Còn Thời Tẫn thấy cậu ta mãi không cử động.
Nghĩ đến phần giường ấm áp phía dưới người mình khiến cậu ấy có hơi không muốn nhúc nhích nhưng lại nhìn Giang Tư Nguyệt, cậu ấy cũng chẳng màng gì nữa, trực tiếp quấn chăn bông chui vào bên cạnh Giang Tư Nguyệt rồi đắp chăn bông trên người mình lên người cậu ta.
Giang Tư Nguyệt bất đắc dĩ mỉm cười, lần này không thể trách cậu ta, đây không phải là cậu ta không làm người.
Trong mắt cậu ta mang theo ý cười, lúc Thời Tẫn còn chưa kịp phản ứng đã quấn chăn trên người mình lên người Thời Tẫn, sau đó ôm chặt cậu ấy vào trong ngực.
Gọi mỹ miều là: "Như vậy sẽ ấm hơn!"
Thời Tẫn trừng to mắt, cả người cứng đờ, cơ thể cứ như vậy kề sát cơ thể, cảm thụ được hơi nóng không ngừng tỏa ra từ người Giang Tư Nguyệt làm cậu ấy càng thêm cứng đờ, thân thể cũng không dám động đậy.
Cậu ấy nghe nhịp tim trong lồng n.g.ự.c của Giang Tư Nguyệt rung động màng nhĩ cậu ấy từng chút một khiến cậu ấy vô cùng căng thẳng.
Ngay sau đó, lồng n.g.ự.c của cậu ấy cũng chậm rãi bắt đầu nhanh chóng rung động.
Cậu ấy rất sợ Giang Tư Nguyệt sẽ nghe thấy nên vội vàng che n.g.ự.c lại, cậu ấy muốn thông qua động tác như vậy để giảm bớt tiếng động chói tai kia.
Giang Tư Nguyệt nghe thấy tiếng tim đập của hai người họ đan xen vào nhau, đầu tiên cậu ta có hơi bất ngờ nhưng sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ.
Cũng không phải là không có cảm giác, không phải sao?
Thật sự không có cách nào khống chế được tiếng tim đập của mình, Thời Tẫn dứt khoát trực tiếp đập vỡ bình, cũng không quản nữa.
Cậu ấy chầm chậm bắt đầu đánh giá lồng ngực, cổ và yết hầu nóng bỏng trước mắt mình.
Nhìn yết hầu của Giang Tư Nguyệt, cậu ấy không khỏi ngẩn người.
Mà Giang Tư Nguyệt cảm thụ được hơi thở ấm áp ở cổ khiến cậu ta có hơi ngứa, cho nên cậu ta đã cố gắng thông qua việc lăn yết hầu để giảm bớt cảm giác ngứa này.
Nhìn yết hầu trước mắt thỉnh thoảng lăn một cái, Thời Tẫn nhìn càng thêm chăm chú.
Dần dần, Giang Tư Nguyệt cũng quen với cảm giác ngứa này, cậu ta ôm người trong lòng, dần dần không nhịn được mà ngủ thiếp đi.
Mà Thời Tẫn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu ta, ngẩng đầu nhìn thì thấy Giang Tư Nguyệt đã ngủ rồi nên cậu ấy cũng nhắm mắt lại.
Nhưng mà qua thật lâu, cậu ấy vẫn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Thời Tẫn không nhịn được lại mở mắt ra, lần này yết hầu của Giang Tư Nguyệt ở ngay trước mắt cậu ấy, nó gần như sắp chạm vào mũi cậu ấy.
Thời Tẫn nhìn chằm chằm một lúc lâu thì đột nhiên mà xui quỷ khiến cậu ấy lại sáp lại gần một chút rồi chạm vào nó.
Nhưng mà yết hầu vốn không có bất kỳ chuyển động nào lại lăn một cái.
Thời Tẫn đang duy trì động tác này lập tức ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp.
Cậu ấy chớp mắt, trong lúc không biết làm sao thì đột nhiên vòng eo của cậu ấy đã bị người nọ ôm chặt lấy, sau đó cả người đều hơi nâng lên.
Cậu ấy hoàn toàn không kịp ngậm miệng lại, cũng không còn cách nào ngậm miệng lại.
Trong mắt Thời Tẫn đầy ánh nước long lanh, cậu ấy không biết cậu ấy và Giang Tư Nguyệt đang làm gì, cậu ấy không biết họ có nên làm chuyện này hay không, cũng không biết họ có thể làm chuyện này hay không.
Thân thể cậu ấy đang run rẩy, trong lòng cũng đang run rẩy!
Giang Tư Nguyệt hôn cậu ấy hoàn toàn không chịu buông tha, cậu ấy cảm thấy cái này so với nốt ruồi đen dưới môi cậu ấy, so với vành tai trắng nõn của cậu ấy còn khiến lòng người vui vẻ hơn.
Cậu ta ức h.i.ế.p Thời Tẫn một hồi lâu, cho đến khi người trong lòng bắt đầu run rẩy, cho đến khi cảm thấy một luồng hơi nóng trên mặt thì cậu ta mới miễn cưỡng buông ra.
Mặt Thời Tẫn ửng đỏ vì nghẹn thở, trên mặt toàn là nước mắt nóng hổi.
Giang Tư Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt nóng bỏng, cậu ta vừa cúi đầu đã hôn lên khóe môi Thời Tẫn nhưng cậu ta chỉ nhẹ nhàng cắn môi cậu ấy, không ngậm môi cậu ấy như lúc đầu.
Cho nên Thời Tẫn hoàn toàn không bị ngạt thở.
