Cậu ta sợ! Sợ không kiềm chế được bản thân! Sợ đánh thức Thời Tẫn, sẽ khiến cậu ấy chán ghét!
Lúc này, cậu ta chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức đã chìm xuống tận bụi đất, sợ rằng sẽ gọi tới sự căm ghét của Thời Tẫn nhưng giờ phút này cậu ta cũng vô cùng to gan, bởi vì khi đối mặt với Thời Tẫn, dường như cậu ta có vô vàn ý nghĩ và ham muốn.
Giang Tư Nguyệt từ từ bình ổn lại sự kích động và căng thẳng trong lòng, lúc này mới bắt đầu chậm rãi hồi tưởng lại hương vị tuyệt vời vừa rồi.
Giống như món thạch mềm mại mà nhà cậu ta làm nhưng mãi không ăn hết được...
Cậu ta thực sự rất muốn... Rất muốn thử lại...
Nhưng, khi cậu ta đang mải mê suy nghĩ, vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt Thời Tẫn đỏ bừng đầy mồ hôi.
Cậu ta giật mình định gọi cậu ấy dậy.
"Thời Tẫn! Thời Tẫn, mau dậy!"
Cậu ta nhẹ nhàng đẩy vài cái, Thời Tẫn chậm rãi mở mắt rồi nhanh chóng thở hổn hển.
Lúc này, Giang Tư Nguyệt cũng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì nữa, cậu ta vội nói: "Nước tắm này không thể ngâm lâu quá, nếu không sẽ bị ngất, chúng ta về nghỉ ngơi trước, đợi tối muộn hơn rồi hãy quay lại."
Thời Tẫn ngơ ngác gật đầu.
Giang Tư Nguyệt đứng dậy trước: "Đi thôi, chúng ta về."
Thời Tẫn nhanh chóng đứng dậy theo nhưng nào ngờ vừa đứng lên đã thấy đầu óc choáng váng, lập tức ngã ngồi xuống,
Giang Tư Nguyệt vội ôm lấy cậu ấy, lo lắng nói: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi không đi được thì đừng đi nữa, ta đưa ngươi về!"
Vừa nói xong, cậu ta đã bế ngang Thời Tẫn lên.
Thời Tẫn vốn còn choáng váng đã lập tức tỉnh táo lại khi bị cậu ta ôm như vậy. Cậu ấy thẹn thùng và hoảng loạn giãy giụa trong lòng Giang Tư Nguyệt: "Ta... Ta tự đi được! Ta là nam tử hán, sao có thể để huynh ôm chứ!"
Giang Tư Nguyệt cúi đầu trừng mắt nhìn cậu ấy, giọng điệu rất hùng hồn: "Ngươi ngoan ngoãn cho ta, lát nữa lại ngất đi thì làm sao? Chỉ vài bước chân thôi, ngươi thẹn thùng cái gì?"
Thời Tẫn nghe giọng điệu nghiêm túc như vậy của cậu ấy thì lập tức không dám giãy giụa nữa, chỉ là đôi mắt cậu ấy đỏ bừng vì xấu hổ.
Cậu ấy hoàn toàn không dám dựa đầu vào n.g.ự.c Giang Tư Nguyệt, cả người cứng đờ trong lòng Giang Tư Nguyệt.
Giang Tư Nguyệt cảm nhận được điều này, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa, chống đối như vậy sao? Cậu ta còn có cơ hội gì nữa đây?
Gió thu xào xạc, trên người của hai người chỉ mặc mỗi bộ quần áo ướt sũng, nên khi Thời Tẫn được Giang Tư Nguyệt bế qua hành lang thì cậu ấy bị gió thổi liền không nhịn được run lên một cái.
Giang Tư Nguyệt khựng lại, sau đó bước đi nhanh hơn.
Rất nhanh đã đến phòng ngủ, vì trước đó đã tính đến chuyện tắm xong có thể bị lạnh nên than trong phòng đốt rất mạnh.
Vừa vào phòng, Giang Tư Nguyệt đặt Thời Tẫn ngồi lên ghế trước, sau đó nhanh chóng đi tìm quần áo khô.
Vì cậu ta không đến đây nhiều nên cũng không có nhiều quần áo để thay.
Cậu ta liếc mắt nhìn rồi lấy ra hai bộ quần áo.
Một bộ đưa cho Thời Tẫn, một bộ tự mình mặc.
Thời Tẫn cầm lấy quần áo liếc nhìn cậu ta, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng trong.
Đợi cậu ấy ra ngoài thì Giang Tư Nguyệt cũng đã thay xong quần áo.
Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy nói: "Vừa rồi chúng ta đến vội quá, không kịp lấy quần áo ở bên hồ tắm, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi lấy về."
Thời Tẫn gật đầu: "Được."
Sau khi Giang Tư Nguyệt đi ra ngoài, nghĩ đến ánh mắt như đuốc của cậu ta nhìn chằm chằm vào cậu ấy khiến thân thể Thời Tẫn không khỏi run rẩy.
Cậu ấy khẽ ho một tiếng, vội vàng ngồi xuống trước lò than, cậu ấy thực sự quá lạnh, thân thể không nghe theo sự điều khiển.
Giang Tư Nguyệt nhanh chóng ôm hai chiếc áo khoác dày vào.
Thấy Thời Tẫn ngoan ngoãn sưởi ấm, lúc này cậu ta mới mỉm cười, vừa treo quần áo vừa nói: "Nếu lạnh thì lên giường nằm ngủ một giấc, dù sao thì vẫn còn sớm."
Thời Tẫn do dự nhìn cậu ta: "Còn huynh? Huynh không ngủ sao?"
Giang Tư Nguyệt đột nhiên nghĩ đến căn phòng này chỉ có một chiếc giường, không khỏi nhướng mày: "Không sao, ngươi ngủ giường, ta nằm trên ghế dựa ngoài kia một lát là được, ngươi không cần để ý đến ta."
Thời Tẫn không nhịn được nhíu mày: "Ngủ ghế dựa sao được! Không còn… Có giường nào khác sao? Nhiều phòng như vậy mà không có giường sao?"
Giang Tư Nguyệt không dám nhìn cậu ấy, đương nhiên là có nhưng...
"Những phòng khác đều không được dọn dẹp, do ta nghĩ rằng ngoài ta ra thì sẽ không có ai đến nên cũng không trải giường."
Thời Tẫn vừa nghe đã vội nói: “Huynh là chủ nhân, vậy thì huynh ngủ giường, ta ngủ ghế dựa là được!"
Cậu ấy được người ta đưa đến đây chơi một chuyến, lại để người ta không có giường để ngủ thì còn ra thể thống gì?
Giang Tư Nguyệt lắc đầu, ôm một tấm chăn mỏng trong tủ ra và đặt lên ghế dựa: "Ngươi là khách, sao có thể để ngươi ngủ ghế dựa, ngươi ngoan ngoãn đi ngủ đi."
Mặt Thời Tẫn đỏ bừng, cái gì mà... Ngoan ngoãn đi ngủ... Cậu ấy đâu phải hài tử, giọng điệu của Giang Tư Nguyệt giống như đang dỗ hài tử vậy.
Cậu ấy nhịn xuống sự không thoải mái trong lòng, thấy Giang Tư Nguyệt kiên quyết như vậy, Thời Tẫn nghĩ ngợi một chút rồi lắp bắp nói: "Vậy... Vậy thì chúng ta... Chúng ta cùng ngủ giường đi."
Dù sao thì... Dù sao thì họ cũng không giống nam nữ bình thường cần phải kiêng kỵ.
Giang Tư Nguyệt vừa định từ chối, thấy sắc mặt cậu ấy bắt đầu đỏ lên thì lập tức do dự.
Đối với cậu ta mà nói, đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một, có thể ở riêng với nhau sao?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng gật đầu.
Nhưng sợ Thời Tẫn không thoải mái nên cậu ta ôm chăn trên ghế dựa lên: "Vậy ta đắp thảm! Ngươi đắp chăn bông."
Thời Tẫn gật đầu, nhìn tấm thảm trong lòng cậu ta không hiểu sao trong lòng cậu ấy lại có hơi mất mát.
Ngay cả chính cậu ấy cũng không hiểu nổi nguyên do là gì.
Hai người nằm lên giường, một người quấn một chiếc chăn bông dày chiếm trọn phần giường trong cùng, còn một người quấn thảm nằm ở phần giường ngoài cùng.
Thời Tẫn nhìn khoảng cách giữa hai người, cũng không hiểu tại sao, rõ ràng bọn họ chỉ là bằng hữu, không cần phải có ranh giới lớn như vậy.
Nhưng hai người lại rất ăn ý nằm ở mép giường.
Thời Tẫn liếc nhìn Giang Tư Nguyệt, nói: "Giang Tư Nguyệt, huynh nằm vào trong một chút đi, huynh nằm phía ngoài quá, lỡ ngã xuống thì sao? Hơn nữa trên giường còn nhiều chỗ trống như vậy."
Giang Tư Nguyệt nghe vậy thì liếc nhìn cậu ấy nhưng không nói một lời, sau khi do dự một lúc lâu, cậu ta đã dịch vào trong một đoạn dài.
Lúc này Thời Tẫn mới hài lòng gật đầu.
Nhưng nằm hoài nằm mãi, cậu ấy lại không sao ngủ được, mặc dù chăn bông còn khá ấm nhưng chân cậu ấy lại lạnh ngắt.
Ngẫm nghĩ một lúc, cậu ấy lại chợt nhận ra Giang Tư Nguyệt chỉ đắp một chiếc thảm mỏng, chẳng phải sẽ càng lạnh hơn sao?
Nghĩ đến đây, cậu ấy nhanh chóng nhìn Giang Tư Nguyệt, thấy cậu ta nhắm mắt nên Thời Tẫn do dự không biết có nên đánh thức Giang Tư Nguyệt dậy không nhưng nếu không đánh thức, cứ để cậu ta nằm một lúc lỡ nhiễm phong hàn thì sao?
Thời Tẫn không nhịn được nữa, lập tức đưa tay đẩy Giang Tư Nguyệt.
Thực ra Giang Tư Nguyệt không ngủ, bị cậu ấy đẩy một cái đã mở to mắt.
Cậu ta nghi hoặc nhìn Thời Tẫn: "Sao vậy?"
Thời Tẫn nói: "Hay là chúng ta đắp chung chăn bông đi? Một mình ta đắp chăn bông cũng thấy hơi lạnh, huynh chỉ có thảm mỏng thì chắc chắn sẽ lạnh hơn!"
Nói rồi cậu ấy lập tức vén chăn bông của mình lên, nhìn Giang Tư Nguyệt: "Nhanh vào đây."
Giang Tư Nguyệt trừng to mắt nhìn thiếu niên không hề phòng bị trước mặt, chỉ thấy chăn bông được vén lên kia là sự cám dỗ ngọt ngào nhất trên đời.
Cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không biết nên lựa chọn thế nào.