Đoàn Đoàn khựng lại: “Đệ… Không thể.”
Đoàn Đoàn vừa định đồng ý thì lại nghe thấy cậu bé trêu chọc: “Nhưng mà đệ mới mười hai tuổi thôi, sao chiều cao không tăng nhiều vậy? Lần này theo huấn luyện có lẽ sẽ giúp đệ cao lớn hơn đó.”
Đoàn Đoàn ngơ ngác, nhất thời cậu bé không biết nên phản bác như thế nào, khi Mộ Nam Tinh vừa nhắm mắt lại, cậu bé mới cẩn thận quan sát người bên cạnh và nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Tinh ca, huynh còn dám nói đệ à, huynh không tự nhìn lại mình xem, huynh đã mười lăm tuổi rồi mà cũng có cao hơn đệ bao nhiêu đâu, Cẩu Đản ca mười lăm tuổi đã sắp cao bằng cha đệ rồi đó, còn huynh thì sao hả?”
Cậu bé ghét bỏ nói: “Có lẽ cũng chỉ cao tới vai cha đệ mà thôi!”
Mộ Nam Tinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm cậu bé một hồi lâu rồi mới hững hờ nói: “Ta và đệ không giống nhau, ta có thể không cần cao như thế…”
Đoàn Đoàn đang định tiếp tục chế nhạo cậu bé thì lại thấy cậu nói tiếp: “Vì sao ta không cần cao như thế hả? Bởi vì dù chỉ cao như thế, ta cũng có thể đánh Cẩu Đản ca kia của đệ mặt mũi bầm dập!”
Đoàn Đoàn nghĩ thầm, Cẩu Đản ca của đệ thì thế nào? Tại sao lại phải gặp huynh? Lại còn mặt mũi bầm dập nữa chứ?
Đoàn Đoàn vội vàng lắc đầu, cậu bé không dám nói nữa đâu!
Mà ở bên kia, giữa trạm giao hàng, Cẩu Đản lại chuẩn bị một thùng lớn đựng nguyên liệu nấu ăn như lần trước và để ở trong tiệm. Hôm nay cậu ấy chỉ dẫn theo mỗi Đô Đô.
Nhưng Đô Đô lại thấy cả ca ca của nó và Nhị Oa ca đều không dùng được, chỉ mỗi nó là hoàn toàn đủ khả năng!
Nhìn Cẩu Đản cẩn thận xem lại nguyên liệu nấu ăn, thằng bé ôm tay đứng ở bên cạnh, trong miệng thì nói nhỏ: “Lát nữa, huynh nhớ phải nướng thịt cho người ta, gắp thức ăn cho người ta, đừng để người ta tự làm, biết chưa hả?”
Cẩu Đản bất lực ngửa đầu lên trời… À không! Nóc nhà mới đúng, cậu ấy bất lực thở dài, sao mình có thể mang theo một quân sư óc chó như vậy được chứ?
Mà Đô Đô hoàn toàn không biết cậu ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy bộ dạng suy nghĩ viển vông của cậu ấy, trên mặt nó hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cẩu Đản ca ca, huynh nghiêm túc đi, huynh có thể để tâm một chút được không hả? Nhỡ đâu không theo đuổi được nương tử, đến lúc đó thì chính huynh là người ăn quả đắng đó!”
Cẩu Đản: “…”
Thứ cho cậu ấy thật sự không biết nên nói gì với thằng nhóc đầu đinh ở trước mặt đi.
Khi tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng Thẩm Lai cũng đến.
Cẩu Đản ra mở cửa, cậu ấy nhìn thấy một người mặc đồ trắng ở bên ngoài, cả người vừa phấn khích vừa căng thẳng: “Ta… Ta… Người, người… Người mau vào đi! Ta đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi, có thể nướng rồi ăn ngay.”
Đô Đô đứng cạnh cửa, nó thò đầu ra bên ngoài: “Tỷ tỷ, Cẩu Đản ca ca của đệ nướng thịt siêu ngon đó! Chắc chắn sẽ không khiến tỷ thất vọng đâu!”
Thẩm Lai nhìn Đô Đô rồi lại nhìn Cẩu Đản: “Đây là đệ đệ của ngươi đúng không?”
Cẩu Đản gật đầu rồi lại lắc đầu.
Thẩm Lai thấy cậu ấy không nói gì, nàng ấy nghi ngờ tiếp tục nhìn cậu.
Cẩu Đản bị nàng ấy nhìn chằm chằm như thế, toàn thân trở nên căng thẳng rất khó chịu, gương mặt cũng bắt đầu đỏ bừng lên.
Đô Đô ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, khi thấy bộ dạng không có tiền đồ này của cậu ấy, nó lặng lẽ liếc mắt nhìn, được rồi được rồi, vẫn phải để nó phải ra tay!
“Tỷ tỷ, đệ không phải là đệ đệ ruột của Cẩu Đản ca, huynh ấy và ca ca của đệ là bằng hữu rất thân, cha đệ và cha huynh ấy cũng là bằng hữu thân thiết, vì vậy đệ cũng coi như là đệ đệ ruột của huynh ấy.”
Thẩm Lai gật đầu: “Thì ra là vậy! Cậu nhóc à, đệ đáng yêu lắm đó!”
Thằng nhóc này vừa tuấn tú vừa đáng yêu, nói chuyện rành mạch rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một người thông minh.
