{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 354

Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối

Triệu Linh Nhi/赵灵儿 1598 Chữ 13/03/2025 00:05:04

Nhưng rốt cuộc vẫn có người không phục, có lòng kiêu ngạo, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng giơ tay và bước ra.

Nếu luận võ thì sẽ phải tiếp xúc cơ thể, rất dễ làm Mộ Nam Tinh bị thương, vì vậy hắn ta sẽ không bao giờ chọn luận võ.

“Thái tử điện hạ, mạt tướng muốn so tài kỵ xạ với ngài, có được không ạ?”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Đương nhiên là được!”

Ngay sau đó, cậu bé nhìn đám người: “Sao nào? Còn ai không?”

Nếu đã có người đầu tiên đứng ra, đương nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba!

Không bao lâu sau, trong đội ngũ đã có người mười đứng ra.

Mà những người khác dù không đứng ra, nhưng đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn bọn họ.

Thấy bọn họ ôm quyền, cợt nhả đứng dậy, không có chút quy củ và kỷ luật nào, Đoàn Đoàn nhíu mày.

Vốn dĩ cậu bé muốn nói gì đó, nhưng khi quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh thì lại nhận ra trên mặt huynh ấy hoàn toàn không có bất cứ biểu cảm thừa thãi, như thể chẳng thèm để ý tới sự vô lễ của bọn họ.

Đoàn Đoàn vỗ nhẹ vào cánh tay cậu bé: “Nam Tinh ca?”

Mộ Nam Tĩnh lắc đầu nói với cậu bé: “Không sao đâu.”

Sau đó, cậu bé nhìn mười mấy người kia rồi nói: “Mấy người đứng lên sau, nói thử xem các ngươi muốn so cái gì?”

Đám người trăm miệng như một: “Kỵ xạ!”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Được, vậy thì cùng bắt đầu… Xem ai… Bắn được nhiều mục tiêu di động hơn!”

“Được! Ta nghe thái tử điện hạ!”

“Bắt đầu!”

Chỉ thấy Mộ Nam Tinh ra lệnh, đám người trèo lên ngựa rồi bắt đầu lao đi nhanh như bay, những chiếc bia ngắm di động lúc ẩn lúc hiện xung quanh võ đài.

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong, cậu bé không để đám người kia kịp phản ứng đã nhanh chóng b.ắ.n một mũi tên ra.

Một mũi tên b.ắ.n trúng hồng tâm, từng chiếc bia ngắm lần lượt bị b.ắ.n trúng, nhưng cậu bé vẫn chưa hề dừng lại.

Sau khi b.ắ.n bia ngắm xong, cậu bé nhanh chóng hướng mũi tên sang những tên binh lính đang di chuyển nhanh, mãi cho đến khi người cuối cùng trong đám người muốn khiêu chiếu với mình bị b.ắ.n rách nón, sợ đến không nói thành lời.

Trong những bia ngắm di động kia, chỉ có khoảng hai, ba người b.ắ.n trúng một hai cái, còn lại toàn bộ đều do Mộ Nam Tinh giải quyết từng cái một.

Không nói đến mấy người bọn họ tự trải nghiệm, đến những binh lính đứng trong võ đài đều để lộ vẻ mặt ngạc nhiên!

Mãi cho đến khi Mộ Nam Tinh xuống ngựa, bọn họ mới từ từ tỉnh táo lại.

Lần này, trong mắt của đám người nhìn cậu bé không còn là sự khinh thường như ban đầu nữa, tất cả đều đứng thẳng, tay áp sát vào viền quần với sự kính trọng hoàn toàn.

Đoàn Đoàn thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Quả là Nam Tinh ca của cậu bé lợi hại! Chỉ trong vài khắc đồng hồ mà đã có thể xử lý một đám người như thế rồi!

Thấy Mộ Nam Tinh xoay người xuống ngựa, Đoàn Đoàn lặng lẽ giơ ngón cái với cậu bé.

Mộ Nam Tinh nở nụ cười, cậu bé khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, nụ cười biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Sao nào? Còn ai không phục nữa không? Có lời không phục thì cứ đứng ra, ta sẽ tiếp tục so tài với các ngươi!”

Cả đám người ai nấy đều nghiêm mặt nín thở, nào còn dám nói thêm lời thừa thãi nữa.

Mà những người đứng ra khiêu chiến đều tán thưởng và kính nể nhìn cậu bé.

Lý Hổ - người đầu tiên đứng ra, hắn ta đi tới trước mặt cậu rồi nghiêm túc nói: “Sau này mạt tướng chỉ nghe lệnh thái tử điện hạ, người sai đâu đánh đó!”

Dứt lời, hắn ta quỳ gối xuống trước mặt cậu bé.

Những người khác cùng đứng ra khiêu chiến với hắn ta cũng lần lượt quỳ xuống.

“Sau này, Lý Tùng chỉ cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ!”

“Vương Duyệt chỉ cống hiến sức lực cho thái tử điện hạ!”

“Trương Cánh…”

“Mã Toàn…”

Ý lạnh trong mắt Mộ Nam Tinh bớt đi, gương mặt xuất hiện nụ cười dịu dàng, cậu bé đỡ mười mấy người trước mặt đứng dậy: “Lý Hổ phó tướng, ta biết trước kia, ngươi từng là cường tướng số một, số hai ở Trấn Bắc quân! Có lẽ kỵ xạ của ta chỉ hơi mạnh hơn mọi người thôi, những cái khác thì còn chưa chắc.”

“Còn cả Lý Tùng, Mã Toàn, Vương Duyệt…. Và tất cả các tướng sĩ ở trong đội hình này nữa!” Nói tới đây, cậu bé hơi dừng lại: “Trước kia, mọi người như thế nào ở trong quân đội, ta đều biết rõ! Các ngươi yên tâm, khi là thủ hạ của Mộ Nam Tinh ta, chỉ cần huấn luyện chăm chỉ thì không cần lo lắng đến điều gì hết, thê nhi của các ngươi, ta sẽ cố gắng chăm sóc! Tuyệt đối không để các ngươi phải lo lắng!”

“Sau này, các ngươi chỉ cần đi theo ta g.i.ế.c địch, mở mang bờ cõi!”

Mọi người nghe tới đây thì mới bắt đầu chú ý.

Những năm gần đây, mặc dù biên cương Diên Khánh thường xuyên bị các tiểu quốc mạo phạm, tuy đều bị quân đội biên phòng của bọn họ đánh lui nhưng cứ tiếp tục như vậy, nếu không đánh trả thì bọn hắn sẽ càng ngày càng làm càn, sau này chắc chắn sẽ không kiêng nể gì cả.

Họ là những binh tướng ngày ngày được huấn luyện, nhưng lại không được lên chiến trường, tất cả đều cảm thấy rất buồn bã, bây giờ nghe thấy Mộ Nam Tinh nói vậy, ánh mắt mọi người đều toát lên sự nồng cháy!

Chỉ hận ngày mai không thể lên chiến trường luôn!

Mộ Nam Tinh ra hiệu cho mọi người yên lặng lại, cậu bé nói tiếp: “Bây giờ các ngươi đừng quá kích động, mặc dù trong quân đội thì các ngươi cũng được coi như là người nổi bật, nhưng khi ở trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, cũng sẽ không có quả ngọt cho các ngươi ăn!”

Giọng điệu của cậu bé bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Vì vậy, nếu muốn sớm ngày lên chiến trường, ngày thường khi các ngươi huấn luyện phải càng tập trung và khắc khổ hơn! Nghiêm túc hơn!”

Nghe thấy cậu bé nói vậy, dường như đám binh sĩ nhận được sự cổ vũ rất to lớn, họ lập tức trở nên nghiêm túc hơn!

Mặc dù Mộ Nam Tinh chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi gầy yếu, nhưng cậu bé không chỉ có khí lực cao, mà mỗi một câu nói của cậu bé đều có sức mạnh trấn an lòng người.

Nhìn mọi người không còn sự khinh thường và mỉa mai như ban đầu nữa, Mộ Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, hàng phục đám tuấn mã này cũng coi như là chuyện quan trọng trước mắt.

Trên đường về, Đoàn Đoàn ngồi cạnh Mộ Nam Tinh, trong mắt cậu bé tràn đầy sự phấn khích và ngưỡng mộ.

“Tinh Tinh ca ca! Huynh lợi hại thật đó! Đệ muốn xem sau này đám người kia còn dám không phục huynh nữa không?”

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn cậu bé và khẽ cười nói: “Sao đệ không gọi ta là Nam Tinh ca nữa vậy? Không phải đệ nói gọi Tinh Tinh ca ca sẽ làm đệ quá ngây thơ sao?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Thỉnh thoảng đệ kích động quá vẫn hay gọi nhầm thôi mà!”

Ngay sau đó, cậu bé lại nói tiếp: “Nhưng mà… Nghe bệ hạ nói bọn họ đều là người trong quân đội tinh nhuệ, mọi phương diện khác chắc chắn đều rất lợi hại!”

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Bọn họ đều có ưu điểm của riêng mình, sự am hiểu của từng người cũng không giống nhau, nói không chừng trong số bọn họ, kỵ xạ của nhiều người còn không tốt hơn đệ đâu.”

Đoàn Đoàn kinh ngạc nhìn cậu bé: “Hả? Không thể nào? Mười mũi tên thì đệ chỉ b.ắ.n trúng khoảng năm sáu tiễn vào trúng hồng tâm, nếu so với huynh thì không biết kém hơn bao nhiêu nữa!”

Mộ Nam Tinh nói: “Đệ đừng tự coi nhẹ mình, ngày nào đệ tan học cũng đi theo ta huấn luyện, hơn nữa còn chỉ luyện mỗi kỵ xạ, vì vậy chắc chắn không chênh với bọn họ là bao!”

Cậu bé cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn, sau một hồi do dự thì vẫn nói: “Nhưng mà, tuy kỵ xạ của đệ khá tốt nhưng võ nghệ lại quá kém, bắt đầu từ ngày mai, đệ đừng chạy đi chơi khắp nơi nữa, cứ huấn luyện theo đám người này đi!”

Thấy vẻ tuyệt vọng như bị sét đánh của Đoàn Đoàn, cậu bé chân thành nói: “Tần Kỳ An, ta nói nghiêm túc đó, ít nhất đệ cũng phải học để tự bảo vệ mình chứ, mặc dù không có khả năng, nhưng lỡ có một ngày, bên cạnh đệ toàn là kẻ địch, dựa vào kỵ xạ và chút công phu mèo cào của đệ, đệ cảm thấy mình có thể chạy thoát được không?”

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:05:04

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :