{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 353

Một Sớm Xuyên Qua, Ta Làm Nông Nuôi Bảo Bối

Triệu Linh Nhi/赵灵儿 1626 Chữ 13/03/2025 00:05:04

Thẩm Lai lắc đầu: “Ngươi yên tâm đi, ta đã khỏi hoàn toàn rồi, không sao đâu.”

“Ngày đó… Ngươi không ngốc đến mức chờ ta đó chứ?” Thẩm Lai hỏi.

Cẩu Đản ngẩn người, cậu ấy do dự một hồi rồi mới lắc đầu: “Không… Không chờ quá lâu đâu.”

Thẩm Lai thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt! Ta sợ ngươi đợi ta lâu quá! Làm ta lo lắng mất mấy ngày nay.”

Cẩu Đản híp mắt cười, cậu ấy lắc đầu: “Không đâu, chỉ là hôm đó có chuẩn bị thịt nướng, người không được ăn nên cảm thấy hơi đáng tiếc.”

“Vậy… Vậy lúc nào ngươi lại mời ta ăn nhé?” Thẩm Lai nghiêm túc nhìn cậu ấy.

Nghe thấy vậy, Cẩu Đản lập tức nở nụ cười: “Được được được! Khi nào người muốn ăn, ta sẽ lập tức nướng cho người ngay!”

Nhìn thiếu niên ngu ngơ ở trước mặt, Thẩm Lai không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Vậy… Ngày mai ta muốn ăn! Ngày mai, ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi nhớ phải chuẩn bị kỹ càng đó!”

Cẩu Đản nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng ấy mà chỉ biết ngây ngô gật đầu: “Ừm! Được!”

Buổi tối, khi Cẩu Đản trở về, trên mặt cậu ấy là ý cười không thể che giấu được.

Đoàn Đoàn và Đô Đô nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu ấy mấy ngày nay, bây giờ đột nhiên thấy gương mặt tươi cười của cậu ấy thì đều cảm thấy kinh ngạc.

“Cẩu Đản ca, có chuyện tốt đến sao? Sao huynh lại vui vẻ thế?” Đoàn Đoàn đóng quyển sách trên tay vào, cậu bé tò mò hỏi.

Đô Đô cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.

Vốn dĩ Cẩu Đản định không nói cho bọn họ biết, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn cần phải dẫn họ tới ăn thịt nướng với Thẩm Lai, vì vậy cậu ấy đã thành thật nói: “Hôm nay, Thẩm Lai có tới… Tới tìm huynh.”

Đoàn Đoàn mở to hai mắt, cậu bé há hốc miệng!

Đô Đô cầm lấy ống tay áo của cậu ấy: “Sau đó thì sao? Tỷ ấy nói gì vậy?”

Cẩu Đản mỉm cười nói: “Lần trước nàng ấy không tới được là vì bị bệnh, không phải là cố ý thất hẹn.” Sau đó nhìn hai người họ, cậu ấy vui vẻ nói: “Nàng ấy còn nói… Còn nói ngày mai muốn ăn thịt nướng với huynh!”

“Trời ơi! Vậy lần này chắc chắn sẽ thành công rồi!” Đoàn Đoàn kích động nói

“Cẩu Đản ca ca! Vậy lần này, huynh nhất định phải nắm chắc cơ hội này đó! Lần trước tỷ tỷ không đến, lần này, chắc chắn tỷ ấy cảm thấy rất áy náy, nếu huynh đối xử với tỷ ấy thật tốt, nói không chừng tỷ ấy sẽ thích huynh đó!” Đô Đô vẫn không từ bỏ mọi cách để chứng minh kinh nghiệm phong phú của mình, nó vẫn luôn ở trên con đường nghĩ cách.

Cẩu Đản gật đầu: “Huynh biết rồi, còn nữa… Ngày mai, các đệ đi với huynh nhé.”

Đoàn Đoàn nhíu mày, cậu bé do dự nói: “Cẩu Đản ca, đệ không thể đi với huynh được rồi, ngày mai, đệ còn phải tới võ đài của Nam Tinh ca, bệ hạ đã phân một nghìn người cho ca ca, sau khi huấn luyện xong, sau này họ sẽ là thân vệ riêng của ca ca, vì vậy ca ca rất coi trọng việc này, ngày mai chính là ngày đầu tiên huấn luyện, đệ phải đi xem mới được!”

Cẩu Đản vội nói: “Không sao đâu, huynh dẫn theo Nhị Oa và Đoàn Đoàn đi cũng thế mà, đệ cứ ở cùng thái tử điện hạ đi.”

“Vậy được, ngày mai huynh phải thật cố gắng đó!”

Sáng ngày hôm sau, Đoàn Đoàn vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì xe ngựa của Mộ Nam Tinh đã dừng ở bên ngoài Lăng Tiêu Lâu.

“Nam Tinh ca!” Đoàn Đoàn vẫy tay với Mộ Nam Tinh ngồi trong xe ngựa.

Mộ Nam Tinh không lộ mặt nhưng trong mắt luôn có ý cười.

Ở trên võ đài, một nghìn binh lính đã xếp hàng ngay ngắn ở trên đó.

Những binh lính này ai cũng trông rất cường tráng, Đoàn Đoàn không khỏi nói: “Nam Tinh ca, bệ hạ ban cho huynh những binh lính này trông rất dũng mãnh! Nếu huấn luyện thật tốt thì chắc chắn sẽ là một đội mãnh tướng đấy!”