Đô Đô kiêu ngạo gật đầu: “Cũng… Cũng bình thường thôi ạ.”
Thẩm Lai ngẩn người, sau đó nàng ấy lập tức bật cười: “Tần Gia Bảo, thật đó! Tiểu đệ đệ này của ngươi vừa thông minh vừa đáng yêu! Quả là khiến người khác phải yêu thích mà!”
Đô Đô chững chạc, đàng hoàng khen lại: “Tỷ tỷ, tỷ cũng rất xinh đẹp, hôm nay bộ quần áo của tỷ mặc cũng rất đẹp! Trâm cái đầu vô cùng tinh xảo! Mấy thứ này càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của tỷ đó!”
Thẩm Lai kinh ngạc nhìn cậu bé, hôm nay nàng ấy cố ý mặc một bộ quần áo mới, còn dùng cả trâm cài đầu, nhưng từ khi nàng ấy ra ngoài, nha hoàn và gã sai vặt ở trong phủ tể tướng đi theo nàng ấy cả ngày nhưng lại không hề phát hiện ra!
Nhưng thằng bé này vừa gặp đã chú ý tới những thứ này, quả thực là khiến người ta phải thích mà.
Thẩm Lai cười híp mắt, nàng ấy xoa đầu cậu bé: “Hôm nay ta mặc quần áo mới mua được vài ngày, trâm cài đầu cũng vừa mới mua, ta vừa lướt thoáng qua đã nhìn trúng nó rồi!”
Đô Đô vội vàng giơ ngón tay cái lên: “Tỷ tỷ, tỷ có mắt nhìn lắm đó, bộ quần áo này như thể làm ra để dành cho tỷ vậy! Vô cùng phù hợp! Nếu để một người khác mặc thì có lẽ sẽ không đẹp như vậy đâu!”
Thẩm Lai bị nó dỗ dành đến vui vẻ: “Phải không! Lão bản kia cũng nói ta là vị khách phù hợp với bộ quần áo này nhất!”
“Hắn nói không sai chút nào!”
Đô Đô nắm lấy tay nàng ấy rồi nói: “Tỷ tỷ, nào, mau vào đi, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, thịt đang chờ tỷ trong phòng đó!”
Thẩm Lai nghe thấy vậy thì vội vàng đi theo nó vào tiệm.
Chỉ để lại một mình Cẩu Đản đứng trong làn gió thổi, cậu ấy không thể ngờ được.
May mà Đô Đô còn nhỏ, nếu không… Nếu không thì cậu ấy hoàn toàn không còn cơ hội nữa!
Chẳng trách thằng bé này lại hay khoe khoang bảo nó có rất nhiều kinh nghiệm, biết dỗ dành khiến các cô gái vui vẻ, lần này cuối cùng cậu ấy cũng được chứng kiến rồi!
Quả thực là nhân vật siêu phàm mà! Có lẽ trời sinh đã biết tán tỉnh nữ hài tử rồi!
Vừa rồi mình gặp Thẩm Lai đã ngẩn người, nào còn chú ý tới quần áo và trâm cài đầu của nàng ấy nữa chứ?
Cậu ấy lắc đầu, xem ra phải thực sự học hỏi Đô Đô mới được.
Cậu ấy ném những suy nghĩ lộn xộn ra sau đầu, sau đó vội vàng đóng cửa và đi vào nhà.
Trong nhà, Thẩm Lai tò mò nhìn thịt ra rau của được bày đầy trên bàn.
Thấy nàng ấy suýt chạm vào vỉ sắt, Cẩu Đản bị dọa tới giật nảy mình, cậu ấy vội vàng giữ tay nàng ấy lại: “Nguy hiểm đó! Cái này nóng lắm, đừng chạm vào!”
Thẩm Lai bị cậu ấy lớn tiếng mà ngẩn người: “À, ta… Ta, ta biết rồi.”
Lúc này, Cẩu Đản mới nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có hơi không đúng, cậu ấy vội vàng nói tiếp: “Ta… Ta sợ người bị thương thôi.”
Đô Đô đứng cạnh hai người họ nhìn, khi thấy Cẩu Đản ca ca của nó nắm lấy tay của nữ nhi nhà người ta, một hồi lâu sau vẫn không buông ra, nó lập tức che miệng cười trộm, xem ra Cẩu Đản ca ca của nó cũng không phải là hoàn toàn không hiểu phong tình mà!
Một hồi lâu sau, khi cảm nhận được bàn tay ấm áp, mịn màng trong tay mình đang cố rút ra, cậu ấy lập tức xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng buông tay Thẩm Lai ra: “Ta… Ta không cố ý, người đừng tức giận! Ta đi nướng thịt cho người! Người, người… Người mau ngồi xuống đi!”
Lần đầu tiên có một thiếu niên nắm tay mình, mặc dù là bởi vì sợ nàng ấy bị thương nên mới vô tình cầm lấy, nhưng Thẩm Lai vẫn vô cớ cảm thấy mất tự nhiên, giọng điệu của nàng ấy trở nên hơi lắp bắp: “Được… Được.”
Nói xong thì vội vàng ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.
Cẩu Đản nuốt nước bọt, cậu ấy vội vàng lấy một đĩa thịt ba chỉ, cầm đũa và bắt đầu nướng.
Chỉ là, bàn tay gắp miếng thịt của cậu ấy vẫn đang hơi run.