Thời Tẫn rất ngoan, cậu ấy hoàn toàn không biết phản kháng, đây chính là Giang Tư Nguyệt, cậu ấy biết cậu ấy không thể không làm gì cả nhưng tay chân, toàn thân cậu ấy đều không còn chút sức lực nào.
Cậu ấy biết cậu ấy đang hưởng thụ... Là thích… Vậy sao có thể nỡ phản kháng chứ?
Cảm nhận được sự ngoan ngoãn của Thời Tẫn, Giang Tư Nguyệt càng táo bạo hơn.
Giang Tư Nguyệt thực sự quá thích người trước mắt, mọi nơi trên người Thời Tẫn, cậu ta đều muốn ngắm thật kỹ... Muốn khám phá thật kỹ...
Lúc này, đầu óc cậu ta choáng váng, Giang Tư Nguyệt chỉ nhìn thấy mọi cảnh đẹp hấp dẫn trước mắt rồi tò mò như một đứa trẻ, sau đó hoàn toàn không nỡ buông đồ chơi yêu thích của mình.
Thời Tẫn ngẩng đầu, trong mắt đẫm lệ.
Giang Tư Nguyệt hôn rồi hôn, chậm rãi đi xuống...
Lớp áo mỏng manh của Thời Tẫn đã dần bị cậu ta cọ xát đến mức xộc xệch khiến một bên bị lệch khỏi vai.
Giang Tư Nguyệt nhìn bờ vai tròn trịa và mịn màng của Thời Tẫn, lúc đầu cậu ta sửng sốt nhưng sau đó lại duỗi tay cởi áo Thời Tẫn xuống, lập tức nhìn thấy cảnh quang càng mỹ lệ hơn.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt mơ màng và thuần khiết của Thời Tẫn, Giang Tư Nguyệt như được khích lệ rồi cúi đầu xuống…
Qua một lúc lâu, trông thấy đôi mắt ướt đẫm và trên hàng mi còn dính những giọt nước nhỏ của Thời Tẫn, lúc này cậu ta mới dừng lại.
Đủ rồi.
Vậy là đủ rồi.
Cho dù tiếp tục nữa thì cậu ta cũng không biết cậu ta còn có thể làm gì.
Giang Tư Nguyệt nghĩ rằng Thời Tẫn là người của cậu ta rồi.
Cậu ấy bằng lòng với tất cả những chuyện này nên cậu ấy không thể chạy thoát và Giang Tư Nguyệt cũng sẽ không để Thời Tẫn chạy.
Giang Tư Nguyệt nhất thời không nói gì mà chỉ tựa đầu vào cổ Thời Tẫn không muốn nhúc nhích.
Còn Thời Tẫn lúc này thì dần tỉnh táo lại, cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra họ đã làm gì.
Cậu ấy nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, nhẹ nhàng giơ tay sờ đầu Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt."
"Ừm."
"Chúng ta… Chúng ta là bằng hữu…"
"Sau này không còn là bằng hữu nữa."
Bàn tay sờ vào đầu cậu ta của Thời Tẫn khựng lại. Sau này không còn là bằng hữu nữa sao? Tại sao?
Ngón tay Thời Tẫn không khỏi run rẩy, tại sao Giang Tư Nguyệt lại như vậy? Tại sao ngay cả bằng hữu cũng không thể làm được?
Cậu ta hối hận vì chuyện vừa rồi sao? Vậy... Vậy cậu ấy có thể coi như chưa từng xảy ra nhưng tại sao... Tại sao ngay cả bằng hữu cũng không thể làm?
Không! Không được!
Thời Tẫn đột nhiên ôm lấy cổ Giang Tư Nguyệt, giọng nghẹn ngào: "Giang Tư Nguyệt, huynh không thể... Không thể không làm bằng hữu với ta, không phải ta cố ý, huynh cũng có lỗi, huynh không thể đổ hết lỗi lên ta! Huynh không được!"
"Hơn nữa... Hơn nữa là do chính huynh làm như vậy, ta... Ta chưa từng nghĩ... Ta chưa từng có ý nghĩ như vậy, là huynh... Là huynh! Ta cũng có thể coi như chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu mà, chuyện này không sao, chỉ là... Chỉ là hôm nay thân thiết hơn một chút thôi, chúng ta đều là nam nhân, không sao đâu."
Đầu óc Thời Tẫn rối bời, miệng lảm nhảm nói những lời vô nghĩa, cậu ấy cảm thấy mình như một người điên.
Cậu ấy quá thích cảm giác mà Giang Tư Nguyệt mang lại cho cậu ấy vừa rồi, quá thích... Quá thích!
Giang Tư Nguyệt bị cậu ấy ôm chặt khiến hơi thở cậu ta có hơi khó khăn, muốn giải thích nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay của Thời Tẫn.
Người này, ngày thường trông yếu đuối như vậy, sao giờ lại có sức lực lớn như thế!
Nghe cậu ấy tự lẩm bẩm một mình, còn Giang Tư Nguyệt không thoát ra được nên đành im lặng lắng nghe, cậu ta nghĩ một lúc nữa sẽ giải thích rõ ràng với Thời Tẫn.
Kết quả là Thời Tẫn đột nhiên lại nói sang chuyện khác.
"Giang Tư Nguyệt, ta... Ta biết rồi, ta biết lý do huynh không muốn làm bằng hữu với ta rồi, có phải vì người trong lòng của huynh không? Đúng không? Nhưng huynh cũng là một tên khốn nạn, huynh đã có người trong lòng, sao còn có thể đối xử với ta như vậy!"