Mộ Nam Tinh ngồi trên lưng ngựa nhìn đội ngũ ở trước mặt, cậu bé hài lòng gật đầu: “Phụ hoàng cố ý chọn cho ta đó, bọn họ đã được huấn luyện bài bản rồi, bây giờ giao vào tay ta…” Đôi mắt của cậu sáng như đuốc, trong mắt tràn đầy sự kiêu ngạo, cậu bé chậm rãi nói: “Sau này sẽ là một thanh kiếm sắc bén, khi ấy những bộ tộc man di dám giở trò ở biên cương Diên Khánh của chúng ta sẽ phải ăn khổ đấy.”

Đoàn Đoàn cười gật đầu: “Thật ra bây giờ bọn họ cũng không dám làm gì nhiều, hiện nay khắp nơi của Diên Khánh đều trồng các sản lượng có năng suất cao, bách tính và quân đội đều được ăn no, chẳng lẽ còn phải lo đánh không lại những tên lâu la suốt ngày ăn đồ khô nuốt không trôi, sống ở vùng lãnh thổ cằn cỗi sao?’

Mộ Nam Tinh quay đầu nhìn cậu bé, trong mắt tràn đầy sự tán thành: “Nói không sai!”

Mộ Nam Tinh cưỡi Hắc Phong tới trước mặt mọi người, cậu bé đi qua từng hàng người, nghiêm túc đánh giá từng người một trong bọn họ.

Theo lý mà nói, Mộ Nam Tinh cũng chỉ là một tiểu thiếu niên mới khoảng chừng mười lăm tuổi, huống hồ dáng dấp còn không cường tráng như Mộ Quy Hoằng, mười lăm tuổi, dáng người vẫn rất mảnh khảnh, thoạt nhìn như chẳng thể chịu nổi cực khổ.

Mà một nghìn người trong đội ngũ này đều được lựa chọn từ các quân đội tinh nhuệ ở các khu vực khác nhau, vốn dĩ bọn họ ở trong quân đội đã là người nổi bật hiếm có, bây giờ được chọn ra để làm thủ hạ cho thiếu niên gầy yếu này, thật ra trong lòng bọn họ không phục Mộ Nam Tinh lắm.

Thậm chí mặc dù động tác thì cung kính, nhưng trong lòng lại đang rất khinh thường.

Mộ Nam Tinh nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt bọn họ, sau khi đánh giá từng người xong, cậu bé kéo dây cương, cưỡi Hắc Phong đi tới trước đội ngũ.

Ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống mọi người, ánh mắt của cậu sắc bén, giọng điệu lạnh lùng nói: “Sau này, các ngươi sẽ là người của ta, bất kể trước kia các ngươi lợi hại như thế nào, nhưng ở chỗ của ta, các ngươi cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa, trình độ của tất cả mọi người đều không khác nhau là mấy, không chia ra ai mạnh ai yếu.”

Nói tới đây, cậu bé dừng lại, nhìn lướt qua toàn đội ngũ rồi nói: “Có thể trước kia các ngươi huấn luyện ở trong quân đội rất vất vả, nhưng ở đây, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, vì vậy lần huấn luyện tiếp theo sẽ khác hoàn toàn, nếu không thể kiên trì được nữa thì có thể rời đi ngay!”

“Vâng!”

Những người ở trong đội ngũ nghe thấy vậy thì bắt đầu xì xào, trên mặt toàn là ý cười, nhưng khi nhìn kỹ lại, bên trong ý cười lại có sự mỉa mai.

Sở dĩ bọn họ có thái độ tùy tiện như vậy với Mộ Nam Tinh, thật ra là bởi vì khi Mộ Quy Hoằng hạ lệnh chọn bọn họ thì đã nói rằng, sau này nếu bọn họ cảm thấy không phục tướng quân dẫn đầu thì có thể nói ra, cho dù người đó là ai.

Đương nhiên, đây hoàn toàn là yêu cầu của Mộ Nam Tinh.

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh nhìn, cậu bé không nhịn được mà cưỡi ngựa đi tới đó rồi nói: “Trước kia, trong quân đội không dạy các ngươi cái gì gọi là kỷ luật nghiêm khắc sao? Sau này, thái tử điện hạ chính là chủ nhân của các ngươi, các ngươi không còn là quân nhân nữa, mà là người bảo vệ an toàn của huynh ấy, vì vậy các ngươi phải có thái độ cung kính, nếu không muốn phải chịu thiệt thòi!”

Mộ Nam Tinh là thái tử nhưng thái độ của bọn họ đã tùy tiện như vậy, khi thấy Đoàn Đoàn còn nhỏ hơn cả Mộ Nam Tinh, hơn nữa lại không phải là người có danh tiếng ở trong kinh thành, vì vậy sự khinh thường ở trong mắt mọi người các nồng đậm hơn.

Mộ Nam Tinh cau mày, cậu bé nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn, sau đó liếc nhìn các binh tướng ở trước mắt rồi xoay người nhảy xuống ngựa.

“Nếu mọi người không phục ta, vậy thì thử một chút đi! Võ nghệ? Kỵ xạ?” Mộ Nam Tinh xua tay: “Tất cả đều tùy các ngươi!”

Mấy binh tướng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều vừa kinh ngạc vừa lưỡng lự nhìn cậu bé.

Bọn họ không dám ra tay, đây là thái tử điện hạ đó! Bọn họ cũng chỉ có thể ỷ vào người đông nhưng lại không dám thái quá, nếu chỉ thể hiện sự tức giận của mình thì có lẽ sẽ không bị xử phạt.

Nhưng nếu bọn họ dám ra tay với Mộ Nam Tinh, nói không chừng một khắc sau, bọn họ sẽ lập tức bị kéo ra ngoài c.h.é.m đầu.

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:05:04

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :