{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 356

Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối

Triệu Linh Nhi/赵灵儿 1627 Chữ 13/03/2025 00:05:06

Đô Đô nhìn thoáng qua, nó không đành lòng nhìn nữa, nhắm mắt lại và nghĩ thầm, quả là vô dụng mà.

Ngay sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lai, khi thấy nàng ấy không phát hiện bàn tay của Cẩu Đản ca ca hơi run lên, vì vậy đã hỏi: “Tỷ tỷ, nhà tỷ ở đâu vậy ạ? Là ở ngay kinh thành này sao?”

Thẩm Lai lắc đầu: “Không phải, nhà ta ở huyện Viễn Khánh, muốn đến kinh thành thì phải ngồi xe ngựa mất hai ba ngày.”

“Ôi! Đệ từng nghe nói đến huyện Viễn Khánh, nghe nói nơi đó rất tốt, lại có rất nhiều mỹ nhân, trước kia thì đệ không tin, nhưng bây giờ khi gặp được tỷ rồi đệ mới không thể không tin được, thì ra tin đồn đó không phải là giả!”

Đô Đô khen ngợi, nó dỗ dành nàng ấy đến mức mặt mày hớn hở, sau đó nắm bắt cơ hội tiếp tục hỏi: “Vậy tỷ tỷ đến kinh thành để thăm người thân sao?

Thẩm Lai gật đầu: “ Đúng vậy, cha nương ta cố ý bảo ta tới thăm đại biểu ca của ta… Ta có hai biểu ca, cữu cữu và cữu mẫu đều đã qua đời, cha nương đã già nên không yên lòng về bọn họ.”

“Thì ra là thế, vậy biểu ca của tỷ là thiếu niên lang nhà ai vậy? Nói không chừng đệ biết thì sao, năm ngoái nương của đệ muốn giới thiệu cho tỷ tỷ nhà cô cô của đệ một lang quân nên đã gặp tất cả người trong kinh thành, ngày nào đệ cũng đi theo nương, có lẽ cũng đã từng gặp đấy.”

Chắc chắn Thẩm Lai không thể nói biểu ca của mình là tể tướng được: “Bọn họ, đại biểu ca của ta đã sắp ba mươi tuổi rồi, nhị biểu ca thì cả ngày như một đứa trẻ, có lẽ sẽ không nữ tử nào bằng lòng gả cho bọn họ đâu.”

Cẩu Đản vừa nướng thịt vừa cố gắng lắng nghe và nhớ kỹ tất cả lời nàng ấy nói.

Khi nghe được thông tin mà mình muốn, Đô Đô mới thỏa mãn dừng câu chuyện, nó nhìn miếng thịt thơm ngào ngạt ở trong vỉ sắt và nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không nói chuyện nữa, mau ăn thịt nướng thôi nào, tỷ nếm thử tay nghề của Cẩu Đản ca ca đi ạ, huynh ấy là người nướng thịt ngon nhất trong nhà đệ đó.”

Cẩu Đản gắp miếng thịt ba chỉ vừa nướng vào trong bát của nàng ấy: “Mau ăn nhân lúc còn nóng đi!”

Thẩm Lai ngửi được mùi thịt thơm phức, nàng ấy gật đầu, sau đó lập tức gắp miếng thịt rồi chấm vào nước chấm cay trước mặt.

Vừa ăn, đôi mắt của nàng ấy lập tức mở to, sau khi nhanh chóng ăn hết, nàng ấy kích động nói: “Ngon quá! Đây là mỹ thực số một số hai ta từng được ăn khi đến kinh thành đó! Tần Gia Bảo, tay nghề này của ngươi tốt thật đó!”

Cẩu Đản nở nụ cười dịu dàng, cậu ấy cầm một miếng xà lách rồi gắp hai miếng thịt và một lát tỏi nướng, cuộn lại rồi đưa cho nàng ấy: “Người ăn thử xem thế nào đi?”

Thẩm Lai nhanh chóng nhận lấy cuốn thịt của cậu ấy, ăn hai ba miếng đã hết: “Ngon! Ngon lắm đó!”

Đô Đô thấy nàng ấy thích ăn thì hài lòng gật đầu, nương nó nói muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của nàng đã, xem ra, Cẩu Đản ca ca rất có hy vọng đó!

Suy nghĩ một hồi, nó đột nhiên lên tiếng: “Cẩu Đản ca ca, huynh cũng phải quan tâm đến đệ chứ, sao chỉ gắp thịt cho mỗi tỷ tỷ thôi vậy, hoàn toàn quên mất một người sống sờ sờ là đệ rồi!”

Nghe thấy nó nói vậy, Thẩm Lai không nhịn được mà nhìn Cẩu Đản, gương mặt nàng ấy đỏ bừng.

Cẩu Đản cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Đô Đô nhìn Cẩu Đản, rồi lại nhìn Thẩm Lai, nó hài lòng cắn một miếng thịt nướng, làm việc lớn không lộ tên, lại cắn thêm một miếng, ừm! Thịt nướng thơm quá!

Ăn thịt nướng xong, Cẩu Đản nhanh chóng vứt bỏ Đô Đô, ném nó ở trong cửa tiệm rồi nhanh chóng đưa Thẩm Lai về.

Mà Đô Đô chỉ có thể trợn mắt nhìn, gì thế này? Còn có kiểu lợi dụng xong rồi vứt đi sao?

Đến khi Cẩu Đản trở về cửa tiệm thì đã qua nửa canh giờ, Đô Đô biết phủ tể tướng chỉ cách chỗ bọn họ một khắc đồng hồ, vừa đi vừa về cũng chỉ mất hai khắc thôi, vậy mà Cẩu Đản lại đi mất tận nửa canh giờ!

“Cẩu Đản ca ca! Huynh quá không có nghĩa khí, huynh ném một đứa bé đáng thương là đệ lại trong tiệm! Mà huynh lại còn đi rất lâu nữa!”

Cẩu Đản dọn dẹp hộp thức ăn, cậu ấy xoa đầu nó: “Đô Đô ngoan, hôm nay đệ vất vả rồi, huynh về muộn là bởi vì… Bởi vì bọn huynh đi dạo chợ đêm nữa.” Sau đó, Cẩu Đản không nhịn được mà bật cười rồi mới nói tiếp: “Huynh… Huynh mua tặng nàng ấy một cái trâm cài đầu, nàng ấy nhận rồi!”

Đô Đô gật đầu: “Ừm, thời gian này đúng là không uổng phí mà, vẫn có thu hoạch, nhưng mà Cẩu Đản ca ca này, đệ cảm thấy huynh rất có hy vọng đó!”

Cẩu Đản nghe thấy vậy thì vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nói: “Nói thử xem nào!”

Đô Đô thần bí sửa sang lại quần áo, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi mới ung dung nó: “Sao huynh lại ngu ngốc như vậy chứ, chẳng lẽ huynh không nghe câu hỏi lúc trước của đệ à? Có nghe ra tỷ ấy không có gì với hai người biểu ca kia không? Tỷ đến kinh thành chắc chắn là bởi vì phụ mẫu muốn thăm hai người biểu ca kia, nếu tỷ ấy không thích bọn họ, vậy không phải huynh đã có cơ hội rồi sao?”

Cẩu Đản ngơ ngác nhìn thằng nhóc trước mặt, sắc mặt của cậu ấy lập tức trở nên phức tạp, cậu thật sự không thể hiểu được rõ ràng đây là một thằng nhócmới sáu bảy tuổi, tại sao nó lại hiểu được những thứ này vậy?

Đô Đô nghi ngơ nhìn cậu ấy: “Sao vậy?”

Cẩu Đản lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ca ca cảm thấy đệ quá thông minh.”

Đô Đô kiêu ngạo, ra vẻ như thể vốn dĩ đệ rất thông minh mà, sao bây giờ huynh mới biết vậy.

“Cho nên Cẩu Đản ca ca à, huynh phải thật sự cố gắng mới đúng! Tranh thủ đi dạo với người ta nhiều vào! Nương đệ nói muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người đó đã, nương của đệ cũng thấy huynh nấu cơm rất ngon, vì vậy huynh phải tận dụng cho tốt vào!”

Cẩu Đản gật đầu: “Ừm, huynh biết rồi!”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, hai người Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đã ở kinh thành được hai tháng.

Dưới yêu cầu của Đô Đô, Tần Tĩnh Trì đã làm mười cái ván trượt, chất lượng của mỗi chiếc vẫn tốt hơn bao giờ hết.

“Trời ơi! Cha! Tay nghề của cha tốt thật đó! Hoa văn trên mấy cái ván trượt này đều rất đẹp! Con thích lắm!”

Nhất là chiếc ván trượt có hoa văn được bôi một lớp thuốc màu màu xanh, vô cùng đẹp.

Đô Đô vừa nhìn đã thích đến mức không thể buông tay.

Tần Tĩnh Trì bất lực nói: “Ván trượt của con mới chơi được bao lâu hả? Mấy cái này con không được dùng cái nào hết, đây là cha làm cho tiểu hoàng tử ở trong cung!”

“Tiểu hoàng tử? Là đệ đệ của Tinh Tinh ca ca đúng không ạ?” Đô Đô hỏi.

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng vậy.”

Đô Đô tò mò: “Con rất muốn gặp em bé mới sáu bảy tháng đó! Chắc chắn sẽ rất đáng yêu!”

“Không phải ở trong thôn con đã được thấy nhiều rồi sao? Niệm Niệm nhà A Chính thúc thúc đó, khi ấy con cũng gặp rồi mà.”

Đô Đô xấu hổ nói: “Nhưng mà… Nhưng mà Tinh Tinh ca ca rất tuấn tú nên con muốn biết đệ đệ của huynh ấy có đẹp như thế không!”

“Nếu có cơ hội, chắc chắn con sẽ được gặp tiểu hoàng tử thôi.” Tần Tĩnh Trì thản nhiên nói.

Làm ván trượt rất phiền phức, các bộ phận làm mất rất nhiều thời gian, vì vậy không thể sản xuất hàng loạt được, bởi thế mười chiếc ván trượt này của Tần Tĩnh Trì chắc chắn sẽ bán được giá rất cao.

Mà Giang Oản Oản cũng mặc kệ hai cha con họ làm những thứ này, sau khi họ tới kinh thành đã mua một căn nhà, dù căn nhà này không ở khu vực quá phồn hoa, nhưng hơn ở chỗ nơi nào trong điền trang cũng trang nhã, căn nhà không lớn không nhỏ, đủ để cả nhà họ ở cùng nhau.

Họ càng nghĩ càng cảm thấy sống ở Lăng Tiêu lâu cũng không phải là vấn đề, nếu sau này bọn họ có trở về huyện Khúc Phong, vậy Giang Tư Nguyệt và mấy hài tử vẫn có thể ở đây, hoặc là họ có thể đào tạo riêng một đầu bếp, nếu có thời gian rảnh cũng có thể nấu một bữa ăn.

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:05:06

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :