt.

Lúc này, tiền lương của một người công nhân làm việc cả ngày cũng chỉ có ba mươi sáu đồng một tháng, mà một đêm ở khách sạn này có giá lên đến hai mươi hai đồng, cao hơn hẳn so với nửa tháng tiền lương của công nhân bình thường.

Đó là Nhan Hoan đã suy tính đến chuyện có thể sẽ phải ở lại trong một khoảng thời gian khá dài, thế nên đã chịu đựng mà bỏ qua một cái khách sạn khác đẹp hơn, một đêm ở đó có giá ba mươi tám đồng!

Triệu Thành Tích là kiểu người cho dù có sống ở nơi hoang vắng bên ngoài mười ngày nửa tháng cũng không có cảm giác gì.

Nhưng anh thương vợ của mình, không muốn để cho cô chịu một chút tủi thân nào cả. Hơn nữa, anh cũng không phải là người không có tiền. Thế nên vào lúc Nhan Hoan đang nhịn đau mà buông bỏ cái khách sạn một đêm ba mươi tám đồng đó thì anh đã quan sát biểu cảm rối rắm của cô, còn nói: "Nếu không thì cứ đặt chỗ này đi, cũng không ở mấy ngày."

Nhưng Nhan Hoan cũng đã nghiến răng buông bỏ nó rồi.

Cô nói: "Bỏ đi, bỏ đi. Cả năm nay em cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đều tiêu hết cả rồi. Cứ thế này, không phải sẽ giống như lời đồn ở trường lúc trước, không có thu nhập phải dựa vào một người đàn ông tốt nuôi mình à?"

Triệu Thành Tích không cảm thấy thế: "Vậy thì sao?"

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:04:19

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :